🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Thịnh không nghĩ rằng Minh Tiểu Kiều bỗng nhiên nói như vậy, nhìn gương mặt Minh Tiểu Kiều không thay đổi, anh ngậm chặt môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Em biết chuyện này khi nào?”.
Anh không hỏi cô biết chuyện này bằng cách nào, mặc kệ cô dùng cách gì để biết chuyện này, tóm lại là kết quả đều giống nhau. Cô đã biết cho nên mới nghi ngờ tình cảm của anh.
Điều này khiến anh cảm thấy khó chịu.
Minh Tiểu Kiều bình tĩnh trả lời: “Lần trước được nghỉ phép, đêm mà anh và Quan Bình Hiên nói chuyện, tôi nghe được.”
Lục Thịnh: “…..”
Nếu như cô đã biết từ lâu, biết rằng đang nói cô, vậy vì sao cô chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ tức giận, cớ sao lại bình tĩnh như lúc này?
Trong lòng anh chua xót, nhưng anh biết đây không phải là thời điểm cảm thấy đau khổ, việc quan trọng nhất bây giờ là giải quyết hiểu lầm, nếu không sẽ không còn cơ hội nào cho hai người nữa.
“Em hãy nghe anh nói, Tiểu Kiều.” Anh nắm lấy bàn tay cô, thấy cô không đẩy anh ra, trong lòng yên tâm hơn một chút, lúc này mới bắt đầu giải thích: “Ban đầu đúng là anh có mục đích này….Tính tình không tốt, nhưng sau này ở bên em, anh thật sự đã có tình cảm với em. Mấy tháng này anh chưa từng có mục đích gì cả, chỉ nghĩ hai người ở bên nhau thôi, cảm giác thật tốt.”
Anh nóng lòng giải thích đến mức trên mặt đầy vẻ lo âu, nắm tay cô cũng hơi dùng sức, như thể đang chứng minh điều gì đó.
Minh Tiểu Kiều nhìn anh nói: “Anh không cần phải gấp gáp như thế, tôi không trách ý tứ của anh, dù sao cũng là anh muốn trả thù chứ không phải chủ động đùa bỡn, và lại, trước đây tôi làm ra chuyện không tốt với anh, đúng vậy, tuy rằng tôi không muốn nhớ gì cả. Nhưng, còn câu câu nói kia, chúng ta cầm lên được buông xuống được, trước hết anh đừng gấp gáp, hãy nghe tôi nói, con người tôi quả thật không đặt kỳ vọng vào chuyện tình cảm, lại không tin tưởng tình yêu, đối với hôn nhân lại không mong chờ, cho nên tôi không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng không muốn tìm bạn đời.”
Sở dĩ trước đây cô thỏa hiệp với anh, là để đối phó với ông cụ Minh mà thôi.
Hôn nhân và tình cảm của ba mẹ thất bại, nội tâm cô cực kỳ kiên định với chủ nghĩa độc thân.
Nếu không bộ phim cô đóng trước đây sẽ không bị mọi người chửi mắng là phải biểu hiện gương mặt hạnh phúc, tràn đầy tình yêu trai gái nhưng gương mặt cô lại giống như cãi nhau với người khác, cho dù là tình cảm luyến ái cũng không có gương mặt rác rưởi như vậy, chính là do cô không có chút chờ mong gì với tình yêu, thậm chí cảm thấy nhạt nhẽo, sâu trong lòng cô đối với vai diễn này có mang chút trào phúng, tự nhiên sẽ không thể diễn được vai đó.
Thời gian ở bên canh Lục Thịnh, thật ra cũng có thời gian luyện tập, về điểm này, cô cũng không trách Lục Thịnh ngay từ đầu đã có động cơ không tốt.
Dù sao đi nữa, cô cũng có mục đích khác.
Lục Thịnh nhìn cô chằm chằm, nắm tay cô càng chặt hơn, chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Mà kết quả khiến anh cảm thấy uể oải, cô đang nói thật lòng.
“Tiểu Kiều, chúng ta ở bên nhau nửa năm,… em thật sự… không có cảm giác gì với anh sao?”
Lục Thịnh tuyệt vọng khi nói ra những lời này.
Mỗi ngày anh đều giống như một tên ngốc, mỗi sáng thức dậy đều mong chờ một tương lai đầy khát khao, luôn ảo tưởng rằng hạnh phúc của hai người là tương lai.
Mà hiện tại đã đánh vào mặt anh một cái đầy đau đớn, tất cả thảy kế hoạch tương lai do anh một mình anh nghĩ ra, mà Minh Tiểu Kiều không có ý định tham dự vào.
Minh Tiểu Kiều cười, dùng tay còn lại vỗ vỗ tay anh, nói: “Anh cảm thấy, sau khi tôi biết được chân tướng sự việc thì tôi còn có thể động lòng với anh sao? Thật ra mỗi lần anh đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi lại nghĩ, bước tiếp theo anh sẽ làm gì? Rốt cuộc anh định làm gì để trả thù tôi?”.
