Chương 64: “Hai người đều nói không thể để con gái mình bị làm khó như thế được, cho nên đã cùng nhau mang thiếu gia Cảnh Ho?

“Dừng lại!”

Một chiếc cốc bị ném vung vãi trên mặt đất, phát ra âm thanh vang vọng.

Ông cụ Minh ngồi phía sau chiếc bàn, khuôn mặt tái mét, dùng sức thở hổn hển.

Lý Hân thấy tình huống không đúng cho lắm, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng ông cụ: “Ba, đừng nóng vội, hô hấp chậm thôi, đừng để thân thể bị thương.”

Ông cụ Minh nhắm mắt lại, hít sâu một cái, mở mắt, bên trong toàn là khí lạnh.

Lý Hân đứng ở một bên khuyên nhủ: “Chú ba lần này làm không đúng rồi, nhưng ba cũng đừng vì thế mà làm mình bị thương.”

Ông cụ Minh cười: “Nó không nghe lời cũng không phải ngày một ngày hai, trước kia ta lười quản nó, nó đã cho rằng ta không dám động vào nó?”

Lý Hân nói theo ý tứ của ông cụ: “Cúng không phải là như thế, chú ba có ngày hôm nay, còn không phải là dựa vào nhà ta sao, là do ba giao xí nghiệp gia tộc cho chú ấy, nên cuộc sống của chú ấy trong nhiều năm qua mới được như thế này, kết quả chú ấy lại không nghe lời ba, không chừng…….”

Bà ta cố ý bỏ dở câu nói, khiến cho ông cụ Minh càng thêm tức giận.

Ông cụ Minh nói: “Còn tưởng ta không lầm gì được nó ư? Gọi thằng lớn vào đây.”

Lý Hân cười theo: “Ba, anh ấy đi làm đâu có thời gian ạ, Chính Thư cũng……”

“Gọi nó về đây.”

Ông cụ Minh quát lớn, ánh mắt gắt gao, nhìn bà ta chằm chằm.

“Sao nào, ta gọi con mình cũng không được ạ?”

Sắc mặt Lý Hân không tốt lắm, bà ta cũng ngoài năm mươi rồi, mấy năm naty ở bên ngoài được người ta tôn kính, kết quả lại bị ông cụ Minh nói xối xả vào mặt, không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào.

Bà ta ngượng ngùng nói: “Con đi nói với anh ấy.”

Bà ta về phòng, im lặng suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại gọi cho chồng mình, không bất ngờ khi nghe chồng mình nói: “Ông cụ thật là hồ đồ, chỉ vì chuyện cỏn con này mà khiêu chiến với nhà họ Lục, nhiều năm nay hai nhà qua lại, tình cảm sao có thể vì chuyện này mà đổ vỡ cho được?”

“Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Ba đang tức giận, nói cái gì ba cũng không nghe, vừa rồi chú ba không nghe lời, ba đã tức giận lắm rồi.”

Minh Chính Tín im lặng, sau đó mới nói: “Em về nhà đi, để ba bình tĩnh.”

“Như vậy có được không?” Lý Hân có chút do dự, “Tính tình của ba đó, chỉ sợ sẽ càng tức giận hơn.”

“Gọi Cảnh Thành, một lão già bảy mươi tám mươi tuổi đầu rồi còn nóng tính như vậy.”

Minh Chính Thư oán giận một câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Lại nói, ở nhà cũ nhà họ Minh chỉ có ông cụ Minh và chú tư, bởi vì nhà bọn họ là đích tôn nên dành nhiều thời gian ở nơi này.

Minh Chính Thư và vợ chồng Minh Cảnh Thành thường lấy cớ đi công tác, ngày thường đều ở bên ngoài, đến cuối tuần mới về nơi này.

Mà Lý Hân, coi mình là bà chủ của cái nhà này, không có lý do để ra ngoài, cũng không thể rời khỏi nhà cũ, mỗi ngày hầu hạ ông cụ Minh, trong lòng bà ta đương nhiên cũng tức giận không ít.

