Từ Vân Ni về nhà.
Ở nhà, Lý Ân Dĩnh và Triệu Bác Mãn vẫn đang vui vẻ trò chuyện, Lý Ân Dĩnh cắt bánh kem và cả gia đình cùng nhau ăn.
Triệu Bác Mãn còn nói với cô về một số lưu ý khi chuyển trường mà ông nghe từ bộ phận giáo dục.
“…Tóm lại, cũng giống như khi chuyển đến Hoa Đô, chỉ là lần này chúng ta đi gấp quá, có một số dụng cụ và sách giáo khoa của trường vẫn chưa lấy được, ngày mai chú cùng cháu đến trường lấy nhé.”
Từ Vân Ni nói: “Được ạ.”
Triệu Bác Mãn nói một hồi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, cuối cùng cũng chuyển đến trường trọng điểm rồi.”
Triệu Minh Lịch ở bên cạnh nói: “Trường trọng điểm có gì hay ho đâu, theo con thấy còn không bằng trường hiện tại của chị ấy nữa.”
Triệu Bác Mãn: “Con hiểu gì chứ, trường hiện tại là trường nghệ thuật, thành tích hoàn toàn không ổn định!”
“Nhưng mà mọi người ở đó rất đẹp mà.”
Triệu Minh Lịch nháy mắt với Từ Vân Ni, cậu cười nói: “Có đúng không?”
Từ Vân Ni liếʍ một ít kem trên bánh.
Triệu Bác Mãn chỉ vào cậu: “Con con con, ngày nào cũng chỉ biết nói mấy chuyện vớ vẩn này thôi!”
Sau một hồi lộn xộn, thời gian cũng không còn sớm nữa, Lý Ân Dĩnh bảo Từ Vân Ni hôm nay nghỉ ngơi sớm. Từ Vân Ni rất nghe lời, cô lên lầu rửa mặt, sau đó sắp xếp những thứ cần mang theo vào ngày hôm sau, rồi nằm xuống giường.
Thời gian còn sớm hơn thường ngày, Từ Vân Ni nhắm mắt một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, cô lấy điện thoại ra.
Cô tham gia vào một số nhóm ở Hoa Đô, trong nhóm của lớp 12-3 đang livestream sinh nhật của Ngô Hàng; nhóm của Vương Thái Lâm vừa thảo luận xong hiệu quả của buổi trực tiếp tối nay; nhóm hợp xướng thì từ sau khi quay xong video vẫn im lặng…
Cuối cùng cô mở WeChat của Thời Quyết, nhìn dòng tin nhắn [Cần qua giúp không?].
Cô nhìn mãi, dần dần ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng tràn ngập.
Từ Vân Ni ngủ sớm nên cũng thức sớm, cô dậy sắp xếp đồ đạc lần nữa, rồi xuống ăn sáng.
Sau khi chuẩn bị xong, Triệu Bác Mãn đưa cô đến trường.
Vị trí của Hoa Hành nằm ở hướng đông của thành phố, là một khu vực thương mại khá sầm uất, xung quanh có nhiều trung tâm mua sắm và khách sạn lớn, Hoa Hành chiếm một khu đất rộng lớn ở giữa, mang lại một không gian yên tĩnh.
Triệu Bác Mãn đậu xe ở hầm để xe của khách sạn đối diện, sau đó cùng Từ Vân Ni đi bộ đến trường.
Vì Từ Vân Ni không có đồng phục nên bị bảo vệ chặn lại, Triệu Bác Mãn nói mãi mà bảo vệ vẫn kiên quyết nói phải có người ra đón mới cho vào.
“Vậy tôi…”
Triệu Bác Mãn không ngờ lại như vậy.
“Tôi cũng không biết ai để gọi, chỉ là…”
Từ Vân Ni đứng bên cạnh, lấy điện thoại ra tìm trang web của Hoa Hành, cô tìm được số điện thoại liên lạc rồi gọi thẳng đến văn phòng trường, giải thích đơn giản tình huống.
Một lát sau, có một giáo viên đến đón họ vào.
Họ được đưa vào văn phòng.
“Chờ một chút, tôi đi gọi cô Vương.”
