Chương 20

Ở các kiếp trước, thời điểm mà thân phận thật của đứa bé này được tiết lộ đều khác nhau.

Có lúc vào khoảng một tháng sau buổi tiệc sinh nhật của Violetta Kalykia, đứa trẻ này lần đầu tiên ra mắt với công chúng, cũng có những lúc tên của đứa bé này được biết tới tận vài năm sau kể từ thời điểm này…

Tuy nhiên, ngày đứa bé thoát khỏi sự giam cầm và trở về trong vòng tay của Kalykia thì kiếp nào cũng vậy.

Sinh nhật lần thứ 20 của Violetta Kalykia.

Violetta đã bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đối với Axion vì món quà đặc biệt này, anh đã tìm thấy và đem đứa bé đến với cô.

Bằng chứng là, Axion Berzete đang đứng trước mặt Hilise hiện tại. Và bây giờ, Hilise đang cố gắng cướp món quà sinh nhật mà Vua của Berzette đã lên kế hoạch để tặng cho Công chúa của Kalykia.

Tách!… Cộc!

Một thứ gì đó nhỏ và nhẹ rơi xuống sàn, nảy lên nhiều lần, và một âm thanh lăn lộn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Một viên ngọc đỏ rơi xuống từ vòng tay của Hilise, người đang ôm đứa trẻ.

Đứa bé dường như đang mất ý thức.

Cánh tay cô có chút đau nhưng Hilise cũng không đem đứa bé cho người đàn ông trước mặt.

Sắp đến lúc rồi!

Cô có thể cảm thấy viên trân châu cô vừa nuốt lúc trước đang tan ra và dần dần lan ra khắp cơ thể.

“…Có thể cô không tin tưởng tôi lắm! Tôi cũng không còn cách gì để chứng minh với cô!”

Ngay sau đó, một giọng nói chậm rãi truyền đến từ phía đối diện.

Không có cảm giác khó chịu trong giọng nói. Thay vào đó, Axion có vẻ thấy tình huống này hơi thú vị.

“Tôi không còn cách nào khác. Vậy hai chúng ta cùng đem đứa bé này tới Kalykia, được chứ tiểu thư?”

Quả thực, đó là phương pháp thuyết phục nhất vào thời điểm này.

Hilise có phần không quen với tình hình hiện tại nên cười khẽ lúc nào không biết.

Thực tế thì, kiếp trước của cô cũng gặp Axion ở đây dưới tình huống này.

Cô đã đem đứa trẻ theo cùng anh ta đến Kalykia sau khi giải cứu đứa bé.

“Axion Bergett.”

Nhưng kiếp này, đối mặt với anh ấy một lần nữa, Hilise lại lựa chọn ngược lại.

“Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của anh. Nhưng tôi không có ý định đó!”

Sau khi nói, Hilise vẫy tay sang một bên.

Soạt!!!

Khoảnh khắc tiếp theo, bức tường mà tay Hilise chạm vào đã vỡ tan thành các mảnh.

Nơi họ đang đứng là dưới lòng đất. Bức tường bị phá hủy làm lộ ra bầu trời đêm rộng lớn.

Các toà nhà ở nơi này không đồng đều nhau, vậy nên nhìn chỗ tòa nhà chỗ họ trông như khuất dưới các toà nhà khác.

Vù…

Bức tường bị phá hủy khiến một cơn gió như bão thổi qua lỗ hổng.

Những cánh hoa nhạt màu không phù hợp với không gian nơi này bắt đầu xuất hiện và bay vu vơ trong tầm mắt.

Hai con người trong bóng tối dần lộ ra dưới ánh trăng.

Những cánh hoa hồng đỏ nhạt bay tứ tung và dính vào chiếc áo khoác đen dài của Axion. Tóc của anh ấy có màu đen đang tung bay trong những cánh hoa, nhìn thật đối lập.

Khuôn mặt của người đàn ông được chiếu sáng bởi ánh trăng trắng trông lạnh lùng và nghiêm nghị, như thể nó được tạc ra từ một tảng băng.

