Chương 57: “Luôn coi nhau là người một nhà, không thì cảm giác sẽ rất xa lạ.”

Ngày hôm sau, Lục Thịnh muốn công khai chuyện tình cảm của hai người, Minh Tiểu Kiều từ chối.

Lý do của cô rất chính đáng, cô là người của công chúng, nếu như bị phát hiện yêu đương có lẽ không tốt cho lắm.

Dù sao anh cũng ở ngay bên cạnh, ở nơi đó cũng tốt.

Lục Thịnh đen mặt, bị phát hiện thì có gì không tốt?

Nhưng anh không dám nói ra miệng, dù sao Hứa Nghiệp Châu đã nhiều lần phân tích cho anh biết, ở tuổi này của Minh Tiểu Kiều, để lộ chuyện tình cảm không tốt tí nào.

Huống chi, lịch sử tình ái của anh thật sự thê thảm, công chúng sao có thể quên ngay được.

Còn không bằng an ổn vài năm, vừa lúc đánh bóng tên tuổi anh, khi ấy có lộ ra thì không ai nói được gì.

Minh Tiểu Kiều thấy anh không phản đối, cứ nghĩ việc này nên làm như thế đi.

Nhưng Lục Thịnh đâu có nhận thua dễ dàng như vậy?

Vừa khéo Minh Tiểu Kiều phải tham gia sự kiện thời trang một tuần liền, cho đến khi về nhà, cô không thể tin vào hai mắt mình được.

Ngay tại vách tường ngăn cách giữa hai nhà, Lục Thịnh làm một cái cửa, nhưng lại rất có tâm biến chiếc cửa đó thành một chiếc tủ âm tường, từ bên ngoài nhìn vào căn bản sẽ không nhìn ra, chỉ có khi mở tủ ra mới phát hiện ra có một chiếc cửa nhỏ.

Lục Thịnh rất vừa ý, ôm bả vai cô nói: “Em nhìn xem, rất thuận tiện.”

Minh Tiểu Kiều: “……” Thuận tiện cái đầu anh!

Nhìn cái cửa nhỏ này, cô có cảm giác hơi tội lỗi…

Nhưng đã làm thành chiếc cửa nhỏ rồi, cô cũng ngại lấp nó đi, huống chi, Lục Thịnh nói không sai, chiếc cửa này rất thuận tiện.

Sau đó, có một hôm, Tống Ngôn đến nhà đưa kịch bản cho cô, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Thịnh quang minh chính đại đi lại trong nhà, anh ta ngạc nhiên đến mức suýt nữa rơi cả cằm.

Anh ta biết trước kia hai người ở chung, nhưng bây giờ…. không phải là Minh Tiểu Kiều đã dọn ra ngoài rồi sao?

Anh ta dùng ánh mắt nói với Minh Tiểu Kiều: hai người đang ở cùng nhau sao?

Minh Tiểu Kiều bình tĩnh trả lời: “Anh ấy ở nhà bên cạnh.”

“A.” Tống Ngôn đã hiểu, quản làm gì cơ chứ, dù sao người ta cũng ở bên cạnh.

Anh ta còn có ý đề nghị: “Chắc không ở cùng nhau lâu đâu, không sao cả.”

Vừa dứt lời, bờ vai anh ta đã được vỗ nhẹ một cái, quay đầu thì nhìn thấy Lục Thịnh đang đứng phía sau.

Không hiểu tại sao Tống Ngôn lại cảm nhận được một luồng sát khí xung quanh, anh ta không khỏi nuốt nước miếng, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Lục tổng, có việc gì thế ạ?”

Lục Thịnh: “Haha.”

Tống Ngôn rụt cổ lại, đừng tưởng anh ta không hiểu, anh ta hiểu hết đó.

Tuy rằng anh ta không hiểu vì sao Lục Thịnh lại không vui, nhưng anh ta rất sáng suốt ngậm miệng vào, cười lấy lòng anh.

Lục Thịnh lạnh nhạt liếc anh ta một cái, sau đó bỏ chạy lấy người.

