Lục Thịnh lái xe đưa Minh Tiểu Kiều về nhà, lưu luyến không muốn xa cô, nhìn cô xuống xe, đôi mắt anh long lanh mong chờ cô có thể quay lại nhìn một cái.
Nhưng mà cô cứ thế tiêu sái rời đi.
Điều này khiến cho anh thêm buồn bực.
Chẳng qua anh không ý thức được, phong ba bão táp mãnh liệt đang chờ anh đón.
Lục Thịnh vốn dĩ muốn quay về công ty, hôm nay anh cố ý ra ngoài tìm Minh Tiểu Kiều, để cô nhìn thấy Thẩm Trọng biết khó mà lui.
Bây giờ vẫn đang là thời gian làm việc, tuy rằng gần đây anh hay tùy ý, nhưng trên thực tế là người yêu đương nhiệt tình với công tác.
Đi được nửa đường, mẹ Mạnh gọi điện bảo anh về nhà.
“Con đang ở đâu?”
“Chuẩn bị quay về công ty.” Lục Thịnh trả lời.
“Về nhà trước.”
Ném ba chữ này cho anh, mẹ Mạnh lập tức ngắt điện thoại.
Từ nhỏ Lục Thịnh đã được mẹ mình nuôi dạy ra dây thần kinh nhạy cảm, anh ý thức được tâm trạng mẹ mình không tốt, hơn nữa cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này có vẻ là anh.
Anh quay xe về nhà, trước khi về còn gọi điện cho quản gia.
Quan giả trả lời: “Phu nhân đang ngồi trong phòng khách uống trà, rất im lặng.”
Trong lòng Lục Thịnh rơi lộp bộp một tiếng.
Xong rồi, tuyệt đối là bão táp yên lặng!
Không nghĩ ra bản thân làm chuyện gì xấu với mẹ, Lục Thịnh mang một bụng cảnh giác trở về.
Mở cửa, anh nhìn thấy Mạnh Thiên Hoa ngồi trên sô pha, tao nhã uống trà, bày ra dáng vẻ phu nhân cao quý.
Trừ lúc trong nhà có khách tới, mẹ anh chưa từng ở trong nhà bày ra bộ dáng tự cao tự đại, nếu không đã
không dạy ra một Lục Thịnh nội tâm phong phú như vậy.
Anh gọi một tiếng mẹ, đi tới
ngồi trên sô pha.
Vừa chuẩn bị ngồi xuống, mông còn chưa dính vào sô pha, Mạnh Thiên Hoa đã lớn tiếng quát: “Không được ngồi.”
Nếu như mọi ngày, Lục Thịnh sẽ mặc kệ, nhưng bởi vì hôm anh hơi chột dạ, nên rất nghe lời.
Mạnh Thiên Hoa nở một nụ cười dữ tợn với anh.
Lục Thịnh: “…… Có chuyện gì thế, mẹ từ từ nói đi.”
“Từ từ nói?” Mạnh Thiên Hoa cười ha ha hai tiếng, cầm điện thoại trong tay ném một cái: “Con làm cái gì mà mẹ phải từ từ nói?”
Chiếc điện thoại đáng thương suýt chút nữa đập trúng đầu Lục Thịnh, may mà anh nhanh mắt né được.
Cầm điện thoại vừa bay qua, liếc mắt một cái, anh lập tức hiểu được lý do mẹ mình tức giận.
#Lại một người đẹp bị Lục đại thiếu gia bắt lấy! Minh tinh mới thu hoạch được là một người đẹp!#
Hình ảnh là khi anh và Minh Tiểu Kiều ở trung tâm thương mại, còn có cả ảnh chụp hai người cùng bước lên xe.
Lục Thịnh: “…….”
Đầu năm nay, mấy tên paparazi thật nhanh nhẹn, mới được bao lâu cơ chứ?
Mạnh Thiên Hoa hít một hơi thật sâu, tức giận hỏi: “Giải thích.”
Tuy rằng tiêu đề và nội dung đã giật tít, nhưng trên thực tế không có cái gì ám muội cả, hai người cách nhau xa thế cơ mà.
Hơn nữa, Mạnh Thiên Hoa luôn cho rằng đứa con của mình luôn luôn tránh Minh Tiểu Kiều còn không kịp, bà vẫn nghĩ mình đã tẩy não thằng bé thành công, giáo dục rất đúng đắn.
Tuy rằng bà rất tức giận, nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ đây chỉ là tin đồn, là do mấy tên paparazzi đó nói hươu nói vượn.