Một lát sau, một cô giáo khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt gầy gò, tóc búi cao bước vào, cô hỏi: “Em là Từ Vân Ni đúng không?”
“Dạ.” Từ Vân Ni nói.
“Em chào cô.”
Qua giới thiệu, Từ Vân Ni biết đây là giáo viên chủ nhiệm mới của mình, họ Vương. Khác với sếp Hoa mơ hồ, cô Vương trông có vẻ tinh anh và nghiêm khắc.
Trong lúc chuẩn bị một số sách vở, cô giáo còn hỏi một số thông tin của cô, đánh giá sự cố chuyển trường lộn xộn này: “Phụ huynh cũng quá sơ ý rồi.”
Triệu Bác Mãn đứng bên cạnh, ông mím môi không dám nói gì, chỉ thiếu cúi đầu cắn móng tay.
“Đây, của em.” Cô Vương đưa cho cô một chồng sách, gồm cả sách bài tập và đề thi.
“Những thứ này em cầm trước, để tôi xem… Ê! Kiều Văn Đào, lại đây!”
Cô gọi ai đó ở bên ngoài.
Từ Vân Ni quay đầu lại.
Một nam sinh nghe thấy cô gọi thì chạy nhanh tới, cậu ấy không thấp, cũng không mập, chỉ là cơ thể không săn chắc… có chút giống ấn tượng của cô về một nam sinh học giỏi có điều kiện, với tỷ lệ mỡ cơ thể cao, mỗi khi chạy thì người lắc lư, trông rất mềm mại.
“Kiều Văn Đào, đây là bạn học mới của lớp chúng ta.” Cô Vương nói.
“Em ấy tên là Từ Vân Ni.”
Kiều Văn Đào nghe xong thì quay đầu lại cười với cô, thân thiện nói: “Chào cậu.”
Một nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng sáng.
Từ Vân Ni cũng chào: “Chào cậu.”
Cô Vương trông có vẻ còn nhiều việc phải làm, cô nói: “Kiều Văn Đào, em đưa bạn ấy về lớp trước đi, mang theo hết sách bài tập, xem thử một ngày trước, sau đó… à, phụ huynh ở lại một chút.”
Triệu Bác Mãn bị gọi, người khẽ giật mình, ông vội nói: “Có chuyện gì cô cứ nói ạ.”
Kiều Văn Đào dẫn Từ Vân Ni ra ngoài.
Hành lang yên tĩnh.
Kiều Văn Đào háo hức hỏi Từ Vân Ni: “Cậu chuyển từ đâu đến vậy?”
Từ Vân Ni nói tên một thành phố, Kiều Văn Đào ngạc nhiên: “Hóa ra là từ nơi khác đến, mình tưởng sao giờ này mới chuyển trường.”
Cậu ấy lại nói: “Nếu cậu có gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ ở trường mình thì cứ tìm mình nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
“Không có gì, đó là trách nhiệm của mình.”
Kiều Văn Đào cười nói: “Mình là lớp trưởng của lớp mình.”
Từ Vân Ni dừng bước.
Kiều Văn Đào quay lại, nhìn Từ Vân Ni hơi nghiêng đầu, quan sát cậu kỹ lưỡng.
“Sao vậy?” cậu hỏi.
Kiều Văn Đào để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt vuông vức, lông mày rậm, mắt to, làn da hơi ngăm, trên mặt có vài nốt mụn còn đang viêm, dưới mũi có chút râu, đeo kính dày nhưng vẫn không che được đôi mắt sáng.
Trên người cậu toát lên một khí chất của học sinh ưu tú mà Từ Vân Ni rất quen thuộc, có chút nghiêm túc nhưng không thiếu nhiệt tình, chân thành, tổng thể trông rất tinh thần.
Đây chính là hình ảnh mà trong lòng cô “lớp trưởng” nên có.
Nhưng tại sao vừa rồi có một khoảnh khắc cảm thấy có chút không hợp lý nhỉ…
Từ Vân Ni suy nghĩ, cô thật sự có chút bị thôi miên.
Kiều Văn Đào chớp mắt: “Sao vậy? Quên gì à?”
