Chương 3: Là anh ấy?

Điền Vũ Tích không rõ, tại sao Đoàn Kinh Tuân lại xuyên tạc lời cô như vậy, chẳng lẽ là có ý đùa cô sao?

Nhưng như vậy thì không giống tính cách của anh lắm.

Có điều anh vốn có tính cách thế nào, Điền Vũ Tích không biết nhiều, chỉ cảm thấy thời còn đi học, anh không thích nói chuyện, biểu cảm lạnh lùng, ngay đến cả giáo viên nói chuyện cùng anh, cũng vô thức hạ tông giọng, anh ta cho người khác cảm giác khí tràng quá mạnh.

Bây giờ cũng vậy.

“Nghe bạn học nhắc đến.”

Đoàn Kinh Tuân không nói tiếp.

Trong xe yên tĩnh thật lâu, Điền Vũ Tích ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, dần dần, cảnh sắc trong mắt cô bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất không còn gì.

Cô ngủ rồi.

Không biết ngủ bao lâu.

Lúc tỉnh lại, xe đã ngừng ở cửa nhà cô.

Cô giật mình ngồi thẳng lưng.

Tài xế không còn ở trên xe, ông đang đứng bên ngoài hút thuốc, ánh lửa lập lòe.

Người đàn ông bên cạnh đang dùng laptop xử lý email, ngón tay thon dài không ngừng gõ chữ, khi nghe thấy tiếng động bên cạnh mới chú ý tới cô.

Điền Vũ Tích, “Thật ngại, tôi bất cẩn ngủ mất, có phải đến nơi lâu rồi không?”

Anh nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Tàm tạm, nửa giờ.”

Thế này mà bảo tàm tạm á?

Đối với loại thân phận ông chủ lớn của anh hiện giờ, mỗi phút mỗi giây đều là tiền bạc.

Cô làm sao dám chậm trễ thời gian quý báu của ông chủ lớn chứ.

“Ngại quá, cảm ơn anh đã đưa tôi về, vậy… tôi xin phép vào trước, bye bye Đoàn Kinh Tuân.”

Điền Vũ Tích đẩy cửa xe ra, đi vài bước qua khỏi đuôi xe, đang chuẩn bị mở cửa nhà mình, một cánh cửa xe cũng mở ra, Đoàn Kinh Tuân bước xuống.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

“Có phải em đã quên chuyện gì không?” Người đàn ông hỏi.

Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng liều mạng suy nghĩ, nghĩ không ra.

“Chuyện gì?”

“Gặp lại bạn học cũ, không phải là nên lưu phương thức liên hệ, sau này thuận tiện liên lạc sao?”

Điền Vũ Tích cắn môi, hiển nhiên là vì câu nói của anh làm kinh sợ.

Đừng nói thường ngày cô rất ít khi ngẫu nhiên gặp được bạn cũ, cho dù gặp cũng không nhất thiết lưu phương thức liên hệ với mỗi người, huống chi, người bạn cũ này là ai chứ?

Là Đoàn Kinh Tuân!

Nhân vật xưng thần từ khi còn đi học, hiện giờ lại một tay lèo lái tập đoàn Đoàn thị.

Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, lưu phương thức liên hệ với anh sao?

Thật sự có cần thiết không?

Dẫu sao sau này cũng đâu có liên hệ.

Trong lúc đại não cô hoạt động, Đoàn Kinh Tuân đã lấy điện thoại của mình ra, đưa mã QR Wechat hai chiều đến trước mặt cô.

“Em quét đi.”

Điền Vũ Tích được sủng mà sợ.

Cô nghĩ cô thật sự không tài nào từ chối được.

Vì vậy, chả hiểu ra làm sao mà cô có được wechat của Đoàn Kinh Tuân.

Mãi cho đến khi cô về nhà, ngã vật trên giường, người vẫn cảm thấy lâng lâng, không chân thực.

Khoảng một tháng trước, cô nói chuyện phiếm cùng Nghiêm Nhược Đan, lúc ấy có nhắc đến Đoàn Kinh Tuân, Nghiêm Nhược Đan cảm thán nói, loại nhân vật lớn như Đoàn Kinh Tuân, sợ rằng cả đời này hai người khó có thể gặp lại lần nữa.

