Từ Vân Ni cảm thấy mọi chuyện này đều diễn ra một cách tự nhiên.
Vì cô cảm thấy buồn nên ông trời đã ban cho cô một cách để giải tỏa.
Thời Quyết dụi tắt điếu thuốc rồi nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối.”
Quán ăn này do cậu tìm, nằm không xa khu sân vườn ngoài trời mà lần trước cô dẫn cậu đến ăn. Có lẽ cậu đã để ý đến nó khi đi ngang qua lần trước.
Đó là một nhà hàng Tây rất tốt.
Cậu đã gọi điện đặt bàn vào buổi chiều.
Trước khi ra ngoài, Từ Vân Ni trở về ký túc xá để lấy vài thứ. Cô nói với Đào Vũ rằng tối nay mình không về, người kiểm tra phòng cũng quen biết cô, chỉ cần chào hỏi là được.
Đào Vũ sững sờ một chút rồi “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi: “Cậu đi hẹn hò với Thời Quyết à?”
Từ Vân Ni đáp: “Ừ.”
Cô tắm rửa xong rồi chọn từ trong tủ quần áo ra hai bộ, một chiếc váy đuôi cá dài màu trắng ngà làm từ vải sa tanh và một chiếc áo len ôm sát người trễ vai màu đen. Cô cẩn thận búi tóc lên, sau đó rời ký túc xá.
Nhϊếp Ân Bối nhìn theo bóng cô rời đi, cô ấy nói với Đào Vũ: “Wow.”
Từ Vân Ni trở về căn hộ, vừa mở cửa thấy cậu, cô lại ngẩn người.
Đôi khi, Từ Vân Ni cảm thấy giữa cô và Thời Quyết có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy họ rất giống nhau. Họ không hẹn trước, nhưng cả hai đều thay đổi trang phục. Cậu đã cởϊ áσ hoodie và quần thể thao, thay vào đó là bộ trang phục có phần trang trọng hơn. Có lẽ do khí chất riêng, dù mặc đồ trang trọng, cậu vẫn giữ được vẻ thoải mái, tóc được vuốt gọn gàng, cậu chỉ đeo thêm chiếc vòng tay.
Điều này làm cô nhớ đến buổi ghi hình bài hát của trường ở Hoa Đô, khi cậu giả làm Gatsby.
Cậu nhìn cô một chút rồi cũng ngẩn ngơ, sau đó cậu bước đến trước mặt cô rồi nói: “Từ Vân Ni, em thật lãng mạn.”
Từ Vân Ni nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.”
Thời Quyết cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, rồi đứng thẳng lên, sau đó nói với cô: “Chúng ta đi thôi.”
Họ đi ăn tối.
Hai người không ăn nhiều lắm, thời gian cũng không lâu, nhưng cả hai nói chuyện rất vui vẻ.
Trên đường về, trời bắt đầu mưa.
Mưa không lớn cũng không nhỏ, taxi dừng trước khu chung cư, họ chạy vào đến cổng tòa nhà, cậu bảo cô lên trước chờ cậu.
“Anh đi mua chút đồ.” Cậu nói.
Từ Vân Ni không lên lầu mà đứng ở cổng, cô nhìn theo bóng dáng cậu lững thững bước vào cơn mưa nhỏ, tay cậu cầm điếu thuốc, lòng cô chợt tràn ngập cảm xúc.
Khi cậu trở lại thì cầm theo một chiếc túi. Đến giữa đường cậu đã nhìn thấy cô vẫn đứng ở đó, cậu liền chuyển thuốc và túi sang một tay, tay còn lại vòng qua vai cô.
Họ vào phòng, Thời Quyết cởϊ áσ khoác, sau đó lấy ra một chai rượu mơ từ trong túi.
“Uống chút không?” Cậu hỏi.
Từ Vân Ni đáp: “Được.”
Vẫn là loại rượu quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc.
Cậu nói: “Em uống đi, anh đi tắm một chút.”
Cậu rửa sạch mưa trên người.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ sáu bảy phút đó, Từ Vân Ni đã đứng trong phòng, uống liền ba ly rượu.
Khi cậu bước ra, cô đã có chút say.