Bên dưới đôi lông mày rậm đang cau lại, có một đôi mắt xanh thẳm, sáng như những mảnh trăng khuyết. Hình ảnh Hilise đứng trên nền trời đêm đã được ghi lại trong đôi mắt đó.

Lúc này, một thứ ánh sáng kỳ lạ khá khó diễn tả nổi lên trên khuôn mặt của Axion.

“Cô…”

Axion Bergett dường như không biết Hilise sẽ chọn phương pháp triệt để này. Hơn nữa, bây giờ cô ấy đang tạo ra một cảnh tượng không thích hợp lắm với nơi này.

Hilise, người bước ra như thể cô ấy đang ở trong phòng của mình, đang mặc đồ ngủ, và hơn hết cô ấy còn đang đi chân trần mà không đem theo giày.

Tay áo trắng và gấu váy của cô ấy uốn lượn trong không khí, theo gió và những cánh hoa.

Bầu không khí xung quanh Hilise quá cao quý để phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, tạo ra một cảm giác kỳ lạ.

Giữa lúc đó, Hilise cuối cùng lại mấp máy môi và tạm biệt Axion.

“Vào lúc khác…”

Vào lúc đó, Axion, người như đã thấy trước điều gì đó, di chuyển cơ thể của mình.

“Chúng ta sẽ gặp mặt nhau một cách đàng hoàng hơn nhé!”

Bàn tay đeo găng đen đưa thẳng về phía Hilise.

Vụtttt!

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, không phải là thân người chạm vào đầu ngón tay mà là một đóa hoa hồng đang quấn lại với nhau như một cơn bão.

Ánh trăng trắng xen lẫn những cánh hoa hồng quấn lấy nhau xoay tròn trong không khí. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt họ chạm nhau.

Trước đôi mắt tĩnh lặng của cậu, Axion nheo mày và hé môi như muốn nói điều gì đó.

Cùng lúc đó, Hilise ngay lập tức hòa những cánh hoa và biến mất tại chỗ.

Sau đó, thứ duy nhất còn lại trong tay Axion là ánh trăng và những cánh hoa đang bay phấp phới trong không trung, mùi hương của những cánh hoa mỏng manh bay lượn xung quanh anh.

“Ha…”

Cuối cùng, một âm thanh như tiếng rêи ɾỉ hoặc tiếng cười phát ra từ miệng Axion.

Cảm giác lúc người trước mặt bị bắt trong tay chốc lát rồi biến mất trong vô vọng vẫn còn vương vấn.

Chắc chắn, đó là một mất mát chưa từng có trong cuộc đời Axion Berzete.

Trong suốt cuộc đời của mình, anh chưa bao giờ quá háo hức với một điều gì đó, nhưng cho đến nay, anh vẫn chưa từng làm mất thứ gì mà anh muốn có.

Tuy nhiên, anh không biết rằng mình sẽ bỏ lỡ nó ngay trước mắt như vậy.

Một khắc trước, đôi mắt màu lam sơn vẫn còn lại dư ảnh của một người gái thu vào tầm mắt, một tia sáng nhất thời lướt qua.

Vù…

Axion sử dụng sức mạnh của bản thân.

Những cánh hoa bị anh nắm chặt trong tay tan vỡ không chút dấu vết trong bóng đen đang tụ lại quanh người.

Một lúc sau, Axion cũng biến mất dưới ánh trăng.

Điểm đến của anh là Kalykia, cũng là đích đến của người phụ nữ đã xuất hiện trước mặt anh.

***

Vũ hội Kalykia được tổ chức lộng lẫy như để khẳng định sự tồn tại của họ.

Tất cả năm mươi hai gia đình thuộc hệ tộc đều tham dự vũ hội. Tất nhiên là bốn gia đình hàng đầu khác đứng đầu cũng có mặt.

