Chương 1: Gặp lại

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thời tiết đầu mùa xuân, Mạnh Duy Trinh dời vào nhà cũ Sở gia chuyên tâm học tập, làm bạn với hắn, chỉ có hai lão bộc hầu hạ nhiều năm.

Nhà cũ Sở gia vốn là chỗ ở của ông ngoại Mạnh Duy Trinh, để đó không dùng đã mấy năm, hiện giờ dời vào, là vì một vị đại sư phong thuỷ trong thành nói, phong thuỷ dinh thự Sở gia thật tốt, bảo Mạnh Duy Trinh vào học.

Mạnh phụ đối vị đại sư phong thuỷ này tin tưởng không nghi ngờ, ông ngoại bà ngoại cũng ký thác kỳ vọng cao Mạnh Duy Trinh, lập tức cho hắn dời về nhà cũ.

Mạnh Duy Trinh năm nay hai mươi, đã được làm quan lễ*, ngọc thụ lâm phong, mặt mày tuấn lãng.

(*Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.)

Đêm nay, Mạnh Duy Trinh theo thường lệ ở thư phòng đốt đèn đọc sách, không dám chậm trễ.

Chưa tới giờ Tý, Mạnh Duy Trinh thấy một bạch y công tử đi vào thư phòng, đứng khoanh tay trước giá sách, trong lòng không khỏi rung động.

Bạch y công tử mặt như quan ngọc*, mặt mày như họa, dáng người nho nhã, cầm lấy quyển sách cúi đầu lật xem.

(Quan ngọc là một loại ngọc tốt không bị vết là cực đẹp.)

Mạnh Duy Trinh nhẹ nhàng đi đến sau lưng bạch y công tử, ôn nhu nói, “Vị này huynh đài, xin hỏi từ chỗ nào đến? Vì sao đêm khuya đến thăm?”

Thân mình bạch y công tử khẽ run, một đôi mắt đẹp ngơ ngẩn nhìn hắn, không mở miệng đáp lại.

Mạnh Duy Trinh lại ghé sát vào vài phần, chỉ cảm thấy một trận hàn khí ập vào trước mặt.

“Huynh đài rất là quen thuộc, nhất định trước kia chúng ta đã gặp qua.”

Bạch y công tử kinh ngạc không thôi, lui về sau mấy bước, thấp giọng, “Ngươi không sợ ta?”

Hắn nhẹ nhàng cười, “Vì sao phải sợ?”

Ấn đường bạch y công tử nhíu lại, giọng dịu dàng êm tai, “Ta là quỷ, ngươi không sợ?”

Mạnh Duy Trinh nhìn chăm chú bạch y công tử, tâm thần kích động.

“Không sợ, trước kia ngươi là người, chỉ là đọa quỷ, nhìn ngươi cũng là tri thư đạt lễ*, sẽ không hại ta.” (*học rộng và cư xử đúng lễ nghi.)

Bạch y công tử thấy Mạnh Duy Trinh càng tới gần, hai má hồng thấu, vội lách mình tránh ra.

“Ngươi đến tột cùng là người phương nào? Cớ gì vào nhà ta ở?”

Mạnh Duy Trinh ngạc nhiên nói, “Ai? Đây rõ ràng là nhà ông ngoại ta, sao thành nhà ngươi?”

Bạch y công tử kinh hãi, trên dưới đánh giá hắn, “Ngươi là?”

“Ta tên Mạnh Duy Trinh, ông ngoại ta tên Sở Giang Tầm.”

“Ngươi là Tiểu Duy Trinh?!”

Bạch y công tử che mặt khóc, dưới tình thế cấp bách thế nhưng bắt được tay hắn.

“Ngươi còn nhớ rõ ta? Ta là tiểu cữu ngươi.”

Mạnh Duy Trinh nhẹ nhàng nắm tay bạch y công tử lạnh lẽo, run giọng, “Tiểu cữu? A ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu cữu cữu mười năm trước qua đời.”

Bạch y công tử hai mắt đẫm lệ mông lung, gật đầu nói, “Là ta, ông ngoại bà ngoại ngươi khỏe không? Mẫu thân ngươi khỏe không?”

Mạnh Duy Trinh si ngốc nhìn bạch y công tử, ôn nhu khuyên giải an ủi.