Rượu làm tê liệt sự xấu hổ, phóng đại sự phấn khích và ham muốn.
Xa xa, tầng mây vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Thời Quyết chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, cậu lau tóc rồi ném khăn sang một bên, đứng trần trụi trước mặt cô.
Từ Vân Ni nhìn thân thể này bằng đôi mắt đã ngà ngà say.
Cậu cũng cúi đầu nhìn xuống, nói với cô: “Đáng tiếc quá.”
Từ Vân Ni hỏi: “Tiếc gì cơ?”
Thời Quyết nhìn những vết thương to nhỏ trên cơ thể mình, đặc biệt là vết sẹo dài hơn mười cm ở phía trong đầu gối phải, trông như một con rết đỏ bò trên da thịt.
“Đây không phải là thời điểm tốt nhất của anh.” Cậu nói, rồi nhìn cô, “Nếu lúc đầu anh hỏi em mà em đồng ý ngay, có lẽ em sẽ thấy một phiên bản tốt hơn.”
Từ Vân Ni không nói gì.
Thời Quyết cúi xuống, cậu nhìn khuôn mặt cô, sau đó hỏi: “Trách ai đây?”
“Trách gì?”
“Anh hỏi em, trách ai đây?”
“Trách em.”
“À…”
Cậu cười cười, “Em biết là được rồi.”
Từ Vân Ni cảm thấy cậu nói quá nhiều, cô liền ngẩng đầu lên, chặn miệng cậu lại.
Bàn tay to lớn của cậu đặt lên lưng cô, đáp lại nụ hôn của cô.
Từ Vân Ni ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trong miệng cậu, mùi rượu, mùi hơi nóng, và cả mùi hương của hoa.
Cơ thể cậu áp sát vào cô, lớp váy sa tanh mỏng manh không thể che đậy bất cứ điều gì.
Hôn được một lúc, cô ôm lấy cổ cậu, lần này cô cảm thấy khó thở, nhưng cậu không để ý đến cô.
Cậu bế cô lên, Từ Vân Ni cảm thấy mình nhẹ bẫng, như không có trọng lượng, rồi cô được cậu đặt lên giường.
Đây là lần đầu tiên Từ Vân Ni nằm trên chiếc giường này, lưng cô dán vào tấm ga giường màu xám bạc mà cậu thường sử dụng.
… Cô nên làm gì đây?
Cô vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng không thành công, cậu đã bước qua, quỳ trên người cô, chính xác hơn là ngồi trên gót chân mình. Hai chân cậu đè lên hai bên chân cô, đầu gối tách ra, cơ bắp đùi căng cứng.
Cô nhìn vào vòng eo hẹp, rắn chắc, đôi vai rộng và thẳng của cậu từ phía trên xuống. Cậu nói rằng cơ thể mình không còn ở thời điểm tốt nhất, nhưng lại tự tin khi phô diễn nó.
Cậu cầm ly rượu mà cô chưa uống hết, uống cạn một hơi.
“Em không cần cởi đồ sao…” Cô khẽ hỏi.
“Anh sẽ cởi cho em.” Giọng cậu luôn nhẹ nhàng, “Đừng vội.”
Tại sao lại nói cô vội, cơ thể cậu đã thay đổi rồi, cậu không thấy sao?
Cậu nói sẽ cởi đồ cho cô, nhưng thật ra chỉ cởi hai lớp bên trong, để lại những lớp còn lại để cậu từ từ khám phá.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.
Giữa người với người, có thể gần gũi đến mức nào?
Kề tai nói nhỏ, quấn quýt không rời?
Cơ thể cậu áp xuống, tháo bung búi tóc của cô. Cậu chạm nhẹ vào mũi cô rồi nói: “Anh sẽ dùng tay trước, nếu em không thoải mái thì nói với anh.”
Rồi, không đợi cô trả lời, cậu lại hôn lên môi cô.
Có lẽ cậu muốn dùng nụ hôn để phối hợp, Từ Vân Ni nghĩ, để phân tán sự chú ý của cô, giúp cô bớt căng thẳng.
Thật ra, Từ Vân Ni không hề căng thẳng, thậm chí cô cảm thấy, cậu có chút chậm chạp.
