Đất diễn của Minh Tiểu Kiều tương đối ít, cho nên sau hai tháng gia nhập đoàn phim đã đóng máy.
Bởi vì cô diễn xuất rất tốt, đạo diễn lại muốn có cơ hội hợp tác cùng cô.
Cũng bởi vậy, Hà Hân Lâm không cao hứng, trước khi đóng máy còn ra sức chèn ép Minh Tiểu Kiều.
Nhưng ở đoàn làm phim, ai cũng mắt nhắm mắt mở.
Ai cũng biết Minh Tiểu Kiều liên quan tới vị kia, có ai ngốc mà đi trêu chọc cô?
Sau lưng người ta có chỗ dựa rất vững chắc đấy.
Không phải Hà Hân Lâm không có đầu óc, vì sau lưng cô ta cũng có kim chủ, tự nhận là liều mạng với Minh Tiểu Kiều, cho nên mới không sợ hãi, một mực khıêυ khí©h cô.
Lúc sau không thấy phản ứng gì của Minh Tiểu Kiều, lại càng làm trầm trọng thêm.
Khiến cho Tống Ngôn tức giận dậm chân.
Anh ta nghĩ, cô ta khoe khoang cái khỉ gì cơ chứ?
Cô ta không biết Tiểu Kiều là ai sao? Chả ai như cô ta, có một tên kim chủ đã tự cho mình là thiên hạ vô địch.
Cô ta không quan tâm sau lưng Minh Tiểu Kiều lớn mạnh thế nào? Liệu kim chủ của cô ta có vì cô ta mà đắc tội với Minh gia không?
Vậy thì các người chính là chân ái, cho các người một tràng vỗ tay.
Minh Tiểu Kiều tức giận với anh ta, nâng mắt lên một chút, nhẹ giọng nói: “Đều nhớ kỹ?”
Tống Ngôn gật đầu mạnh mẽ: “Đó là điều cần thiết.”
Minh Tiểu Kiều gật gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đoàn làm phim gọi cô tới tham gia tiệc đóng máy, trong bữa tiệc, Tạ Tân Giác lại giới thiệu cho cô một tài nguyên mới.
“Đạo diễn Vương đang tuyển diễn viên, nếu không thì em thử đi? Anh thấy trong đó có một vai diễn hợp với em.”
Ngay cả tình hình cũng chưa hỏi, Minh Tiểu Kiều trực tiếp nhận lời, sau đó nói cảm ơn.
Cô biết, Tạ Tân Giác nói như vậy, là bởi vì cơ hội lần này hiếm có.
Lúc trước Lục Thịnh cho cô một vai diễn bên Khắc Lôi, nhưng sau khi suy xét, Minh Tiểu Kiều đã đẩy bộ phim kia đi.
Kịch bản đó vốn dĩ không có diễn viên châu Á, Lục Thịnh ngang ngạnh bắt người ta sửa đổi kịch bản, sửa quá nhiều sẽ là điểm chết người.
Còn nữa, cô cũng không đua đòi.
Trong nước còn chưa có thành tích gì, nói gì đến việc hướng ra quốc tế cơ chứ?
Tuy rằng đầu năm nay nhiều minh tinh đều muốn mở rộng ra nước ngoài, nhưng trong nước vài năm gần đây đã dần dần phất lên, Minh Tiểu Kiều cảm thấy cũng được, làm tốt trong nước mới là đúng đắn.
Cho nên khi rời khỏi đoàn làm phim, cô liền trở về kinh thành.
Trước nay phim của đạo diễn Vương Đạo rất ăn khách, doanh thu phòng vé không thấp, có sức ảnh hưởng lớn, cho nên các diễn viên đều được mong đóng phim của ông.
Hơn hết, yêu cầu của đạo diễn Vương rất cao, cho dù mấy năm qua các bộ phim đều thích có lưu lượng, bởi vì chỉ cần phối hợp diễn mấy cảnh, cũng có thể hấp dẫn người xem tới cống hiến cho doanh thu phòng vé.
Nhưng Vương Đạo chưa bao giờ như vậy.
Ông ấy rất có kiên trì, đối với phim điện ảnh, yêu cầu của ông ấy phải gần như hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép có bất cứ lỗi nào tồn tại.
Cho nên Minh Tiểu Kiều có thể tới thử, toàn bộ là do Tạ Tân Giác đề cử.