Ai mà ngờ được, chỉ trong một thời gian ngắn, cô lại có thể gặp anh trong một quán rượu nhỏ.

Một tuần trước, cô ngẫu nhiên bước vào quán rượu này.

Đó là ngày cô và Lương Tây Triết vừa chia tay, tâm trạng không vui, muốn tìm một nơi mua say, cô gọi một ly rượu cay nồng thật mạnh, là bà chủ quán tự tay pha chế cho cô, chị ấy nói nhìn cô quen mắt, hình như thật sự cố nhớ lại một phen, nhưng tâm tình cô khi ấy không tốt, không hỏi bà chủ xem có thật là đã gặp qua cô không, cuối cùng bà chủ không nói gì, ngược lại khi biết cô vừa thất tình, cố ý tặng cô một ly rượu.

Đoàn thời gian ngắn đó, cô bị mất ngủ trầm trọng, chỉ khi uống rượu mới dễ vào giấc.

Vì thế mỗi ngày sau khi tan tầm, cô đều đi đến quán rượu ngồi một lát, uống say chuếnh choáng mới về nhà, ngã vào giường ngủ.

Bà chủ tốt bụng, thấy cô đi uống rượu một mình, vì lo lắng cho an toàn của cô, mỗi lần đều nhiệt tình gọi xe cho cô về, lạ là, mấy lần đều cùng một nữ tài xế.

Uhm…

Nghĩ đến đây, mới phát hiện bản thân lạc đề.

Cô muốn nói chính là, nếu như cô không ngẫu nhiên đi vào quán rượu kia, sợ rằng cũng sẽ không gặp được Đoàn Kinh Tuân.

Duyên phận giữa người với người thật kỳ diệu.

Cô nghĩ.

Nhớ đến vài chuyện linh tinh trước kia, dần ngủ thϊếp đi.

Đêm nay, cô nằm mơ một giấc mơ.

Vai chính không ngờ lại là Đoàn Kinh Tuân, người chưa bao giờ xuất hiện trong các giấc mơ trước đó.

Khi ấy học lớp mười một, trong lớp ngữ văn, giáo viên yêu cầu chơi trò đọc nối thơ, người trước ngâm một đoạn ngắn, sau đó sẽ điểm danh người tiếp theo đọc tiếp, lúc ấy cô đang làm việc riêng, hoàn toàn không ngờ được bạn học kia sẽ gọi tên mình, thật ra bài thơ ấy, cô hoàn toàn có thể đọc được, nhưng vì bị gọi tên đột ngột, cảm xúc căng thẳng xâm chiếm đại não, sau khi đọc câu mở đầu, những câu sau cô không thể đọc được.

Ban đầu cô giáo còn kiên nhẫn chờ, thậm chí còn nhắc cô mấy chữ, nhưng mà đầu óc cô trống rỗng, không nhớ được nội dung phía sau. Đúng lúc này, không biết trong lớp ai bắt đầu cười thành tiếng, sau đó tiếng cười lan rộng ra cả lớp, cô vốn da mặt mỏng, nghe thấy bạn bè cười, hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.

Cũng vào lúc này, phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp: “Có buồn cười như vậy không? Các người đều thuộc hết đúng không?”

Là ai vậy?

Ai đang giúp cô nói chuyện?

Chắc chắn không phải Lương Tây Triết, tên kia không có tim, hắn cười lớn hơn bất kỳ người nào.

Tầm mắt nghiêng về phía sau một chút, sau đó cô nhìn thấy gương mặt của Đoàn Kinh Tuân.

Bọn họ đều mặc đồng phục như nhau, nhưng đồng phục chất liệu không tốt, mộc mạc mặc trên người anh, cũng tỏa ra vài phần khí chất thanh quý không nhiễm bụi trần, ngày thường anh là người không nhiều lời, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, cộng thêm gia thế đứng đầu và thành tích ưu tú, rất nhiều yếu tố hòa với nhau khiến trong mắt bạn học, anh là thần, là nhân vật không thể xâm phạm, vì thế, khi anh mở miệng, uy lực còn lớn hơn giáo viên.