“Anh không có.” Lục Thịnh rối rít giải thích. “Lúc đầu là anh sai, nhưng về sau thật sự không có.”
Minh Tiểu Kiều nhìn khuôn mặt của anh, bình thường không có biểu cảm gì, bây giờ đang tràn ngập sợ hãi, cô vẫn bình tĩnh như cũ, cất lời nói lạnh lùng: “Dù sau này anh có làm gì, cũng không thay đổi được mục đích ban đầu của anh, ngay từ đầu mối quan hệ của chúng ta đã không chân thực rồi, đã tồn tại những điều giả dối, mà giả chính là giả, cho nên phải kết thúc rồi.”
Nói đến đây, cô không để cho anh phản kháng lại, lập tức rút tay, mở cửa ngồi vào xe rời đi.
Lục Thịnh vội vàng đuổi theo, chạy theo nhưng đã không kịp nữa rồi, bất lực dừng lại, ảo não đá chân vào chiếc Porsche.
Minh Tiểu Kiều nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, cũng không quay đầu nhìn.
Trở lại nhà họ Minh, ngoài ý muốn là Minh Hoài Văn chưa ngủ, thằng bé đang chờ cô ở cửa phòng.
“Khuya rồi còn không ngủ, không cao lên được đâu.” Cô trêu chọc một câu, thuận tiện mở cửa phòng.
Minh Hoài Văn theo cô vào phòng, lúc sau đóng cửa phòng, mới tức giận nói: “Chị, sao chị lại coi trọng cái tên Lục Thịnh đầu củ cải thế? Có phải ông nội bắt ép chị không? Thật quá đáng, tên tra nam này làm sao có thể xứng đôi với chị?”
Đúng là đồ củ cải trắng vô dụng!
Minh Tiểu Kiều cởi giày cao gót, ngồi trên giường, nghe em trai lải nhải tức giận, cô cười cười: “Được rồi, trong lòng chị đều biết, em không phải lo lắng.”
“Chị làm sao bây giờ?” Thiếu chút nữa Minh Hoài Văn nhảy dựng lên: “Chị biết mà vừa rồi vẫn đồng ý lời cầu hôn của anh ta.”
“Trong trường hợp này, người lớn của hai nhà đều đang ở đó, ngoài đồng ý ra, chị có thể có làm gì bây giờ?”. Minh Tiểu Kiều thản nhiên trả lời: “Đừng quan tâm, chỉ là đính hôn thôi mà, không phải kết hôn, hơn nữa, kết hôn còn có thể ly hôn.”
“Thôi đi.” Minh Hoài Văn bĩu môi: “Chị xem tính tình ông nội đi, ông cho chị ly hôn mới lạ.”
Cậu liền liên tưởng tượng ra bộ dạng đứng ngồi không yên của Lục Thịnh, thời gian vừa qua, cậu đã đi tìm hiểu một số tin tức của Lục Thịnh, đã biết anh lăng nhăng, lại còn bị một đống tin tức đập vào mắt.
Tuy rằng cậu cũng là đàn ông, sâu trong nội tâm ai cũng muốn có một dàn hậu cung, nhưng đối phương có thể trở thành anh rể của cậu, thì nhất định phải chân thật mới được.
Nhưng đây tuyệt đối không chân thành, mà lại còn là tra nam!
Trong lòng cậu tràn đầy tức giận, không sốt ruột không được, nhưng khuôn mặt lại rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất điềm đạm.
“Yên tâm, chị sẽ không kết hôn với anh ta, việc này chị sẽ giải quyết.
Nghe câu nói này, tức giận trong cậu mới giảm đi một chút. Ngay sau đó lại lo lắng đứng lên: “Chị định giải trừ hôn ước như thế nào? Cái khác không nói, còn ông nội phải đối phó thế nào?”
“Tính cách ông nội cứng ngắc như vậy, chị không nghe theo thì làm thế nào bây giờ?” Minh Tiểu Kiều bình tĩnh nói.
“Đây là biện pháp của chị sao?” Minh Hoài Văn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô, “Trừ khi chị phải diễn thật chuyên nghiệp.”
“Cho nên chị phải nhanh chóng đứng vững, kiếm thật nhiều tiền, chờ tới khi ông nội chặn hết đường lui, thì chị vẫn có thể độc lập.” Minh Tiểu Kiều nháy mắt với cậu mấy cái, nở nụ cười thật tươi.
Cô còn nói thêm: “Tốt lắm, nếu không được, thì chị sẽ ra nước ngoài, ông nội không có khả năng đích thân ra nước ngoài, ở bên đó, cố gắng học hỏi là được, đừng quan tâm, em quan tâm cũng vô dụng.”
Cuối cùng câu nói đó đã giáng cho Minh Hoài Văn một đòn.