Cô ôm lưng cậu, đầu ngón tay cảm nhận làn da ấm áp và đàn hồi, chỉ cần cử động nhẹ là cả khối cơ bắp dưới tay cô chuyển động theo.
Giữa người với người, có thể tin tưởng đến mức nào?
Chỉ có thể cho phép đối phương hòa vào mình.
Từ Vân Ni cảm thấy mọi thứ này đều diễn ra tự nhiên.
Vì cô cảm thấy nỗi buồn của sự chia ly, nên ông trời đã ban cho cô một cách để giải tỏa.
Thời Quyết khi ở trên giường tạo nên một áp lực lớn hơn cả khi cậu đứng trên mặt đất, sự chênh lệch về vóc dáng và sức mạnh giữa họ lại càng được phóng đại thêm vài phần.
Trong phòng tối om, nhưng rèm cửa lại được kéo ra, ánh trăng tuy nhạt nhòa nhưng không phải là không có. Thỉnh thoảng, một tia chớp lóe sáng, chiếu lên cơ thể của cậu, ánh sáng trong khoảnh khắc ấy thật mơ hồ, khiến lòng người thêm phần rối loạn.
Cậu vẫn đắm chìm vào chuyện này trước cô, vẻ mặt của cậu khiến cô trong lúc đang phải chịu đựng cảm giác căng tức cũng phải cố gắng kìm nén. Cô sợ làm phiền đến linh hồn đang hòa quyện giữa hai người, cô sợ rằng mình phát ra âm thanh kỳ quặc nào đó sẽ khiến tất cả mọi thứ trở nên rối loạn.
Chiếc giường nhỏ xíu, cậu lại còn đặt rượu và đá trên giường, cô phải trông chừng không để chúng bị đá văng xuống.
Có quá nhiều điều cô phải lo nghĩ…
So với cô, trong mắt cậu dường như chỉ có một việc duy nhất.
Điều Từ Vân Ni nhớ rõ nhất trong lần đầu tiên của mình là âm thanh, tiếng mưa, tiếng giường, và điều khiến cô cảm thấy cơ thể như đang bốc cháy, là âm thanh của cậu… Cô không thể xác định được liệu đó là do xấu hổ hay do đam mê, có vài lần cô đã muốn lên tiếng bảo cậu nhỏ tiếng lại, đây là một căn hộ cách âm cực kỳ kém.
Nhưng cuối cùng, cô không lên tiếng, cơn say đã làm tê liệt ý thức công dân của cô. Cô thích giọng của cậu, đặc biệt là khi làm chuyện này.
Nghe kỹ mà xem, có người rêи ɾỉ khi làʍ t̠ìиɦ như đang ca hát vậy.
Cậu đang làm dở thì bất ngờ dừng lại, đôi mắt rối bời nhìn chằm chằm vào cô.
Từ Vân Ni cũng sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thời Quyết đặt tay lên hông cô, mân mê chiếc váy sa tanh mềm mịn, rồi ánh mắt cậu hạ xuống, nhìn vào nơi họ đang hòa quyện.
Sự xấu hổ của Từ Vân Ni trong khoảnh khắc đạt đến đỉnh điểm.
Cô giơ tay, mạnh mẽ kéo cằm cậu trở lại.
“Anh đừng nhìn nữa…”
Cậu nói: “Có hơi đau.”
Từ Vân Ni hỏi: “Gì cơ? Đau chỗ nào?”
Cậu đáp: “Nơi bị khâu, rất ngứa.”
Từ Vân Ni đưa tay chạm vào vết sẹo dưới xương sườn của cậu, da cậu hơi co lại. Có phải bị kí©h thí©ɧ bởi ham muốn không? Vết thương đó dường như trở nên tươi sáng hơn…
Thật kỳ diệu, cậu có thể thực sự là người ngoài hành tinh cũng không chừng.
Từ Vân Ni nghiêm túc nói: “Có lẽ nó sắp nở hoa rồi.”
Cậu nhìn cô mà không nói gì, một lát sau, cậu bất ngờ bật cười, sau đó là một tràng cười liên tục, mắt cậu đen như ngọc thạch, như đang gợn sóng nước.