Ngồi trên xe, bà ta quay đầu nhìn ngôi nhà cũ trống rỗng kia, tức giận trong lòng tiêu tan không ít.

Ông cụ Minh trước nay luôn độc đoán, ở nhà luôn coi mình là vua, nhưng đâu ai muốn làm nô tài, nói thật ra mấy năm nay Lý Hân đã chịu đủ rồi.

Ông cụ Minh ngồi một mình ở thư phòng, ngồi nửa ngày trời cũng không có ai đến, đành gọi quản gia tới hỏi.

“Chính Lễ có tới đây không?”

Quản gia lắc đầu: “Không tới ạ.”

“Hừ, vợ nó đâu?”

Quản gia chậm chạp đáp lại: “Phu nhân đã đi từ lâu rồi ạ.”

“Đi rồi? Đi đâu?”

“Về nhà ạ.”

Lông mày ông cụ Minh dựng đứng lên, âm lượng cũng nâng cao hơn: “Về nhà? Nó về nhà mẹ đẻ nó?”

“Không ạ, phu nhân về nhà phu nhân.”

Dù có ngu dốt, ông cụ Minh cũng nhận ra điều gì đó không đúng lắm: “Nói cho rõ ràng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quản gia: “Sự việc rất đơn giản, phu nhân không ở bên này hầu hạ nữa, nên đã về nhà rồi ạ.”

Mắt ông cụ tối sầm, tự như có thể ngất ngay tại chỗ.

Quản gia vội vàng tiến lên, ngăn không cho ông cụ ngã.

Ông cụ Minh ôm ngực, lúc sau mới hung hăng nói: “Tốt, chúng nó dám làm như vậy! Đồ bất hiếu! ta sẽ khiến nó ly hôn!”

Quản gia thấy ông cụ tinh thần vẫn tỉnh táo, không giống như người sắp chết, còn tiếp tục nói: “Đúng rồi, ba người nhà Minh Chính Trí cũng đi rồi ạ.”

“Cái gì? Không phải lão tứ đang bị giam lỏng sao? Vợ nó cũng đi luôn?”

Quản gia lùi về phía sau một bước, bình tĩnh nói: “Hai người đều nói không thể để con gái mình bị làm khó như thế được, cho nên đã cùng nhau mang thiếu gia Cảnh Hoằng đi rồi ạ, mọi người trong nhà đều đi cả rồi.”

Ông cụ Minh lần này đúng là bị sốc.

Tay ông cụ run rẩy, cả người không yên, khuôn mặt tái xanh.

Quản gia thấy ông cụ vẫn còn sức chống đỡ, liền giáng thêm một đòn: “Ông chủ, tôi cũng muốn đi rồi.

Bỗng nhiên ông cụ Minh ngẩng đầu, nhìn quản gia như nhìn rắn độc, nói: “Ông phải đi? Đi đâu?”

“Đương nhiên là quay về nhà rồi,” quản gia nói: “Tôi cũng có tuổi rồi, chân tay già yếu, không còn có ích nữa, con cái cũng đã trưởng thành, chúng nó muốn tôi về dưỡng lão.”

Ông cụ Minh chỉ một ngón tay vào quản gia: “Ông…. ông dám, việc làm của con gái ông không phải là dựa vào nhà ta hay sao? Nếu không phải ta, thì bây giờ con gái ông sẽ như thế nào? Có ta thì con gái ông mới được như ngày hôm nay? Ông vong ân bội nghĩa?”

“Vong ân bội nghĩa tôi không dám nhận,” quản gia thu lại nụ cười, nói: “Tôi đi làm ba mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao, nếu không phải ông chủ gây sự với người khác quá mức, tôi cũng sẽ tiếp tục công việc. Ông giúp nhà chúng tôi, tôi nghĩ mấy năm nay tôi đã trả hết nợ rồi, dù sao thì, không phải ai cũng chịu được tính tình của ông.”

