Đang thu dọn đồ đạc, Minh Tiểu Kiều dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh: “Gặp ba mẹ làm gì? Cũng không phải chưa gặp qua ba anh.”
Năm nào Lục Thịnh cũng cùng ba anh sang Minh gia lắc lư hai vòng mà.
Lục Thịnh nói: “Không giống với những lần trước.”
Anh thường lui tới với thân phận là con cháu để giao lưu quan hệ, hơn nữa việc năm xưa xảy ra khiến hai nhà xấu hổ, mỗi lần Lục Thịnh tới, nói thật nếu có thể không xuất hiện Minh Chính Trí đều không xuất hiện.
Mà bây giờ, anh muốn tới với thân phận là con rể tương lai!
Minh Tiểu Kiều cúi đầu, tiếp tục dọn đồ trong tay: “Có gì mà không giống, đều là gặp nhau cả.”
Lục Thịnh: “Em không hiểu ý anh.”
Minh Tiểu Kiều né tránh khiến anh có dự cảm không tốt, anh nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, ý muốn thăm dò thái độ.
Minh Tiểu Kiều im lặng trong chốc lát.
Một đoạn thời gian này làm cho lòng Lục Thịnh càng ngày càng lạnh.
Hơn nửa ngày, cô dựng vali dậy, sau đó đứng lên, nhìn Lục Thịnh nói: “Chẳng lẽ anh muốn kết hôn? Anh hẳn phải biết, ông nội chỉ hận không thể ngay lập tức đem em đóng gói gửi đi, còn phải có gia thế tốt, bây giờ anh đi gặp gia đình em, chính là đưa dê vào miệng cọp.”
Trong lòng Lục Thịnh càng lạnh hơn, gương mặt lạnh lùng như tâm tình anh lúc này: “Em không muốn kết hôn với anh?”
Minh Tiểu Kiều nghĩ thầm, đương nhiên cô không nghĩ tới.
Cô không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà lại nói: “Em mới hai mươi tuổi, anh cũng mới hai ba tuổi.”
Hai người vừa mới đủ tuổi kết hôn, vội gì chứ?
Lục Thịnh nghĩ là do cô đơn thuồn không muốn còn trẻ đã kết hôn, cho nên có mâu thuẫn với việc kết hôn.
Anh nghĩ ngợi, kiên nhẫn nói: “Anh không ép buộc em kết hôn bây giờ, chỉ là muốn đưa ra ý định.”
Minh Tiểu Kiều cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô: “Vì sao lại nảy ra ý nghĩ này? Anh… chính là một tên sát gái.”
Nghe đến lịch sử đen tối của bản thân, sắc mặt Lục Thịnh đen xì, tiện đà nói: “Chuyện quá khứ không cần nhắc tới, hiện tại anh thực sự nghiêm túc muốn kết hôn với em, em không nguyện ý sao?”
Minh Tiểu Kiều cười rộ lên, ngồi xuống cạnh anh, ngửa đầu nhìn trần nhà, cười đến ngốc nghếch: “Lục Thịnh, anh cảm thấy những lời này của anh có thuyết phục không?”
Lục Thịnh: “…..”
Anh muốn nói, anh tràn đầy thành ý! Sao lại không thuyết phục?
Lời nói dâng đến miệng nhưng không nói ra, hiện tại anh đang tự oán hận đoạn quá khứ hoang đường kia của mình.
Quả thật có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Tuy rằng anh không oan uổng chút nào.
Anh nghĩ ngợi một lúc, nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Minh Tiểu Kiều cười: “Anh nói đúng, thời gian có thể chứng minh tất cả, cho nên lần này giao cho thời gian quyết định đi.”
Lục Thịnh: “….” ý của câu này, anh sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
QAQ
Minh Tiểu Kiều dọn dẹp hành lý ra sân bay, còn Lục Thịnh ở lại Bắc Kinh trầm tư suy nghĩ.
Mạnh Thiên Hoa cảm thấy thời gian này con trai bảo bối của bà gầy đi rồi.
“Gần đây công việc bận rộn hả con?” Bà có chút đau lòng. “Bận đến đâu cũng phải để ý thân thể, không được thì giao công việc cho ba, mỗi ngày ông ấy nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.”
Người vừa được nhắc tới – Lục Xương: “….”
Ông ho khan một cái, chậm rãi đi qua, nghĩ một đằng nói một nẻo với đứa con trai của mình: “Chú ý thân thể, công việc quan trọng, thân thể còn quan trọng hơn.”
Đối với đứa con trai của mình, ông rất vừa ý, có năng lực, tốt nghiệp không tới hai năm đã đuổi kịp trọng trách ông đề ra, làm nửa đời vất vả của người làm cha là ông vui mừng khôn xiết, có thời gian rảnh rỗi đưa vợ mình đi du lịch đó đây.