Từ Vân Ni nghĩ, mặc dù có giống kẻ biếи ŧɦái đôi chút, nhưng đôi môi đỏ răng trắng của cậu…
Vẫn nên cười nhiều hơn.
Thời Quyết lại cúi người xuống.
Rất nóng.
Cực kỳ nóng…
Không chỉ là nhiệt độ bên ngoài cơ thể, mà còn cả nhiệt độ bên trong.
Từ Vân Ni dần dần đắm chìm trong những động tác lặp đi lặp lại này mà cảm nhận được một cảm giác siết chặt, ngón chân cô co rút lại, vô thức ôm chặt lấy cậu. Cơn mưa tầm tã khiến không gian càng trở nên kín mít hơn, cho đến khi Thời Quyết phát ra một tiếng rên dài, tay cậu nắm chặt lấy vai cô, như một con cá nhảy vọt ra khỏi mặt nước. Lông mày cậu nhíu lại, cả phần trên cơ thể cậu đều uốn cong lên. Cơ thể cậu trắng như sứ, nhưng vùng quanh mắt, đôi môi và vết sẹo trên người lại đỏ rực như mây chiều hoàng hôn.
Một tia sáng từ ngoài cửa sổ, hoặc từ trong đầu Từ Vân Ni chợt lóe lên.
Toàn bộ cơ thể cô, cùng với linh hồn, như bị đâm chích liên tục, thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, thậm chí cả hương vị của rượu và nước bọt còn sót lại trong miệng…
Tất cả các giác quan, như không tiếc tiền mà ồ ạt tràn vào.
Đầu óc Từ Vân Ni choáng váng, cảm giác nhạy cảm đến kỳ lạ, hàng mi khẽ rung động cùng những giọt nước mắt, cô nhẹ nhàng cắn lên mu bàn tay mình.
Đây là mối tình đầu của Từ Vân Ni, cảm giác mà nó mang lại cho cô, đã gần như không thể chứa nổi.
Tình yêu của người khác cũng như vậy sao?
Họ im lặng rất lâu.
Cậu từ từ ngồi dậy, nhưng vẫn quỳ trên người cô.
Ngực cậu phập phồng, hơi hé miệng thở dốc, tóc cậu đã hoàn toàn rối bời.
Cậu nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Từ Vân Ni nằm đó, thành thật đáp: “Chân em đau quá…”
“Ha, ha ha…” Cậu cười, “Dây chằng và cơ bắp của em cần phải rèn luyện nhiều hơn.”
Cậu nhìn cô rất lâu, sau đó lại nhìn chính mình, có chút như đang chìm vào cơn ảo giác.
Từ Vân Ni hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Em nghe tiếng nước ngoài kia không.” Cậu lẩm bẩm, “Em nói xem, chúng ta có giống…
Từ Vân Ni hỏi: “Giống cái gì?”
Cậu không nói tiếp, cơ thể hạ xuống, cả người nằm đè lên cô.
“Này, nặng quá.” Từ Vân Ni đẩy cậu một cách tượng trưng, nhưng cậu không hề nhúc nhích.
Cậu ép chặt cô xuống, cứ thế nằm một lúc.
Từ Vân Ni nói: “Em sắp không thở nổi rồi.”
“Không đâu.” Cậu chạm vào cô, “Em cảm thấy không? Chỗ đó của em vẫn đang run rẩy.”
Cô không nói gì.
Thời Quyết chống tay lên mặt cô, bàn tay to lớn của cậu, những ngón tay lướt vào mái tóc cô, cậu hỏi: “Em có thích không? Anh thấy chúng ta rất hợp nhau trong chuyện này.”
Cậu quá tự nhiên mà hưởng thụ việc này, đến mức Từ Vân Ni cũng bớt đi một tầng xấu hổ mà hoàn toàn dấn thân vào trải nghiệm.
Cô rất thích.
Tất cả sự bất an và xao động đều được xoa dịu trong quá trình làʍ t̠ìиɦ với cậu.
Kết quả hòa hợp này khiến Thời Quyết rất vui mừng, cậu ngồi dậy, sau đó cầm lấy điện thoại, nghịch một lúc rồi vứt sang một bên.
Ngay sau đó, âm nhạc vang lên.