Quản gia nhìn khuôn mặt tái mét của ông cụ Minh, dường như thấy chưa đủ đả kích, còn bồi thêm một câu: “Ông xem, hiện tại con cái của ông cũng không chịu được, ai cũng rời đi cả rồi.”

“Ông…….”

Quản gia nói xong, cũng không thèm nhìn khuôn mặt khó coi của ông cụ Minh, cứ thế bỏ chạy lấy người.

Còn lại một mình ông cụ MInh, ngã trên ghế, tức giận run rẩy cả người.

Một lúc sau, ông cụ không tin, đứng lên ra ngoài tìm người.

Nhưng ông cụ đi khắp nhà cũng không tìm được ai cả.

Lý Hân đi rồi, cả nhà Minh Chính Trí cũng đi rồi.

Quản gia đi rồi, người làm vườn cũng đi rồi.

Chỉ còn mấy chú bảo vệ, ông cụ nhìn mấy người đó, lửa giận trong lòng lên tới miệng, thiếu chút nữa là ra khỏi miệng.

Nhưng nghĩ đến căn nhà không còn một ai, lần đầu tiên ông cụ kiềm chế được cơn giận, hít sâu một hơi, không nói gì mà rời đi.

Sau khi thấy ông cụ Minh đi, bảo vệ thở dài, nói: “Ông cụ này cũng thật là, đã lớn bằng này tuổi thế nhưng con cái không ai ở bên cạnh.”

“Kết cục này không phải do ông ấy mà ra ư?” Bảo vệ khinh thường nói: “Chúng ta là người làm công ăn lương đứng đắn, không phải cái loại bán mình làm nô ɭệ, ông xem ông ta hất hàm sai bảo người khác, ai là người chịu nổi? Nếu ông chủ lớn trong nhà không gọi điện thoại tới, tôi cũng đã bỏ đi rồi.”

“Được rồi, dù sao chúng ta phụ trách an ninh, cũng chả đi tới trước mặt ông ấy được.”

“Chưa chắc đâu, bây giờ những người khác đã đi cả rồi, không chừng ông ta sai bảo gì còn không biết trước được.”

“Có nhiều tiền thì có ích gì chứ, người hầu người hạ đi rồi, còn có ai đâu, ngay cả con cái cũng không ở cạnh.”

“Bớt nói vài câu đi.”

………………

Việc nhà họ Minh nhanh chóng đến tai nhà họ Lục, Lục Thịnh biết sau cùng, anh nói ngay cho Minh Tiểu Kiều biết, để cho cô bớt lo lắng.

Minh Tiểu Kiều nghe xong, trực tiếp biến thành ngốc luôn.

Cô ở đây hằng ngày vẫn lo lắng ông nội ra tay với mình, kết quả…..

Mọi việc cứ như thế là xong rồi?

Cô không thể tin được.

Không phải Lục Thịnh không hiểu, nghe mẹ phân tích nhiều, nhưng ông cụ bên ấy cứ thế mà rớt đài?

Còn tưởng phải giằng co một phen.

Minh Hoài Văn cũng ngồi một bên nghe ngóng, so với chị gái thì cậu nhóc ngây thơ hơn nhiều, nghe nói rằng ông nội không còn năng lực làm gì hai chị em, tuy rằng cũng buồn bực nhưng cũng không vui vẻ gì.

“Chị, chị không cần lo lắng về sự nghiệp của chị nữa.”

Hai ngày nay Minh Hoài Văn đã lạc quan hơn, nhưng tối đến vẫn ngủ không yên giấc, cậu không biết nên giúp đỡ chị gái như thế nào?

Ông nội chưa có động tĩnh gì, bên này bọn họ càng thêm lo lắng, bây giờ nhà họ Minh sụp đổ, ông nội thành người cô đơn rồi.

Lục Thịnh nhìn hai chị em vui vẻ, lúc này mới hỏi: “Ba vợ cũng ra ngoài rồi…. hai người có muốn đi gặp ông ấy hay không?”

Nghe vậy, hai chị em đều im lặng.