Năng lực của cô ấy được cho là của Ricardo. Cũng không có gì kì lạ khi họ ghét cô ấy vì cho rằng cô ấy đã cướp đi năng lực của người kế nhiệm thực sự.
Dù biết điều điều này nhưng nó vẫn luôn khiến trái tim cô ấy đau nhói mỗi khi cha và anh trai nhìn và nói chuyện với cô lạnh lùng.
Sau khi cô tỉnh lại, Diego thường xuyên trút giận lên Hilise, trong khi Ricardo sẽ nhìn chằm chằm vào cô như thể anh ta đang muốn xé xác cô ấy ra, đoạt lấy sức mạnh thuộc về mình vậy.
Gabrielle nghĩ rằng Hilise đang lấy đi sự chú ý của anh trai và cha cô vì vậy, cô cũng bắt đầu giở những trò hiểm ác với Hilise.
Việc chuyển đổi sức mạnh từ Hilise sang Ricardo gần như là không thể, thời gian dài, Diego và Ricardo ngày càng lo lắng về nó.
Hơn nữa, để có thêm thông tin nghiên cứu, họ phải tiết lộ với gia tộc Parvenon rằng Hilise mới là người thừa hưởng sức mạnh của Inoaden.
Diego là người hết kiên nhẫn đầu tiên.
Cuối cùng, ông ta đã tuyên bố với giới quý tộc rằng năng lực của Ricardo đã thức tỉnh và biến Hilise thành cái bóng của anh ta.
Trong một số trường hợp hiếm hoi, Hilise sẽ được phép ra ngoài để thể hiện sức mạnh của Inoaden với tư cách là một trong bốn gia tộc có dòng máu đặc biệt.
Tất nhiên, mỗi lần như vậy cô đều phải giấu mình trước mắt công chúng.
Tuy nhiên, những hình phạt của Diego sẽ sớm xảy ra sau khi Hilise mắc sai lầm trong việc sử dụng sức mạnh của mình.
CHÁTT!
“Ah……!”
Khi vừa bước vào phòng, ông ta đã tát Hilise làm cô đau đớn hét lên và ngã xuống sàn nhà.
“Lúc nãy ngươi vừa làm gì thế hả? Sức mạnh bị gián đoạn giữa chừng! Ngươi đã thức tỉnh nó bao lâu rồi mà vẫn không biết cách kiểm soát nó hả?”
Từ khóe miệng cô ấy chảy ra một dòng máu đỏ tươi từ cú tát ban nãy. Không có gì lạ khi Diego dùng bạo lực với cô ấy.
Những người hầu gái xung quanh lướt qua như không thấy, bởi vì cũng có lúc, Diego sai họ đánh cô ấy, nhưng cũng có những lúc Diego quá tức giận và vượt ra khỏi tầm kiểm soát, ông sẽ ra tay với cô.
“Ngươi có nhìn thấy những ánh mắt đang cười nhạo đó không? Vì ngươi mà Ricardo và Inoaden phải chịu nhục nhã như thế!”
Hilise cúi người và vội vàng xin lỗi vì sợ bị Diego tát một lần nữa.
“Con-con thực sự xin lỗi. Con đã cố tập trung nhưng đột nhiên con thấy chóng mặt quá… ”
“Đừng lấy cái cớ vớ vẩn đó để bao biện!”
Vào mùa thu hàng năm lễ hội thu hoạch sẽ được tổ chức bởi Tứ Đại Gia Tộc.
Lần này, Inoaden được nhiều phiếu bầu nhất.
Chính vì vậy, sau bài phát biểu khai mạc, lẽ ra sức mạnh của Inoaden phải được thể hiện cho mọi người thấy để chính thức bắt đầu lễ hội. Tuy nhiên, Hilise đã mắc sai lầm vì chưa quen với việc sử dụng sức mạnh của mình nên Ricardo đã bị bẽ mặt.