Một bản nhạc không lời, mơ hồ, huyền ảo, như những cơn sóng trong đêm đen ập đến, rất phù hợp với đêm mưa lớn này.
Từ Vân Ni cố tình hỏi: “Đây là nhạc của ai vậy?”
Thời Quyết rót thêm rượu rồi cầm ly trong tay, dường như cũng hiểu cô đang giả vờ hỏi nên cũng lười trả lời. Cậu uống rượu, ngậm trong miệng, sau đó cúi xuống cho cô một nửa.
Nửa miệng rượu, vài viên đá.
Khi môi răng họ giao thoa, cô lại cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể cậu.
Cô im lặng, một lần nữa ôm lấy cậu.
Thời Quyết là một người có chút tự luyến.
Cậu là người thích bật nhạc do mình sáng tác khi làʍ t̠ìиɦ.
Trong những năm sau đó, cậu đã sáng tác riêng một loạt nhạc cho chuyện giường chiếu, đặt tên là “Tổ Khúc Cá Bạc”.
Khi cậu chính thức đặt tên cho nó, đã là hơn hai năm sau đêm mưa lớn này.
Lúc đó, Từ Vân Ni cuối cùng cũng biết, trong mắt cậu, đêm đó của họ thực sự là hình ảnh gì.
Khi đặt tên, Thời Quyết ngồi trên bậu cửa sổ, khoác một chiếc áo choàng tắm, ôm cây đàn và hút thuốc.
Cậu giải thích: “Thực ra, chữ ‘Bạc’ đáng lẽ là ‘Da^ʍ’ trong từ ‘Dâʍ ɭσạи’ (*), nhưng viết ra thì không phù hợp thuần phong mỹ tục, chúng ta chỉ cần hiểu trong lòng là được rồi.”
Cô ngồi bên bàn đọc sách, liếc nhìn cậu, cô nghĩ thầm, hóa ra trong từ điển của anh còn có từ ‘thuần phong mỹ tục’ nữa cơ đấy.
Mưa tạnh, trời sáng.
Mây tan, sương mờ.
Thời Quyết phải đi rồi.
Thật lòng mà nói, đêm đó Từ Vân Ni không nghỉ ngơi tốt. Trước hết, cảm giác phía dưới rất không thoải mái, cậu quá giỏi trong việc hành hạ cô, thể lực của cậu so với cô gần như là vô hạn.
Cậu làm đến nửa đêm, sau đó ôm cô đang run rẩy đi tắm.
Cả người cô đầy dấu vết, giữa chừng tắm cô đã gần như ngủ thϊếp đi.
Cậu dùng một tay ôm cô từ phía sau, tay còn lại giúp cô tắm rửa.
Ký ức của cô dừng lại ở đó, phần sau thì không nhớ gì nữa.
Kết quả là sáng hôm sau, cậu còn dậy sớm hơn cô. Khi cô mở mắt, hành lý của cậu đã đóng gói xong.
Cô cố gắng trụ vững với cơ thể gần như tan rã, tiễn cậu ra sân bay.
Tâm trạng Thời Quyết rất tốt, ở sảnh sân bay, cậu chào tạm biệt Từ Vân Ni bằng một cách rất cổ điển.
Cậu chỉ vào cô, nói rất nghiêm túc: “Phải luôn nhớ đến anh, nhớ chưa? Dám nhìn người đàn ông khác thì em chết chắc.”
Nhân viên an ninh nhìn sang với ánh mắt khó chịu.
Từ Vân Ni cúi đầu, khẽ ừ một tiếng không thể nghe thấy.
Thời Quyết rõ ràng cảm nhận được, Từ Vân Ni rất lo lắng những lời thoại ngượng ngùng của họ bị người xung quanh nghe thấy.
Cậu cười vui vẻ, ôm lấy cô một cái, rồi đi vào kiểm tra an ninh.
Ở cổng kiểm tra, cậu quay đầu lại một lần nữa.
Cô vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn cậu.
Thời Quyết vẫy tay chào cô, rồi quay người rời đi.
Trên máy bay, cậu nhìn thành phố này dần nhỏ lại, cuối cùng tan biến vào hư không.
Cậu đeo tai nghe và che mắt, bắt đầu ngủ bù.