Đúng vậy, cậu quan tâm cũng tốt, phản đối cũng được, tức giận dơ chân dơ tay cũng được.
Căn bản cậu không có quyền lên tiếng.
Ý thức được điều này, nội tâm cậu bị đả kích mạnh mẽ, âm thầm nghiến răng nghiến lợi khích lệ bản thân cố gắng.
Nhất định phải mạnh mẽ đứng lên.
Đuổi Minh Hoài Văn về phòng, Minh Tiểu Kiều cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô nghĩ mình có nhiều suy nghĩ hỗn loạn như vậy, chắc có lẽ lại là một đêm mất ngủ, nhưng không, cô rất nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, cô qua phòng vẽ tranh tìm Minh Chính Chí.
“Ba, chuyện Lục Thịnh cầu hôn, … có phải ba đã biết trước rồi không?”
Minh Tiểu Kiều nhớ rằng trong những người tham gia hôm qua có ba mình và ba mẹ Lục Thịnh, cô đã cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Không nhắc tới vợ chồng nhà họ Lục, mấy năm nay Minh Chính Trí rất hiếm gặp người ngoài, vậy mà hôm qua ba cô lại ở cùng với Lục Thịnh.
Đương nhiên Minh Chính Trí gật đầu: “Tiểu Lục tới tìm ba.”
“Sau đó ba đồng ý?”
“Đúng vậy.” Minh Chính Trí cảm thấy thật kỳ quái: “Hai đứa đã nói chuyện xong rồi, vậy vì sao ba phải phản đối?”
Minh Tiểu Kiều khó hiểu: “Cái gì mà hai đứa đã nói chuyện với nhau rồi? Hôm qua con đã bị đánh một đòn không kịp trở tay.”
Minh Chính Trí: “….A.”
Minh Chính Trí tỏ ra vô tội: “Ba tưởng Tiểu Lục là người mà con nói, còn nghĩ rằng buổi cầu hôn hôm qua hai đứa đã nói với nhau rồi.”
Minh Tiểu Kiều: “….”
Minh Tiểu Kiều nhíu chặt hai hàng lông mày, không nhịn được kêu lên một tiếng, ôm chặt mặt mình: “Cho nên chuyện hôm qua là con tự làm tự chịu?”
Biết thế cô sẽ không nói cho ba về chuyện tìm người làm bia đỡ đạn. Sao đã quên mất điều này rồi???
Minh Chính Trí giật mình đứng lên: “Không phải là …ba làm sai chứ?”
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt già nua của ông, Minh Tiểu Kiều nhanh chóng tiến đến an ủi: “Không đâu! Là do con chưa nói rõ với ba, hơn nữa sự việc xảy ra tốt, ba đừng lo lắng nữa.”
Minh Chính Trí vẫn tự trách bản thân: “Con không cần an ủi ba, ba biết.”
Năm đó ông vì muốn kết hôn nên đã ở bên Kiều Nhân Văn rồi bị đuổi ra khỏi nhà sao?
So với người khác, ông biết rõ ông cụ Minh nhẫn tâm thế nào.
Minh Tiểu Kiều cười khổ, tiếp tục an ủi ba, đôi khi tính tình Minh Chính Trí khá bướng bỉnh, luôn có một cách thức xử lý, cho dù cô nói bất cứ điều gì, thì ông đều nhận lỗi sai về mình.
Cô đổi cách khác để ông cảm thấy dễ chịu hơn: “Cho dù là cuối cùng con có kết hôn với Lục Thịnh, ba cũng đừng lo lắng quá, Lục Thịnh đối xử với con rất tốt, con không phải chịu cực khổ gì cả.”
Hơn nữa cô còn có những điều không tiện nói ra, phải nhanh chóng kết thúc.
Ông nội cô đã lớn tuổi rồi, cô có thể chờ ông mất, sau đó tự do bay nhảy.
Minh Chính Trí lo lắng nhìn cô một cái, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Sao ông lại không để ý chuyện Lục Thịnh phong lưu ở bên ngoài cơ chứ?
Chỉ là tấm lá chắn, cậu ta làm tốt là được rồi, nếu như trở thành con rể của ông thật….
Không được…
Chỉ là ông không nghĩ mình làm vậy sẽ khiến Tiểu Kiều lo lắng, cho nên vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Minh Tiểu Kiều thấy ông đã tốt lên, lúc này mới rời khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng vẽ tranh, cô trực tiếp ra khỏi nhà họ Minh.
Lục Thịnh và cô phải gặp mặt.
Không biết anh đã hiểu ý của cô chưa.
Minh Tiểu Kiều nghĩ ngợi xem lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, chậm rãi suy nghĩ cách đối phó.
Có thể diễn trò vài năm là tốt nhất, nếu không được thì hủy hôn, sau đó cô phải tìm đường lui cho bản thân.p/s: chiếc xe Porsche được nhắc đến trong chương này (lưu ý: màu sắc chiếc xe là do Súp lơ thích màu vàng.)