Anh chạy vọt vào phòng bếp bưng trà ra, mỗi người một chén.

Tống Ngôn được sủng mà sợ hãi, đây là chén trà tự tay Lục tổng pha đó!

Tay anh ta cầm chén trà, ngước mắt nhìn Lục Thịnh ngồi xuống bên cạnh Minh Tiểu Kiều, tay phải đặt bên hông cô, bộ dạng chiếm hữu mười phần.

Qa

Mà Minh Tiểu Kiều cũng không kháng cự, thần thái rất tự nhiên.

Ô, đây là làm hòa rồi sao?

Điều này không khỏi khiến anh ta cảm thán một câu, lặng lẽ bắn cho Minh Tiểu Kiều một ánh mắt: em giỏi!

Minh Tiểu Kiều xem qua kịch bản, sau đó nói với Tống Ngôn: ” Em nhớ trước đây anh có nhắc đến bộ kịch bản phim nào đó?”

Tống Ngôn: “À, cái đó, bị bác bỏ, nói là đóng xong không có người xem, cho nên anh không mang kịch bản tới đây.”

“Mang qua đây, để em xem.” Minh Tiểu Kiều nói.

Tống Ngôn khuyên cô: “Anh biết em muốn đóng phim, nhưng em không thể… nói một cái là làm ngay, cũng phải cần thời gian và quá trình chọn lọc, anh và chú đã nói qua rồi, một năm đóng một hai bộ phim là được rồi.”

Anh ta nói cũng có lý, Minh Tiểu Kiều gật đầu: “Em biết, nhưng biết đâu kịch bản bộ phim kia làm em hứng thú, anh cứ mang lại đây.”

Bộ phim đó cô chỉ biết đại khái là dựa trên một vở kịch, và lại bộ phim này được làm dựa trên tiểu thuyết cải biên.

Minh Tiểu Kiều đã lên mạng tìm kiếm, cũng đã nghe người khác nói, rất là được, nếu như kịch bản cải biên ổn thì cô sẽ tính tiếp.

Đương nhiên Tống Ngôn hiểu ý của cô, nhưng lại không đem theo kịch bản tới. Minh Tiểu Kiều đã nói như vậy, anh ta vẫn nên về văn phòng một chuyến lấy kịch bản cho cô.

Những ngày tiếp theo trôi qua thật yên bình, có hoạt động, cô phải đi làm, không có hoạt động, cô lại đi học, mà Lục Thịnh cũng rất muốn tới đón cô, chẳng qua dạo gần đây công phải tăng ca điên cuồng, trợ lý nhìn anh ra về sớm mà chóng cả mặt mũi.

Anh về sớm thì mọi việc lại đến tay trợ lý, trước kia tổng tài nhà mình cuồng công việc cơ mà!

Lục Thịnh mặc kệ, anh là tổng tài, nắm chắc bố cục là được, những thứ vụn vặt cứ giao cho bên dưới làm.

Anh đã hình thành thói quen đón Minh Tiểu Kiều giờ tan học.

“Tiểu Kiều, mẹ bảo cuối tuần em về nhà ăn cơm.”

Minh Tiểu Kiều đang ngồi ở ghế lái phụ: “…..”

Cô sốc quá… Cô nhìn anh, mở mắt thật lớn: “Vì sao mẹ lại gọi em qua ăn cơm?”

Lục Thịnh tự nhiên nói: “Đây không phải điều bình thường sao? Hai chúng ta đã đính hôn rồi, mẹ chồng tương lai gọi con dâu tới ăn một bữa cơm thôi mà.”

Trong lúc đó hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện, người lớn không biết chuyện, nhưng trong mắt họ, hai người đã được đính hôn với nhau.

Mạnh Thiến Hoa cân nhắc đã lâu mới đưa ra ý kiến với Lục Thịnh.

Đính hôn đã lâu rồi, Minh Tiểu Kiều lại chưa từng tới nhà học Lục, nghĩ sao cũng thấy thật kỳ cục.