Tiếng cười trong lớp biếng mất, cô đỏ mặt cảm kích cười với anh một cái.

Cô thấy khóe miệng anh cũng cười, chỉ là độ lớn khá nhỏ.

Theo thời gian trôi, thậm chí cô không thể xác định, nụ cười nhẹ nhàng ấy có thật sự tồn tại trên mặt anh không, hay nên nói, anh có phải cười với cô hay không.

Vào lúc đó, trong lòng cô chỉ lo âm thầm bực bội, âm thầm mất mát vì người thay cô nói chuyện, không phải là Lương Tây Triết.

Hôm sau, cô nghĩ đến chuyện nói lời cảm ơn với Đoàn Kinh Tuân, cố ý đi đến tiệm trà sữa cạnh trường học, mua một ly trà sữa cùng với một ít đồ ngọt, vì sợ Lương Tây Triết hiểu lầm nên cô đến trường rất sớm để tìm Đoàn Kinh Tuân. Đặt đồ lên trên bàn của anh trước, cô dự định chờ anh vào lớp sẽ tìm cơ hội chạy đến, nhưng mà, lúc anh vào lớp, cô vừa đứng dậy nhìn về phía anh, ánh mắt của anh cũng nhìn thấy cô, lúc đó, anh cầm lấy chỗ đồ ngọt và trà sữa kia, cô căng thẳng muốn chạy qua, nhưng lại dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh quăng tất cả vào sọt rác.

Cô dừng bước.

Câu cảm ơn không có cơ hội nói ra.

Tiếng chuông vào học vang lên đột ngột đánh thức giấc mộng của Điền Vũ Tích.

Cô mở mắt, đại não sau cơn say rượu ngớ ra mấy phút, sau khi phân biệt cảnh vật giữa thật và mơ, bỗng nhiên phát hiện, thì ra trong quá khứ, cô và Đoàn Kinh Tuân không hẳn là chưa từng tiếp xúc.

Anh đã từng, ra mặt nói giúp cô vài lời, vào thời khắc cô xấu hổ nhất, khó xử nhất, mặc dù với tính cách của anh, có lẽ anh chỉ cảm thấy mấy người kia thật ồn ào, hoặc là, với giáo dưỡng nhiều năm, anh không cho phép bản thân im lặng.

Có lẽ, cũng gần như thế.

Hôm nay chủ nhật, Nam Thành nghênh đón tiết trời trong xanh, ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, mây trắng trôi bồng bềnh cùng các vệt kéo dài.

Điền Vũ Tích thức dậy sớm nấu canh gà củ sen, mang theo cà mên đi đến bệnh viện thăm mẹ.

Từ nhà, cô ngồi hai trạm xe bus rồi chuyển sang tàu điện ngầm, sáng nay đi đúng giờ cao điểm, nên trên tàu chen chúc chật chội không thể chịu được, cô ôm cà mên vào ngực, một lát bị đυ.ng, một lát bị đẩy, chóng mặt, buồn nôn, cả đầu và mắt đều đau, một loạt phản ứng say xe suýt lấy cả cái mạng này của cô.

Cuối cùng cũng nhịn được cho tới khi đến điểm dừng, khoảnh khắc cô bước ra khỏi tàu điện ngầm, cảm giác bản thân như vừa được sống lại thêm lần nữa.

Đứng ở cửa ga tàu, hít thở luồng không khí không tính là mới mẻ, trong lòng yên lặng than một tiếng: “Tật xấu say xe này không biết đến bao giờ mới bỏ được!”

Vì để mẹ trông thấy diện mạo tươi tắn của mình, khi ra cửa, cô cố ý mất nửa giờ cuốn tóc thành lọn, không ngờ đi một chuyến xe, tóc cô không còn ra hình dạng gì thì thôi, cả quần áo cũng bị mồ hôi dính vào người, không còn dáng vẻ tinh xảo xinh đẹp như mong đợi.

Ủ rủ cụp đuôi đi đến bệnh viện, khi đứng trước cửa, cô cố gắng điều chỉnh trạng thái, cười thật tươi đẩy cửa vào.