Lúc Vương Đạo thấy cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, thẳng thắn nói ông không muốn dùng cô, chẳng qua là cho Tạ Tân Giác mặt mũi thôi.
Minh Tiểu Kiều sẽ không vì thế mà bối rối, ngược lại thoải mái nói: “Em biết mình không có năng lực, nhất là khi bộ phim đã chiếu kia em đã không diễn xuất tốt, nhưng em vẫn một mực cố gắng, mấy tháng này vẫn có tiến bộ, hy vọng đạo diễn có thể nể mặt, cho em một cơ hội thể hiện.”
Vương Đạo không để lời của cô vào tai, chỉ là đã đồng ý với Tạ Tân Giác rồi, trong lòng không vui vẻ gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thử vai không có kịch bản, Vương Đạo yêu cầu cô biểu hiện thành một người bi thương.
Yêu cầu càng đơn giản, lại càng khó diễn.
Minh Tiểu Kiều hít sâu một hơi, làm bản thân chìm đắm trong ký ức, nhớ tới khoảng thời gian khi cô ra viện, mẹ qua đời, tin tức ba tái hôn.
Mở mắt ra, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh, nhưng thật ra đang bắt đầu thể hiện cảm xúc.
Trên khuôn mặt cô bắt đầu run run, đôi mắt mở thật to, không ngừng nuốt nước bọt.
Vốn dĩ Vương Đạo không để ý, lúc này đang ngồi ngay ngắn lại.
Đôi tay đang đặt ngang hông bỗng nhiên rũ xuống, bởi vì hai bàn tay nắm chặt, buông thõng hai bên, cứ như là con rối cứng đờ.
Rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, cô chớp mắt một cái, nước mắt ào ra như nước sông Hoàng Hà, cô gắt gao che miệng lại, không cho bản thân phát ra tiếng, cúi đầu khóc.
Âm thanh khóc thút thít, ngực phập phồng, đưa tay xoa mắt.
Tuyệt vọng rồi lại quật cường.
Từ lúc cảm xúc dâng trào cho tới khi diễn xong chỉ mất một phút đồng hồ, khi bắt đầu diễn đến khi khóc cũng không mất quá nhiều thời gian.
Vương Đạo hít sâu một hơi, nói: “Có thể.”
Minh Tiểu Kiều lau nước mắt, cảm xúc chưa mất đi, cúi người chào Vương Đạo: “Cảm ơn đạo diễn.”
“Cô về trước đi, chờ thông báo.” Vương Đạo nhìn cô một cái, nói.
Tâm tình của Minh Tiểu Kiều suy sụp.
Nếu như bình thường, kết quả như vậy thì sẽ được qua.
Dù sao ở phương diện bộ phim điện ảnh này đạo diễn cũng có quyền tuyệt đối, ý kiến của nhà sản xuất hay nhà đầu tư cũng chỉ là tham khảo, cuối cùng vẫn là do đạo diễn Vương quyết định dùng người nào.
Tuy rằng trong lòng có phần thất vọng, nhưng cô vẫn rất lễ phép chào tạm biệt mọi người.
Khi ngồi vào trong xe, mắt cô vẫn còn đỏ.
Tống Ngôn hỏi: “Phải về nhà sao?”
Minh Tiểu Kiều gật đầu.
Bây giờ trên xe chỉ có hai người họ, Tống Ngôn bắt đầu ai oán: “Anh nói này Tiểu Kiều, em của trước kia đâu rồi? Sao bây giờ lười biếng thế hả? Ngoại trừ đóng phim và bữa tiệc liên hoan đóng máy, sự kiện đâu? Gameshow đâu? Tống nghệ đâu? Các loại hoạt động đâu? Một hoạt động em cũng không làm.”
Minh Tiểu Kiều đang dùng đá lạnh chườm mắt, lúc sau nghe được, tức giận nói: “Không phải em đã nói rồi hay sao? Danh tiếng mới là yếu tố quan trọng! Em vì diễn xuất mới ngã, cho nên phải từ chỗ này đứng lên.”
“Lại nói em diễn xuất.” Tống Ngôn tự thì thầm một mình: “Lúc không diễn đi ra ngoài tham gia hoạt động không phải tốt sao? Coi như giải sầu.”