Nhưng là con người, một lúc lười biếng thì sẽ rất khó đứng dậy
Làm một người như ông đã ngần này tuổi rồi mỗi ngày phải đi làm, nghĩ đến là thấy khổ sở rồi.
Đối với câu hỏi han ân cần của ba mẹ, Lục Thịnh thở dài một hơi, nói: “Không phải chuyện công việc, … mà là việc chung thân đại sự của con.”
Lục Xương nghe đến đây, trong lòng tràn đầy hứng thú.
“Rốt cuộc có cô gái nào có thể nắm giữ được con? Mang về nhà cho ba mẹ xem nào.”
Điều khiến ông không vừa lòng ở Lục Thịnh chính là anh quá đào hoa, rõ ràng ba anh là một người đàn ông chung thủy, sao lại sinh ra cậu con trai đối nghịch với mình cơ chứ?
Khác với Lục Xương đang vui mừng phấn khởi, trong lòng Mạnh Thiên Hoa rơi đánh bộp một tiếng.
Bà biết đối tượng kết hôn mà con trai mình nhắc đến là ai.
Trong lòng mặc niệm hai câu, lớn tiếng thì sẽ gắn chặt đôi uyên ương, dễ dàng gây ra tâm lý phản nghịch, cố gắng bình tĩnh, lúc sau bà mới nói: “Là ai thế?”
Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, là trong lòng bà đang hy vọng một chút may mắn.
Đứa con của bà phong lưu thành tính, nói không chừng khoảng thời gian này con trai bà đã thay đổi bạn gái?
Mặc kệ là ai, không phải họ Minh là được!
Nhưng sự thật luôn tàn khốc, Lục Thịnh nói: “Ba mẹ biết cô ấy, chính là Minh Tiểu Kiều.”
Mạnh Thiên Hoa: “…….”
Lục Xương: “…. Là cháu gái Minh gia, Tiểu Kiều?”
Lục Thịnh gật đầu: “Đúng vậy.” Chứ là Tiểu Kiều nào nữa?
Nói thật Lục Xương không có ý kiến gì về Minh Tiểu Kiều, dù sao cũng là do Minh Chính Trí động kinh chạy trốn cùng một nữ minh tinh, ông mới có cơ hội rước người đẹp về nhà mà.
Nhưng ông hiểu rõ tâm lý của vợ mình.
Từ trước đến nay bà không gặp người nhà họ Minh.
Lục Xương cho rằng cho tới bây giờ Mạnh Thiên Hoa không buông bỏ được Minh Chính Trí cho nên mới vì yêu sinh hận, xem thường Minh gia hơn hai mươi năm nay, Minh Chính Trí có hôn ước vẫn cùng người khác chạy mất, nhưng càng ghê tởm hơn là người nhà Minh gia.
Luôn đặt lợi ích lên đầu, tình thân đạm bạc, hơn nữa còn có tư tưởng cổ hủ.
Mạnh Thiên Hoa sau này cảm thấy thật may mắn, trên con đường đời của bà, bà không tiến vào Minh gia, nếu không bây giờ sẽ buồn bực đến chết.
Giờ là thời đại nào rồi còn ôm tư tưởng thời Đại Thanh cơ chứ?
Thật ghê tởm.
Lục Xương biết trước nay bà nói một là một hai là hai, cũng sẽ không nói dối, cho nên ông không vì thế mà nảy sinh ý xấu với Minh gia.
Dù sao hai nhà cũng đã thân thiết mấy đời, cho nên những năm gần đây ông nên tới thì vẫn tới, chẳng qua lâu nay Mạnh Thiên Hoa vẫn căm ghét Minh gia nên không bao giờ xuất hiện.
Dù vậy ông vẫn duy trì thái độ bình thường với quan hệ của hai nhà, nhưng rốt cuộc mối quan hệ không so được với khi trước, bây giờ đã phai nhạt rất nhiều.
Lục Xương cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao Lục gia cũng không phụ thuộc vào Minh gia, hiện tại ông còn quan tâm đến một sự kiện.
Vợ ông sẽ không nổi giận chứ?
Trong ánh mắt kinh hồn bạt vía của ông, Mạnh Thiên Hoa nở một nụ cười tràn đầy tình yêu thương của người mẹ, giống như ánh hòa quang của đức Phật.
Lục Xương: “…..”
Ông còn không kịp suy nghĩ rốt cuộc vợ mình bị kí©h thí©ɧ nên thay đổi tính tình, chợt nghe bà dịu dàng nói với Lục Thịnh: “Thẳng thắn mà nói, con và Minh Tiểu Kiều… Hiện tại thế nào? Tình cảm có vấn đề hả?”
Bà chỉ còn thiếu nước nói ra một câu, khi nào hai đứa chia tay.
Lục Thịnh ngạc nhiên nhìn mẹ mình một cái, nói: “Không có vấn đề gì cả, chỉ là…. Con đang suy nghĩ phải làm thế nào để cô ấy đồng ý gả cho con, cô ấy có vẻ không vui lắm.”
