Chương 44: Tra khảo, Bạch Thiển

Thiên Cương Cung…

Dạ Sát cùng Dạ Mị sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về đã đi thẳng tới chỗ của Đế Vô Trần.

“Dạ Sát đại ca!” Một giọng nói yểu điệu vang lên từ sau lưng họ, là một cô nương mĩ lệ thoát tục rảo bước tới gần, khuôn mặt mang theo nhợt nhạt ý cười, cả người toát ra được thanh nhã quý phái khí chất.

Dạ Sát hơi gập người đáp lại “Thẩm Nguyệt tiểu thư!”

Liễu Thẩm Nguyệt mỉm cười nhìn bọn họ “Hai người tính tới phủ của Đế ca ca sao?”

Dạ Sát cùng Dạ Mị nhìn nhau, không thốt lên lời, quả thật là bọn họ cần tìm thiếu chủ nhưng… Thấy hai người không nói gì, Liễu Thẩm Nguyệt bày ra bộ dạng vui vẻ nói “Nếu hai người ý định tới thì không bằng chúng ta cùng đi, dù sao ta cũng có chuyện cần nói với Đế ca ca.”

Nhưng ngay lập tức Dạ Mị đã gạt đi ý định của Liễu Thẩm Nguyệt nói “Thẩm Nguyệt tiểu thư, chúng tôi tìm thiếu chủ là có việc quan trọng, nên tốt nhất là không nên đi chung hảo!”

Liễu Thẩm Nguyệt đạm đạm cười “Vậy cũng được!”

Sau khi bọn họ rời đi không hề biết phía sau Liễu Thẩm Nguyệt liền lộ ra vẻ mặt nộ khí, đôi tay đã nắm chặt lấy vạt áo.

Thiếu chủ phủ… Đế Vô Trần đang đau đầu vì một đống giấy tờ. Nếu không phải lão già bỏ đi du ngoạn thì hắn đâu phải dành thời gian cho đống phiền phức này.

“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên “Thiếu chủ”

“Vào đi!”

Dạ Mị bước vào ôm quyền nói “Thiếu chủ, đã tìm được người.”

Nghe tới đây, Đế Vô Trần liền bật dậy theo phản xạ, lập tức dừng ngay việc đang làm mà ngạc nhiên hỏi lại “Đã tìm được?”

“Nhưng tuổi thì không đúng lắm!” Dạ Mị ấp úng trả lời.

“Ngươi nói vậy là sao?”

Dạ Mị biết sát khí của thiếu chủ đang lớn dần liền vội vàng quỳ xuống nói tiếp “Ngoại hình khá giống với miêu tả của thiếu chủ nhưng bọn thuộc hạ nhìn thế nào cũng chỉ trang là cái hài tử.”

Đế Vô Trần lạnh mặt nghiêm túc suy nghĩ. Lần đầu tiên gặp mặt nàng ấy, nghe giọng quả thật rất giống với hài tử nhưng đã nhiều năm trôi qua, không thể nào còn giữ nguyên hình hài như lúc ban đầu được. Mà lần tái ngộ lần đó, hắn đã thấy nàng, không chỉ trưởng thành mà còn mỹ lệ khiến hắn không thể nào thôi nhung nhớ.

“Đưa ta tới chỗ đó!”

“Rõ!”

Nhưng trên đời này người giống nhau rất hiếm gặp, chắc chắn họ phải có liên hệ với nhau thì ngoại hình mới khiến cho Dạ Sát và Dạ Mị nhầm lẫn như vậy.

Ở một nơi khác, Bạch Thiển tỉnh lại sau khi đưa tới một nơi xa lạ. Nàng nhìn xung quanh, nơi đây giống như một căn mật thất. Nàng nhớ rằng nàng đang theo dõi mấy kẻ lạ mặt nhưng lại bị bọn chúng đánh ngất, nàng tính quan sát tứ phía xem nơi này là nơi nào nhưng không nghĩ tới hai tay đã bị trói chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Bỗng có tiếng bước chân vọng lại, Bạch Thiển nằm xuống đất giả vờ chưa tỉnh lại. Đôi mắt hơi hê mở để xem xem rốt cuộc là ai đã bắt nàng tới đây.

“Thiếu chủ, là nơi này.”

Có 3 người, nghe giọng điệu thì một trong số đó là thiếu chủ của 2 người còn lại. Đế Vô Trần đeo lên chiếc mặt nạ, khoác lên mình bộ y phục đen tuyền. Nhìn trước mắt hài tử nằm ở dưới đất, hắn cũng đoán được chắc chắn cô ta đã tỉnh lại.

“Không cần giả bộ, ta biết ngươi đã tỉnh.” Giọng của Đế Vô Trần trầm thấp truyền đến tai Bạch Thiển, biết mình đã bại lộ, nàng liền bật dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm người nam nhân trước mặt.

Dạ Sát cùng Dạ Mị cũng tự ý thức liền đi ra khỏi căn phòng, đứng ở bên ngoài canh chừng.

Bạch Thiển liền lên tiếng “Ngươi là người bắt ta tới đây?”

Đế Vô Trần nhìn một thoáng cũng đủ nhận ra cô nương trước mặt không phải nàng ấy. “Xin lỗi cô nương, thuộc hạ của ta nhầm lẫn, đã bắt lộn người.”

Bạch Thiển có chút tức giận đáp lại “Vậy tại sao ngươi không thả ta ra?”

“Ta chỉ muốn hỏi cô một điều, cô còn có người thân nào mang vẻ ngoài giống cô hay không? Là một nữ nhân.”

Bạch Thiển ngây người, hắn nhận ra người của Bạch gia sao? Không thể nào. Nàng hiện tại có chút bối rối. Thấy nàng né tránh câu hỏi, Đế Vô Trần liền trấn an “Ta không có ý gì khác, chỉ là trước đây ta có gặp một người có mái tóc bạch kim giống cô nương đây nên ta muốn tìm kiếm.”

Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là ý chỉ mái tóc. Nhưng bao nhiêu năm nay, mọi người đều dấu giếm thân phận thật của mình, mà ai cũng biết Lăng Thiên Cung chỉ có một vị tiểu thư duy nhất. Vậy chứng tỏ, người hắn tìm đích thị là Ngũ ca. Nhưng hiện giờ, không ai được phép nói ra tung tích cũng như thân phận của huynh ấy.

“Xin lỗi nhưng ta không có người thân.” Bạch Thiển không còn cách nào khác đành nói dối.

Nghe được câu trả lời này, Đế Vô Trần khẽ cau mày. Cô ta đang nói dối.

“Cô nương, cô nên biết những kẻ lừa dối ta sẽ có kết cục rất thê thảm.”

“Những gì ta nói hoàn toàn là sự thật, ngươi tin hay không thì tuỳ ngươi.” Mặc dù rất sợ hãi uy áp phát ra từ nam nhân này nhưng Bạch Thiển vẫn không chịu thừa nhận. Nàng tin rằng các ca ca sẽ tìm được nàng nhanh thôi.

“Cứng họng! Vậy thì cô hãy ở đây đi!” Đế Vô Trần tức giận, phất tay áo bỏ đi.