“Đừng quên, trước đây em đã đăng bài trên weibo nói là phải tự mình cố gắng học tập, cho nên tạm dừng mọi hoạt động.”Minh Tiểu Kiều nhắc nhở anh ta.
Tuy rằng bài đăng weibo khi ấy chỉ là để đối phó với ông cụ Minh, nói trắng ra là từ khi đi ra nước ngoài về, cô không trở lại trường học.
Còn nữa, quả thật cô cũng muốn mình diễn xuất thật tốt.
Đi tham gia các hoạt động bên ngoài quả thật không làm ảnh hưởng đến diễn xuất, nhưng ảnh hưởng tới chất lượng!
Dồn hết công sức làm một chuyện, khẳng định hiệu quả sẽ cao hơn so với đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày.
Tống Ngôn không nói gì.
Quả thật anh ta muốn nói, muốn giải quyết việc này cũng không hẳn là không có cách, không phải cứ nhắc đến là cô không vui sao?
Anh ta buồn bã thở dài.
Trong tay anh ta, ngoại trừ Minh Tiểu kiều còn vài ba người nữa, ngoại trừ lượng follow trên weibo cao ra thì đều là diễn viên tuyến mười tám.
Bây giờ chú anh ta bảo anh ta làm trợ lý, anh ta không dám cãi, cũng chỉ giao nghệ sĩ cho người khác quản lý.
Mấu chốt là, mấy nghệ sĩ kia vui vẻ không thèm lưu luyến, làm anh ta bực bội muốn chết.
Chẳng lẽ người đại diện như anh ta thực sự không có tài?
Làm trợ lý và người đại diện cùng một lúc cũng không có thêm tiền, gần đây thu nhập của Tống Ngôn không đủ chi tiêu, nhìn tài khoản của mình càng ngày càng ít, mái tóc anh ta rụng nhiều hơn vài cái.
Cứ như vậy thì bao giờ mới mua được nhà ở thủ đô!
Anh ta thực sự mong Minh Tiểu Kiều đẩy nhanh hoạt động, sau đó chú anh ta sẽ cho anh ta quản lý nghệ sĩ.
Làm trợ lý thực sự rất nghèo!
Khi Minh Tiểu Kiều về đến nhà, Lục Thịnh đã có mặt ở đó.
Vừa thấy cô mang đôi mắt sưng đỏ bước vào, anh giật mình, thiếu chút nữa là nước trong chén trà văng ra ngoài.
“Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em?” Anh bước hai ba bước đã tới, hai tay ôm mặt cô, cẩn thận xem xét.
Cảm xúc thử vai vừa rồi đã không còn, nhớ lại chuyện cũ, cả người Minh Tiểu Kiều như mất năng lượng, bây giờ không muốn tranh cãi với anh, chỉ ném một câu: “Thử vai thôi.”, sau đó vào phòng bếp tìm đá.
Vừa rồi đá đã tan hết nhưng mắt vẫn chưa bớt sưng chút nào.
Lục Thịnh lon ton đuổi kịp, ân cần giúp cô lấy đá lạnh đắp lên mắt, còn tự thân vận động, không cho cô động tới.
Minh Tiểu Kiều mặc kệ anh.
Minh Tiểu Kiều nằm trên giường, Lục Thịnh ngồi ở mép giường, cẩn thận sờ khuôn mặt cô, nói: “Minh Tiểu Kiều, nói thật….. Em không cần vất vả như thế.”
Anh biết diễn xuất là sở thích của cô, vì thế có khổ cực đến đâu cô cũng tự nguyện, tuy rằng Lục Thịnh đau lòng nhưng cũng không ngăn cản.
Nhưng thử vai…..
Anh có thể hỗ trợ, không cần thử vai mà có thể nhận được vai diễn.
Có đường tắt tội gì không đi?
Minh Tiểu Kiều miễn cưỡng nói: “Em không cảm thấy vất vả.”
Một câu nói đánh đổ Lục Thịnh, những lời khuyên bảo cứ thế không cánh mà bay.
Chườm đá một lúc, nghe thấy tiếng thở đều đều của Minh Tiểu Kiều, anh biết cô đã ngủ, lúc này anh mới nhẹ nhàng cầm đá ra ngoài.
Mang túi chườm đá ra ngoài, anh chuẩn bị đi nấu cơm tối.