Một bên Mạnh Thiến Hoa mong ngóng cô đừng tới, về sau lại nghĩ, được, thế mà cô lại không tới!

Ý của cô gái này là gì?

Bà nhẫn nhịn đã lâu, vẫn là Lục Xương giảng hòa, nói với Lục Thịnh đưa Minh Tiểu Kiều về nhà ăn cơm.

“Luôn coi nhau là người một nhà, không thì cảm giác sẽ rất xa lạ.”

Lục Thịnh quan sát sắc mặt của mẹ, xác định bà không có ý từ chối, lúc này mới đồng ý.

Minh Tiểu Kiều có hơi do dự, sau khi Tống Thành nói cho cô biết chân tướng sự việc, bây giờ lại gặp Mạnh Thiến Hoa khiến cô cảm thấy hơi chột dạ.

Vốn dĩ là ba cô có lỗi với bà.

Mà bây giờ, cô và con trai bà lại ở bên nhau.

Suy cho cùng, bà đồng ý để cô ở bên cạnh Lục Thịnh, quả thật không dễ dàng chút nào.

Mặc dù Lục Thịnh không nói, nhưng cô biết anh đã rất cố gắng, mà Mạnh Thiến Hoa, cũng rất rộng lượng.

Nghe lời đề nghị của Lục Thịnh, cô ôm trán suy nghĩ trong chốc lát, lúc sau mới gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của anh.

“Tốt lắm… đến lúc đó em vất vả rồi.”

Ví dụ như nói làm sao để Mạnh Thiến Hoa không tức giận và vân vân.

Trong lòng Lục Thịnh không yên ổn, bởi vì cô không có ý định kết hôn, anh lo cô từ chối.

Lại không nghĩ tới, thế mà cô lại đồng ý.

Đây không phải là…. trong lòng Minh Tiểu Kiều đã có những bất đồng quan điểm?

Lục Thịnh suy nghĩ, lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Đúng thế, sau này sẽ càng tốt hơn.

Cuối tuần, Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh tới nhà cũ nhà họ Lục, Mạnh Thiến Hoa và Lục Xương đã chờ từ sớm.

Bước vào cửa khiến Minh Tiểu Kiều lo lắng thấp thỏm, nắm chặt lấy bàn tay Lục Thịnh, cố gắng khuyến khích bản thân.

Vừa vào cửa, cô đã lo lắng nhìn khuôn mặt Mạnh Thiến Hoa.

May mắn là, mặc dù bà không vui vẻ gì, nhưng cũng cong khóe miệng, không miễn cưỡng cho lắm.

Điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đến, mọi người ngồi ở phòng khách trò chuyện, cô càng cảm thấy thoải mái hơn.

Không có căng thẳng… rất vui vẻ.

Cô không biết mình lấy lý do gì đến đây, vẫn là cô con dâu tương lai tới thăm mẹ chồng.

Dù sao cô với Lục Thịnh cũng là tình yêu cuồng nhiệt.

Cho nên khi bị người lớn hỏi khi nào kết hôn, khi nào dự định sinh con, cô cảm thấy hơi chột dạ.

Nhưng Lục Thịnh lại rất tự nhiên trả lời ba mẹ: “Chúng con còn trẻ mà, không vội đâu ạ.”

Lục Xương uống một ngụm trà, nói: “Ba và mẹ con sinh con, khi ấy lớn hơn con bây giờ hai tuổi.”

Khuôn mặt Lục Thịnh không đổi sắc: “Con biết.”

Có anh ở phía trước, Minh Tiểu Kiều chỉ cần mỉm cười là được rồi.

Nhưng cô lại vì đoạn đối thoại nho nhỏ này mà nổi lên gợn sóng trong lòng.

Cảnh tượng như thế này, có phải về sau còn nhiều không?

Bị hỏi về việc kết hôn, sinh con cái, rồi cả tương lai sau này…

Bỗng nhiên cô nghĩ, không biết rằng cô có kiên trì với lý tưởng này hay không…