Nụ cười trên mặt đơ mất một giây, ngược lại đổi thành biểu cảm khϊếp sợ.

“Đoàn Kinh Tuân?”

Trước mắt, trong tay Đoàn Kinh Tuân còn cầm quả táo gọt một nửa, mà mẫu thân đại nhân của cô, quý bà Trần Chi Phàm đang mang khuôn mặt tươi cười nói chuyện với người đó, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu qua.

“Tích Tích, hai đứa quen nhau à?”

Cô hoang mang rối loạn đi vào, đặt cà mên canh lên bàn cạnh giường.

“Anh ấy là bạn học thời cấp ba của con… Sao anh lại ở chỗ này?”

Nụ cười của quý bà Trần Chi Phàm càng tươi hơn, gương mặt tái nhợt vì bệnh, bây giờ có thêm vài phần tinh thần, “Trước kia mẹ từng kể rồi, có một cậu thanh niên rất đẹp trai, thường hay lui tới thăm mẹ, chính là người này đây, thật không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy.”

Đúng, mẹ cô đúng thật đã từng nhắc tới một người như vậy, chuyện lúc ấy thế nào nhỉ.

Có một cậu thanh niên kia vào phòng bệnh tìm đồ, nói là nút tay áo của bà ngoại trước khi qua đời đã đánh rơi ở đây, nút tay áo kia là tín vật đính ước của ông bà, ý nghĩa trọng đại, cậu muốn tìm lại nó để đến ngày tảo mộ mang qua, sẽ bảo bà ngoại an tâm. Điều đáng tiếc là không tìm thấy vật, nhưng ngày đó lúc cậu ấy tới, vừa lúc mẫu thân đại nhân của cô không thoải mái, cậu hỗ trợ gọi bác sĩ đến, sau đó thấy bà ở một mình, nên tốt bụng ở lại chăm sóc bà một hồi lâu, cho đến khi trạng thái của bà ổn định hơn mới xin phép có việc cần rời đi.

Một thời gian sau, cậu thanh niên này có trở lại thăm bà, mang đến một ít thực phẩm dinh dưỡng, tuy nói có phần mạo muội và thất lễ, nhưng cậu ấy bảo cách nói năng và khí chất của dì rất giống bà ngoại, cậu ấy và bà ngoại yêu thương nhau nên sau khi bà ngoại qua đời, cậu ấy rất mong nhớ.

Vì như thế, cậu thanh niên thường xuyên bớt chút thời gian đến thăm bà, lại còn ngồi trò chuyện khoảng nửa tiếng, một tiếng mới đi.

Vì thời gian đến thăm không cố định, nên hai người họ chưa từng chạm mặt.

Lúc nghe mẫu thân đại nhân kể lại, cô chỉ thấy thật khó tin, thậm chí có một suy nghĩ không mấy tốt đẹp cho anh chàng này, cho rằng cái người vừa đẹp trai vừa tốt bụng, hơn phân nửa là muốn bán thực phẩm chức năng.

Cô còn cực kỳ trịnh trọng dặn dò mẹ của mình, nói mai sau mặc kệ người này muốn đẩy mạnh tiêu thụ món hàng nào cũng không được tin tưởng, nếu vẫn tiếp tục quấy rầy bà thì hãy gọi điện thoại ngay cho cô.

Cô chắc chắn người này sẽ sớm lộ cái đuôi của bản thân mà hiện nguyên hình.

Nhưng kết quả…

Không ai ngờ được.

Trong phòng bệnh có tổng cộng hai người bệnh, ngoại trừ mẫu thân đại nhân Điền Vũ Tích thì vẫn còn một cụ bà đầu tóc hoa râm.

Mấy ngày hôm nay Nam Thành mưa liên miên, trong phòng ẩm ướt mốc meo, Điền Vũ Tích đi đến cửa sổ, quay đầu nhìn người nhà của cụ bà ngồi sườn giường bên cạnh, lễ phép hỏi dò: “Cháu mở cửa sổ thông gió có được không ạ?”

“Không sao, cháu cứ mở đi.”