“Không.” Từ Vân Ni nói.
“Chỉ là vừa nghĩ đến một chuyện.”
Họ tiếp tục đi, văn phòng cách lớp của họ khá xa, suốt đoạn đường Kiều Văn Đào không ngừng nói, cậu ấy giới thiệu về trường và lớp học, thậm chí cả tên và phong cách giảng dạy của từng giáo viên đều được cậu ấy nói cho Từ Vân Ni biết, không bỏ sót chi tiết nào.
“Cậu muốn ngồi ở đâu?” Kiều Văn Đào hỏi cô.
“Hiện tại lớp mình còn khoảng bốn, năm chỗ trống, nhưng đều ở xa bảng, cậu muốn ngồi gần hay xa đều có thể nói với mình, mình sẽ giúp cậu trao đổi với các bạn khác.”
“Mình ngồi đâu cũng được, không kén chọn.” Từ Vân Ni nói.
“Mình không bị cận.”
“Thật ghen tị quá, mình mà tháo kính ra là mù tịt luôn!”
Kiều Văn Đào lại hỏi: “Vậy cậu ngồi ở phía sau được chứ?”
“Được, mình cũng khá cao.”
“Đúng rồi.”
Kiều Văn Đào hạ giọng nói: “Thật ra khi nãy mình thấy cậu không mặc đồng phục, lúc mới nhìn từ phía sau, mình còn tưởng là giáo viên nào đó!”
Từ Vân Ni ừ một tiếng.
Kiều Văn Đào im lặng vài giây, sau đó lén nhìn cô.
“Cậu không giận chứ?”
Từ Vân Ni thắc mắc: “Tại sao mình phải giận?”
Kiều Văn Đào nghiêm túc nói: “Mình sợ cậu nghĩ mình nói cậu già.”
Từ Vân Ni cười khổ nói: “Cậu thật thà quá.”
Kiều Văn Đào nới: “Ê, cậu dùng từ tốt một chút, bạn học của chúng ta đều nói mình quá ngốc, bình thường mình… ê ê!”
Cậu ấy nói trong khi không chú ý dưới chân, một cú vấp suýt ngã trên mặt đất. Từ Vân Ni phản ứng nhanh, đưa tay nắm lấy tay cậu, kéo lại. Kiều Văn Đào lúng túng nói: “…Cảm ơn cảm ơn!”
Từ Vân Ni nhìn cậu ấy, không nói gì.
Sau khi đứng vững, Kiều Văn Đào mới nhận ra đôi mắt bình tĩnh khác thường đang nhìn mình.
“Mình…” Kiều Văn Đào gãi cổ.
“Có phải mình làm trò cười rồi không?”
Từ Vân Ni im lặng một lúc, rồi hỏi lại: “Thành tích của cậu trong lớp đứng thứ mấy?”
“Hả?” Kiều Văn Đào ngơ ngác.
“Tại sao lại hỏi thế? Mình thường… ừm, thường là đứng nhất.”
Từ Vân Ni gật đầu: “Mình cũng nghĩ là cậu học rất giỏi.”
Kiều Văn Đào hơi xấu hổ, cậu ấy cười nói: “Mình trông thì…”
Nói được một nửa, cậu ấy đột nhiên hiểu ra.
“A! Cậu cậu cậu, ý cậu nói là mình quá ngốc, nếu không phải học giỏi thì chắc chắn không làm lớp trưởng được đúng không! Cậu cậu cậu…”
“Ê.”
Từ Vân Ni nhếch miệng cười, cô nhẹ giọng nói: “Mình không có ý đó, cậu đừng giận.”
Kiều Văn Đào cảm thấy, khác với bản thân khi nói chuyện lúc nào cũng có nhiều cảm xúc, người bạn mới này, toàn thân trông như một phương trình tuyến tính có cấu trúc ổn định, rất vững chắc.
“Mình không giận…” Kiều Văn Đào nói.
“Làm sao mà giận được.”
Khi bước vào lớp, Từ Vân Ni đột nhiên dừng bước, Kiều Văn Đào nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Từ Vân Ni lắc đầu.
Đã bao lâu rồi cô không thấy một lớp học chật kín người vào buổi tự học sáng?