Quá khứ trước đây như hiện ra trước mắt.
Trước mắt Mạnh Thiên Hoa tối sầm lại.
Lục Xương hết hồn đỡ lấy lưng bà, vỗ nhẹ vài cái, nói với bà: “Đừng gấp gáp, thở ra chậm thôi.”
Mạnh Thiên Hoa hít sâu một hơi, đối diện với khuôn mặt đen thui của Lục Thịnh, ngấm ngầm oán hận một câu, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Vừa rồi con nói ý chung thân đại sự, là muốn kết hôn với Minh Tiểu Kiều?”
Trong lòng bà mong chờ có thể nghe được một đáp án khác, nhưng Lục Thịnh lại tha thiết gật đầu, tiện đà trên khuôn mặt lạnh lùng pha thêm chút buồn bã: “Mẹ, mẹ cho con ý kiến đi, làm thế nào cô ấy mới chịu gả cho con?”
Mạnh Thiên Hoa thầm nghĩ, gả cái con khỉ!
Hay cho con trai bà lại hỏi bà vấn đề này, không lo lắng đến cảm nhận trong lòng bà sao?
Lục Xương cũng buồn bực, đứa con trai của ông sao lại biến thành ngốc nghếch thế này?
Không phải nó đang kí©h thí©ɧ mẹ nó hay sao?
Lo lắng vợ chịu kí©h thí©ɧ quá độ dẫn đến xảy ra vấn đề, ông không thể không ho khan một tiếng, nói với Lục Thịnh: “Con còn trẻ, không cần vội vã kết hôn.”
Mạnh Thiên Hoa nắm chặt tay chồng, đồng ý nói: “Ba con nói không sai, đúng ra mà nói, con mới hai mươi ba tuổi, Minh Tiểu Kiều cũng chỉ hai mươi tuổi, không cần sốt ruột, ba mẹ không cần cháu sớm, chỉ hy vọng con có thể sống tốt.”
Lục Thịnh: “….”
Anh im lặng nhìn ba mẹ mình.
Trước đây ở nhà là ai nói anh mỗi ngày phong lưu không có tiền đồ?
Là ai nhắc anh người lớn tuổi muốn bế cháu, khiến anh chạy đôn đáo khắp nơi tìm vợ sinh con?
Bây giờ lại tự vả mặt mình!
Mặc dù Lục Thịnh có ngốc nghếch, nhưng khi đề cập đến tương lai với Minh Tiểu Kiều, rốt cuộc anh cũng cảm thấy điều không thích hợp.
“Hai người, không nghĩ con cưới Tiểu Kiều.”
Đây là câu trần thuật,không phải câu hỏi.
Lục Xương vừa định gật đầu, cũng phải thôi, vợ ông tức chết đi được, nó còn cố ý tìm đứa con gái vợ ông không thích, đây không phải là đối nghịch với vợ ông thì là gì, muốn trong nhà gà bay chó sủa sao?
Chẳng qua, ông còn chưa kịp gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy vợ mình dịu dàng nói: “Mẹ và ba con không có ý này.”
Lục Xương: “….”
Hôm nay vợ ông quả thật có hơi khác lạ, hừng hừng diễn trò là sao?
Mạnh Thiên Hoa mặc kệ chồng mình buồn bực thế nào, cho dù trong lòng tức đến nỗi hộc máu, trên mặt vẫn phải giả vờ đoan trang: “Ba mẹ, không phải là nhắm vào Tiểu Kiều, nó là một cô gái, lại không làm ra chuyện gì, người lớn có lỗi không liên quan đến con bé, ba và mẹ… chỉ cảm thấy điều này quá nhanh, dù sao con vẫn còn trẻ, chưa suy nghĩ thấu đáo, ba mẹ lo hai đứa cãi nhau vài câu đã chia tay, đến lúc xảy ra biết bao nhiêu chuyện phiền phức?”
Lục Thịnh khẳng định nói: “Mẹ, mẹ lừa con.”
Mạnh Thiên Hoa tự nhận diễn xuất của mình vượt xa người thường: “…”
Đứa con này sao lại sốt ruột vậy!
Lục Thịnh tiếp tục nói: “Nếu mẹ mắng con, con có thể nhận, nhưng nếu nói nhỏ nhẹ thế này,… nhất định là có âm mưu.”
Mạnh Thiên Hoa: “…”
Lục Xương: “…”
Ông ôm cổ vợ mình, nói với bà: “Đừng nóng giận, con còn nhỏ không hiểu chuyện, tự mình đánh mà mình đau mới là chuyện lớn, bà xem tôi xử nó.”
Mạnh Thiên Hoa: “Đừng ngăn cản tôi! Tôi nhất định phải đánh đứa con này!”
Lục Xương tiếp tục tận tình khuyên bảo, Lục Thịnh ngồi trên sô pha, trời u ám.