“Thưa cha, con nghĩ Hilise cũng không cố ý muốn gián đoạn giữa chừng như vậy đâu, cha bỏ qua cho em ấy đi.”
Ricardo, người lặng lẽ đứng sau Diego, khuyên can ông ta.
“Ricardo,không phải nó liên tục mắc sai lầm vì con luôn tha thứ cho nó quá dễ dãi sao?”
Đôi mắt ngấn nước mắt của Hilise đang nhìn họ run sợ.
Ricardo liếc nhìn Hilise bằng đôi mắt lạnh lùng hơn thường ngày.
Dù vậy, Hilise vẫn biết ơn Ricardo vì đã bênh vực cô dù cô đã sỉ nhục anh.
“Nếu không có lệnh của ta, một giọt nước cũng không được phép cho nó.”
Cuối cùng, ông ấy cũng làm theo Ricardo, không đánh đập Hilise nữa và rời khỏi phòng trong sự tức giận không nguôi.
Ricardo đi theo sau cha mà không quay đầu lại nhìn cô ấy tới một lần. Sau đó, Hilise đã tự mình nghiên cứu năng lực của bản thân.
Diego nói rằng ông ấy sẽ không tha thứ cho Hilise vì bất cứ lỗi lầm nào nữa, vậy nên cô phải học sử dụng hàng ngày.
‘Tôi phải cố gắng sử dụng nó thật tốt để không làm Cha và anh trai bị bẽ mặt vì tôi nữa.’
Sau một thời gian, Hilise đã có thể sử dụng sức mạnh của mình một cách thuần thục.
Ngược lại, sự thù hận của Ricardo đối với Hilise ngày càng lớn.
Anh ta không đánh đập Hilise như Diego. Nhưng anh ta luôn nhìn chằm chằm vào Hilise như thể tên trộm cướp đi thứ của anh.
“Ôi trời, sao dạo này chỉ về nhà thôi mà cũng thấy khó thở thế nhỉ?”
Gabrielle phàn nàn rằng gần đây không khí trong gia đình trở nên rất kỳ lạ.
“Hilise, chị có thể ở trong phòng lâu lâu một chút được không? Em thấy mỗi lần Cha và anh nhìn thấy chị thì họ sẽ luôn khó chịu hơn ấy”
” À, chị không biết điều đó.Chị hiểu rồi, chị sẽ ở yên trong phòng. Chị xin lỗi.”
Hilise ngày càng trở nên mất hết hy vọng và kiệt sức trước sự lạnh nhạt của gia đình.
Rồi một ngày, Ricardo lần đầu tiên trở về nhà muộn và say xỉn.
“Anh ơi, anh có sao không, anh đã đi đâu vậy?”
Hilise lo lắng chờ đợi một mình đến tận đêm khuya vì biết rằng Ricardo vẫn chưa trở về dinh thự.
Đó là lần đầu tiên Ricardo, một người luôn nghiêm khắc với bản thân, trở về vào đêm khuya và nồng nặc mùi rượu.
Ricardo liếc nhìn Hilise bằng đôi mắt lạnh lùng và tiếp tục bước đi mà không trả lời.
Hilise do dự trước khi đuổi theo anh ta.
“Anh … đừng lo lắng quá.”
Cô ấy biết điều gì đã làm Ricardo khó chịu những ngày này.
Vì vậy, cô muốn an ủi anh, đừng làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.
“Cha đang làm việc chăm chỉ để tìm cách trả lại sức mạnh này cho anh, vì vậy nó sẽ ổn thôi.”
Cô muốn giải thích tâm tư của mình một cách hợp lý để anh ta không hiểu lầm ý định của cô.
“Anh ơi, em … em chưa bao giờ muốn sở hữu năng lực này từ trước tới giờ. Anh biết rõ điều đó mà, đây vốn là sức mạnh của anh!”
Hilise không bao giờ thèm muốn sức mạnh này.
Cô lớn lên với suy nghĩ rằng Ricardo là người kế vị Inoaden, và cho đến nay, quan điểm của cô vẫn không thay đổi.