Bây giờ anh nấu cơm rất thuận lợi, đã đạt tới trình độ muốn lấy một thìa muối anh có thể cảm giác được bao nhiêu là đủ.
Điều này khiến anh cảm thấy mình mười phần thành công.
Nấu cơm được một nửa, tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Thịnh ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài có người cao hứng nói lảm nhảm: “Anh Thịnh! Em về rồi…. Đến đây nào.”
Nửa câu sau nói ngắt quãng, hoàn toàn bị dáng vẻ hiện tại của Lục Thịnh đánh ngã.
Từ trước đến nay Lục Thịnh ăn mặc rất chỉn chu, cho nên đi tới đâu cũng nhìn ra bộ dạng tổng tài đại nhân.
Mà bây giờ trên người anh lại mặc tạp dề, trong tay còn cầm cái thìa, hình tượng bình dân như thế khiến người khác chấn động quá mức rồi.
Lục Thịnh nhìn cô gái ngoài cửa, cũng có chút sợ hãi: “Mạnh Nghệ San! Em về nước?”
Rốt cuộc Mạnh Nghệ San cũng lấy lại tinh thần, gật đầu, lách người vào nhà, quen thuộc đóng cửa lại, sau đó đi vòng quanh người Lục Thịnh.
“Anh Thịnh, anh mà cũng….. rất thích hợp với việc nhà! Thế mà lại tự mình nấu cơm.” Cô ấy đứng một bên sợ hãi nói, lại dùng khuỷu tay huých anh, giọng nói chế nhạo: “Anh nấu cơm hả, có ăn được không thế? Sẽ không phải nhập viện chứ?”
Lục Thịnh mất hứng, cô nhóc này, thế mà lại nghi ngờ năng lực nấu cơm của anh.
Anh quay đầu bước đi: “Dù sao cũng không phải làm cho em ăn.”
Mạnh Nghệ San cũng không để ý, cười tủm tỉm đuổi theo anh: “Đương nhiên là em biết, chỉ là không nghĩ một người như anh lại ở nhà, còn tự mình nấu cơm nữa. Hơn nữa cũng phải có phần em chứ, em vừa về nước đã đi tìm anh, anh sẽ không để cho em đói bụng chứ?”
Nói xong, cô ấy tự xoa xoa cái bụng, làm ra bộ dạng oan ức.
Lục Thịnh nhìn một cái, cũng không nói gì.
Trong phòng bếp, nồi canh còn đang sôi ùng ục đua nhau bốc hơi nước, ở xa mà cũng ngửi thấy mùi.
Mạnh Nghệ San hít sâu một hơi, ánh mắt bừng sáng, lớn tiếng khen ngợi: “Mùi thơm quá! Nhất định là ngon lắm.”
Lục Thịnh một bên nấu cơm, một bên nói: “Em nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức chị dâu em.”
Mạnh Nghệ San: “……”
Vẻ mặt vui mừng cứ thế không cánh mà bay, cả người đứng thừ ra.
Thật lâu sau, cô nàng mới lắp bắp hỏi: “Chị dâu? Anh… anh có bạn gái? …. Đúng, lần này là ngôi sao nào mà anh lại để bụng thế, lại còn ở chung nhà nha.”
Cô càng nói, miệng lưỡi càng thêm chua xót.
Vẫn biết rằng Lục Thịnh phong lưu, nhưng cô nghĩ Lục Thịnh chỉ chơi bời mà thôi.
Nhưng bây giờ anh để ý như vậy, lại có người ngủ trong căn phòng, người phụ nữ kia tuyệt đối không đơn giản.
Ánh mắt Lục Thịnh có phần ngọt ngào, nói: “Đúng, hôm nay cô ấy mệt mỏi, đang ngủ, lát nữa em sẽ thấy thôi.”
Trong lòng Mạnh Nghệ San càng thêm khổ sở.
Chính mình thích thầm đối phương, nhưng lại mờ mịt nhìn anh ở cùng người phụ nữ khác, sao trong lòng lại khổ sở?* Chú thích:
(1) Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: là một câu nói, tổng cộng ba ngày, một ngày là câu cá, hai ngày là một lưới đánh cá. Hàm ý là làm mọi thứ không nên lười biếng, câu này trong hầu hết các trường hợp là có ý xúc phạm.