“Bọn họ đều tốt, cữu cữu ngươi đâu? Ngươi vì sao còn ở trong nhà?”

Bạch y công tử tên là Sở Tĩnh Hoà*, là con út trong nhà, mười năm trước chết bệnh, năm ấy 30 tuổi.

*Tên thụ theo raw là chữ Hấp, nhưng đọc rất không êm tai nên moe thay bằng nghĩa (hoà thuận/hoà hợp) của từ đó Quỷ Cữu - Chương 1: Gặp lại

Hai năm sau Sở Tĩnh Hoà qua đời, Sở Giang Tầm thăng chức tri phủ Hàng Châu, cho nên dọn đi.

Mạnh Duy Trinh nói, Sở Tĩnh Hoà không lên tiếng, chỉ vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

“Ta cũng không biết, mấy năm nay ta du đãng trong phủ, cả ngày không thấy được người, khó qua vô cùng.”

Mạnh Duy Trinh nắm tay y, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Cữu cữu đừng thương tâm, hiện giờ không phải ta tới sao? Có ta làm bạn ngươi, sẽ không tịch mịch.”

Sở Tĩnh Hoà hơi hơi gật đầu, đẩy tay Mạnh Duy Trinh ra, “Tiểu Duy Trinh, ta là quỷ, ngươi không thể cùng ta quá mức thân cận, âm tà nhập thể, bị thương thân mình ngươi.”

Mạnh Duy Trinh biểu tình ảm đạm, “Cữu cữu, ngươi chịu khổ, vừa rồi ta không nhận ra ngươi, thật sự đáng chết.”

Mạnh Duy Trinh nói, giơ lên tay phải, hung hăng đánh chính mình một quyền. Sở Tĩnh Hoà đại kinh thất sắc, vội nắm cánh tay hắn.

“Ngươi đây là làm gì? Khi ta chết ngươi mới mười tuổi, nhận không ra ta là đúng, nhưng ta không nhận ra ngươi, có lẽ là lão hồ đồ.”

Mạnh Duy Trinh thấy y nước mắt doanh doanh, đẹp như thần tiên, không khỏi ngực run lên, hô hấp cũng khó khăn.

“Cữu cữu, ngươi một chút cũng không lão, vẫn đẹp như vậy, khi còn nhỏ ta đã cảm thấy ngươi là người tốt nhất trên đời.”

Sở Tĩnh Hoà ngượng ngùng cười, ôn nhu nói, “Đáng tiếc hiện giờ ta đã không phải người.”

Hắn đè lại tay y, không cho y rời đi, vội vàng nói, “Là quỷ lại như thế nào? Cữu cữu mặc dù làm quỷ, cũng là quỷ tốt nhất, quỷ khác đều so ra kém ngươi.”

Sở Tĩnh Hoà khẽ vuốt gò má hắn, nghẹn ngào, “Duy Trinh đã làm quan lễ, đã trưởng thành, không thể lại nói lời ngốc như hài đồng. Vừa rồi vì sao phải huy quyền đả thương chính mình, nơi này đỏ một mảnh, đau không?”

Ngón tay thon dài lạnh lẽo, dán trên gò má lửa nóng, ngực Mạnh Duy Trinh quặn đau, si ngốc nhìn y.

“Cữu cữu, ngực ta rất đau, ngươi giúp ta xoa xoa được không?”

Sở Tĩnh Hoà “A” một tiếng, “Duy Trinh cũng có tật xấu đau ngực? Giống như mẫu thân ngươi, cần phải dùng dược điều dưỡng mới được.”

Y nói, vì Mạnh Duy Trinh nhẹ nhàng xoa ấn ngực, chỉ cảm thấy nhịp đập dưới lòng bàn tay mãnh liệt, kình lực như sấm.

“Duy Trinh, ngươi tốt chút không? Ngày mai mời lang trung đến xem.”

Mạnh Duy Trinh bên tai ửng hồng, nắm tay y ấn xuống, nói giọng khàn khàn:

“Cữu cữu, nghiệt căn phía dưới của ta thường xuyên sưng to đau nhức, có khi còn chảy ra bạch dịch, lúc này lại đau, cữu cữu cũng giúp ta xoa xoa, được không?”