Tại Parvenon vẫn như thường lệ, Christian đến tham dự và được mọi người xung quanh chú ý.

Anh bỏ đi khỏi đám đông, chán chường trước những kẻ đang cố phơi bày kiến thức của mình.

“Ngài không muốn xuống gặp mặt mọi người vì danh dự của gia tộc sao?”

“Chỉ có mỗi ta và ngươi thôi, cần gì phải làm vậy?”

Christian đang nhìn xuống hành lang từ khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai.

Khu vực nghỉ ngơi được chia thành các không gian riêng lẻ như sân thượng, vì vậy nơi đây không có ai ngoài anh ta và Lenoch.

Ngay cả với tư thế ngồi chống cằm trên ghế sô pha, mắt buông thõng xuống, sự buồn chán thể hiện rõ nét trên mặt anh.

Biểu hiện chân thực ấy khiến người khác không thể ngờ rằng đây là người đàn ông thường trưng ra nụ cười dịu dàng hoàn hảo trước những con người đang cố thổi phồng cái tôi lên.

Thấy vậy, Lenoch khẽ khuyên nhưng Christian cho qua.

Hơn nữa, dù sao thì thời gian cũng không có nhiều vì nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay sắp xuất hiện.

Cốc cốc.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng gõ sau lưng mình.

Lenoch, người đang đứng cạnh Christian, bước đi và mở nhẹ cửa.

“Có chuyện gì sao?”

“Người đứng đầu Inoaden yêu cầu một cuộc gặp riêng tư với Thiếu gia Parvenon.”

Christian, người đang ngồi quay lưng với cánh cửa, nở một nụ cười xiên vẹo trên môi.

Lenoch, người đã được thông báo trước, khẽ gật đầu và mở rộng cánh cửa.

Diego, với vẻ mặt cứng đờ, bước vào phòng.

“Đã lâu rồi, Thiếu gia Christian!”

Christian đứng dậy chào ông.

“Vâng, rất vui được gặp ngài!”

Khi ngồi xuống, cả hai đã có một cuộc trò chuyện ngắn.

“Tôi rất muốn hỏi thăm ngài từ lần trước tôi ghé qua dinh thự Inoaden. Khá là đáng tiếc hôm đó ngài lại bận!”

Khi nghe thấy những lời của Christian nói một cách tự nhiên về chủ đề này, mắt Diego trở nên sắc bén hơn.

Christian dường như đã thực sự ghé thăm dinh thự trong lúc Diego đi vắng.

Tuy nhiên, anh tự hỏi liệu những gì xảy ra ở Inoaden lúc trước có phải là một trò đùa hay không và tự nhiên nói về nó.

Vào lúc này, anh cảm thấy không thoải mái, nhưng Diego dựa vào ghế sofa mà không bày tỏ điều đó.

“Phải rồi, điều gì đã dẫn ngài tới đây gặp tôi?”

Christian tiếp tục hỏi, anh dựa lưng vào ghế một cách nhàn nhã.

“Từ lần ghé thăm đó, ngài từ chối mọi cuộc gặp mặt và hồi đáp thư của tôi, tôi nghĩ ngài đang có hiểu lầm gì đó chăng!”

Vẻ mặt của Christian vẫn không thay đổi, nhưng những lời nói tràn ngập sự chế giễu.

Như anh đã nói, trong thời gian qua, Diego đã không hề phản hồi lại thư và những sự kiện họp mặt.

Tất nhiên, lý do là vì Hilise.

“… Lần trước cậu ghé qua, mấy đứa con gái của ta đã hơi thất lễ với cậu rồi!”

Tuy nhiên, bây giờ ông không thể bày tỏ điều đó trước mặt Christian.

Diego lựa lời và quan sát phản ứng của người ngồi đối diện mình.

“Có vẻ như bọn chúng rất quý anh trai nên đã diễn một vở kịch nhỏ trước mặt cậu rồi!”

Lúc này đây, một nụ cười mỏng nở trên môi Christian.