Cửa sổ mở ra, một làn gió mang nhiệt ấm thổi vào phòng, cô đứng ở cửa hưởng chút gió, tới khi mồ hôi trên mặt thổi khô, nhìn gương mặt mình trên cánh cửa thủy tinh không tính là sạch sẽ lắm, từ đó nhìn thoáng có thể thấy hai gò má đỏ ửng không thích hợp, lớp trang điểm do cô dậy sớm tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị phai đi một nửa, tuy rằng nhìn không quá xấu, nhưng không thể gọi là đẹp được.

Đặc biệt là hoàn toàn đối lập với một vị ăn vận tây trang cao quý, quá mức anh tuấn ngồi kia.

Cô lặng lẽ đi đến chỗ Đoàn Kinh Tuân gọt táo, người đàn ông này trước mặt người lớn có vẻ ôn hòa hơn, bớt đi cảm giác bén nhọn thường ngày.

Trước kia cô không phát hiện, thì ra diện mạo Đoàn Kinh Tuân có hai mặt, ví như khi mặt mày anh mang ý cười, sẽ cho người khác cảm giác thân thiết, sáng lạn, thật muốn nhéo mặt anh một cái, nhưng nếu gương mặt này không có biểu cảm gì, lại khiến người khác cảm thấy anh đứng sừng sững trên ngọn núi cao, chỉ thích hợp nhìn lên.

“Ăn táo không?” Anh đưa quả táo đã gọt sạch sẽ, hỏi Điền Vũ Tích.

“Hở? Không ăn không ăn, cảm ơn, anh ăn đi.”

Anh đã phát hiện cô vừa nhìn anh chưa nhỉ?

Thật xấu hổ.

Gương mặt Điền Vũ Tích đỏ bừng, yên lặng le lưỡi, vì che giấu xấu hổ, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Nhìn động tác nhỏ của cô, Đoàn Kinh Tuân cười cười, quay đầu đưa quả táo cho Trần Chi Phàm: “Dì, ăn táo ạ.”

Trần Chi Phàm ưng ý cười nhận lấy: “Cảm ơn cháu, vậy dì không khách khí đâu.”

Không khí trong phòng được thay đổi một lượt, sợ rằng mở cửa sổ lâu hai người bệnh sẽ bị lạnh, Điền Vũ Tích đứng lên đóng cửa sổ lại, đóng cửa xong, vẫn cảm thấy xấu hổ mà nhìn sang hướng khác.

“Một lát cháu có cuộc họp quan trọng, cháu đi trước ạ, hôm nào có thời gian sẽ lại đến thăm người.” Đoàn Kinh Tuân đứng dậy nói.

“Vậy cháu mau đi đi, người trẻ nên bận rộn sự nghiệp, không cần cứ đến thăm dì đâu.”

“Không sao, không phải dì cũng thích nói chuyện phiếm giải buồn sao? Có rảnh cháu sẽ đến.”

“Thích chứ, vậy khi nào không bận cháu nhớ đến nhé.” Trần Chi Phàm cười, lại nhìn con gái của mình, “Tích Tích, cậu Đoàn đây phải đi rồi, con mau tiễn cậu ấy về.”

Đoàn Kinh Tuân cũng nhìn qua, không nói lời từ chối.

Điền Vũ Tích bây giờ mới phản ứng lại, quay đầu nhìn: “A, được, dạ.”

Tiễn Đoàn Kinh Tuân xuống dưới lầu bệnh viện, chiếc xe chói mắt người ta Rolls-Royce đã đậu bên ngoài bệnh viện chờ sẵn.

“Cảm ơn anh đã thường xuyên đến thăm mẹ của em, với lại ngày hôm qua còn đưa em về nhà, uhm… không biết khi nào thì anh tiện, em muốn mời anh một bữa cơm.”

“Tối nay tiện.”

“Tối nay?”

Cô còn tưởng người như Đoàn Kinh Tuân phải bận rộn trăm công ngàn việc, hẳn là sẽ từ chối cô luôn, không ngờ anh lại đồng ý thoải mái như vậy.

“Ừ, em không tiện sao?

“Tiện chứ.”

“Vậy… buổi tối gặp.”

Người đàn ông thấp giọng cười, “Buổi tối gặp.”