“Cậu muốn ngồi đâu?” Kiều Văn Đào hỏi cô.
Không còn bàn đôi nào hoàn toàn trống, Từ Vân Ni chỉ vào một chỗ khá giữa.
“Ở đó có người không?”
“Bên cạnh là mình.”
Kiều Văn Đào nói nhỏ: “Chúng ta làm bạn cùng bàn nhé.”
Trong lớp mặc dù toàn người nhưng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng lật sách, khi thấy có người vào lớp, một số người ngẩng đầu nhìn, dù thấy mặt lạ cũng chỉ dừng lại vài giây rồi lại cúi đầu tiếp tục học.
Kiều Văn Đào dẫn cô đến chỗ ngồi của mình.
Mấy bạn ngồi trước và sau cậu ấy đều quay lại nhìn, có chút tò mò.
Kiều Văn Đào nói: “Học sinh mới, tên là Từ Vân Ni, hôm nay mới đến lớp chúng ta.”
Các bạn gật đầu chào cô, cô gái ngồi sau đùa cợt nói: “Cậu cũng dám dẫn người đến chỗ cậu à, còn chỗ để chân không đấy?”
Từ Vân Ni nhìn cô ấy, cô gái đeo kính còn dày hơn của Kiều Văn Đào, tóc ngắn, xoăn tự nhiên. Nhìn lại bàn của Kiều Văn Đào, trên mặt bàn, trong ngăn bàn, thậm chí trên ghế cũng đầy tài liệu ôn tập. Kiều Văn Đào vội vàng thu dọn: “Nhanh lắm, cậu chờ mình một chút.”
Từ Vân Ni nói: “Để mình giúp cậu.”
Hai người cuối cùng cũng dọn ra được một chỗ trống, Từ Vân Ni ngồi vào, sắp xếp cặp sách và sách vở.
Xong xuôi, chuông vào học reo, cô Vương ôm một chồng sách bước vào lớp.
Cô đứng bên cạnh bục giảng, mười mấy giây sau mới lên tiếng.
“Các em đang làm gì vậy? Tôi vào lớp lâu rồi mà? Ai còn chưa lấy bài kiểm tra hôm qua ra? Đều biết là thi không tốt đúng không?”
Từ Vân Ni nhìn xung quanh.
Kiều Văn Đào chạm vào tay cô, đặt bài kiểm tra ra giữa.
Từ Vân Ni nhìn thoáng qua, bài thi toán, thiếu ba điểm là đạt điểm tuyệt đối.
Cô lại nhìn Kiều Văn Đào một cái: “Giỏi thật.”
Kiều Văn Đào gật đầu, cậu ấy nói nhỏ: “Cũng tạm thôi, chủ yếu là lúc làm bài này mình cũng…”
“Cô thấy ai đang thì thầm nói chuyện kia?” Giọng cô Vương vang lên từ phía trước, Kiều Văn Đào sợ đến mức rụt cổ lại.
Cô Vương thấy phía dưới cơ bản đã chuẩn bị xong bài kiểm tra, đứng lên bục giảng, thuận miệng nói: “Chiều nay thể dục thay bằng bài kiểm tra.”
Từ Vân Ni nghe thấy cô gái ngồi sau thở dài một tiếng không vui…
Ngoài cô ấy ra, trong lớp còn có vài tiếng thở dài không hài lòng, cô Vương tất nhiên cũng nghe thấy, cô cầm viên phấn gõ lên bàn giảng, nói: “Thở dài gì? Không muốn thay đổi thì cứ tự ra ngoài học, tôi không quan tâm, chỉ là đến khi thi cuối kỳ, kết quả thế nào thì các em bảo phụ huynh đừng có vào nhóm WeChat mà nhắc đến tôi là được, được không?”
Phía dưới im phăng phắc.
Cô Vương tận hưởng một lúc sự im lặng tuyệt đối của cả lớp, rồi dùng giọng như tự nói với mình nhưng vừa đủ để cả lớp nghe thấy: “… Đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn như thế này.”
Cô quay người lại, ném viên phấn vào khay bảng.
“Nào, vào học!”