Vì vậy, cô ấy không muốn Ricardo hiểu lầm và ghét cô ấy.
Ngay lúc đó, Ricardo, người đang đi trước cô, dừng lại.
Sau đó, anh quay lại đối mặt với Hilise và nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng của mình.
“Phải rồi, ngươi không bao giờ muốn có sức mạnh đó. Nó vốn là của ta, nhưng lại thuộc về ngươi. Thật nực cười!”
Hilise chợt nín thở và nuốt xuống ngụm nước bọt.
“Ngươi đang đợi ta để nói với ta điều đó à?”
“K-Không phải vậy…”
“Ngươi đang muốn giễu cợt ta? Thật nực cười phải không! Sức mạnh của Inoaden chỉ có một người thừa kế, dù không muốn thì nó vẫn là của ngươi. Tốt thật đó, ai lại muốn giống như một con chó đang đuổi gà như này chứ!”
Hilise bối rối vì cô không ngờ Ricardo lại nói những điều đó.
Hilise vội vàng mở miệng xin lỗi.
“Em xin lỗi. Em không hề có ý đó, em chỉ muốn an ủi làm anh thoải mái hơn, dù chỉ là một chút thôi… ”
“Cút đi. Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Anh …”
“Tránh ra!!”
Ricardo đẩy Hilise đang bối rối ra xa.
Anh chỉ định đẩy nhẹ cô, nhưng anh không thể kiểm soát được sức lực của mình vì ảnh hưởng của rượu.
Bộppp!
“Ah!”
Sau khi bị Ricardo đẩy mạnh, Hilise mất thăng bằng và vấp ngã.
Tuy nhiên, nơi họ đang đứng hiện tại là cầu thang trên tầng hai.
Ricardo chứng kiến
cơ thể Hilise nghiêng về phía sau một cách nguy hiểm.
Bàn tay anh ta đưa ra với lấy Hilise.
Theo phản xạ, Hilise cũng đưa tay về phía Ricardo.
May mắn thay, tay họ đã chạm vào nhau.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo … Bàn tay của Hilise vừa chạm vào Ricardo đã tuột khỏi tay anh.
Cơ thể cô tiếp tục nghiêng về phía sau một lần nữa.
Hilise mở to mắt.
Bàn tay của Hilise khi chạm vào tay Ricardo chợt buốt lanh. Bàn tay Ricardo với ra nắm chặt lấy Hilise lúc trước đang đứng yên giữa không khí.
Anh ta như bị đóng đinh tại chỗ khi nhìn chằm chằm vào Hilise đang rơi với đôi mắt cứng đờ.
‘Tại sao……?’
Hilise ngơ ngác nghĩ tại sao mình lại ngã.
Có phải vì nó xảy ra trong tích tắc?
Hay là vì cho tới bây giờ cô vẫn chưa hiểu hết sự tình?
Hoặc là……
Có phải vì cô ấy tin rằng Ricardo sẽ giúp cô ấy không?
Trong thời điểm quan trọng đó, sức mạnh của Hilise đã không bảo vệ được cô.
Bộppp!
Máu đỏ bắn tung tóe và che mất tầm nhìn của cô.
Sau khi bất lực ngã xuống, cô ấy nằm dưới sàn nhà.
Một cơn đau khủng khϊếp ập đến khiến cô như bị gãy xương và chân tay bị vặn vẹo.
Ngay cả một tiếng hét nhỏ cũng không thể thoát ra khỏi miệng cô.
Cuối cùng, Hilise giống như một con búp bê bị hỏng nằm ở tầng trệt.
Xung quanh cô là một vũng máu chảy ra từ đầu.
Ricardo, người đứng bất động ở đầu cầu thang như thể thời gian ngừng trôi, lặng lẽ nhìn cơ thể đang co giật của Hilise.
Đó là cảnh cuối cùng mà Hilise có thể nhớ được trong cuộc đời đầu tiên của mình.