Nhưng mà ngay khi bà có suy nghĩ như vậy, Lục Thịnh lại ngẩng đầu nói: “Không có gì để giải thích cả, con thích Minh Tiểu Kiều, đang cùng cô ấy ở chung một chỗ.”
Mạnh Thiên Hoa thiếu chút nữa là bị tức giận mà ngất xỉu.
Bà một hơi thở không ra, tay vỗ vỗ ngực, lúc này mới vươn một ngón tay ra, run run chỉ vào Lục Thịnh: “Trước kia mẹ đã nói với con như thế nào? Thế giới này thiếu con gái hay sao? Như thế nào mà con lại đi trêu chọc con gái Minh gia? Con không biết mẹ con ngứa mắt nhà kia sao?”
Lục Thịnh khẩn trương: “Con biết mẹ không vui, chính là ….. Con thích cô ấy, rất rất thích cô ấy, đời trước ân oán thì liên quan gì tới thế hệ sau chứ, Minh Tiểu Kiểu cũng rất vô tội.”
Mạnh Thiên Hoa nhảy dựng lên: “Mẹ mặc kệ con bé đó có vô tội hay không, mẹ chỉ biết rằng ba mẹ con bé không phải là người tốt gì! Chỉ cần tưởng tượng đến sau này phải kết thông gia với tên Minh Chính Trí ngốc nghếch kia, cả người mẹ đều khó chịu.”
Lục Thịnh giúp bà ngồi xuống, ôn tồn nói: “Con vốn dĩ còn đang nghĩ vì sao mẹ đột nhiên lại biết chuyện này, luôn tính toán để mẹ biết quá trình, không nghĩ tới…. Như vậy cũng tốt, mẹ con ta từ từ nói chuyện.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng bà, lực không nhẹ không mạnh, rất thoải mái.
Từ khi con trai mười tuổi đến giờ, Mạnh Thiên Hoa không được hưởng đãi ngộ này nữa, bây giờ được con trai quan tâm, tâm tình tốt hơn nhiều, nhưng khi nghĩ đến con trai mình làm như vậy là vì Minh Tiểu Kiều, tâm can không thoải mái, lập tức đứng dậy.
Lục Thịnh nhanh miệng tiếp tục nói: “Mẹ đừng gấp, từ từ nói, con cũng muốn nói suy nghĩ của con cho mẹ nghe.”
Mạnh Thiên Hoa phất tay: “Con nói trước đi.”
Lục Thịnh dõng dạc nói: “Đầu tiên con sẽ không từ bỏ quan điểm của mình, con sẽ không chia tay với Minh Tiểu Kiều, con muốn cùng cô ấy kết hôn, sinh con. Trước tiên mẹ đừng tức giận. Cứ nghe con nói đã.”
Anh tiếp tục vỗ nhẹ sau lưng Mạnh Thiên Hoa: “Chuyện năm đó con không nói, chỉ nói mấy năm sinh hoạt gần đây của Minh Tiểu Kiều, con tin là mẹ cũng biết một ít, mà tính cách của cô ấy, hiện giờ con có nói gì mẹ cũng không tin, cho nên con muốn mẹ về sau tìm hiểu cô ấy một chút, rồi mới đưa ra kết luận, có được không ạ?”
Mạnh Thiên Hoa muốn nói không được!
Nhưng bà nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của con trai, bà biết mình có phản đối cũng vô dụng.
Bà có khóc hai ba lần, dọa thắt cổ tự tử liệu có thể thành công đánh tan đôi uyên ương không?
Đứa con này sẽ xa cách bà, tình cảm mẹ con sẽ có vết nứt.
Để tay lên ngực tự hỏi, bà không muốn thấy cục diện như vậy, cũng cho rằng không đáng.
Chỉ một Minh Tiểu Kiều có thể làʍ t̠ìиɦ cảm mẫu tử của họ rạn nứt?
Mạnh Thiên Hoa đã sớm trải qua tuổi hai mươi xúc động, năm tháng đã mài dũa bà hiểu như thế nào là công tâm chi sách*.
Cho nên bà im lặng thật lâu, sau đó dùng giọng nói mệt mỏi nói với anh: “Mẹ vẫn không hy vọng con và Minh Tiểu Kiều ở chung một chỗ, nhưng …. Mẹ yêu con, cho nên mẹ sẽ nghe con, về sau… sẽ nhìn lại!”
Lục Thịnh vô cùng vui vẻ, trong một ngày có thể giải quyết hai việc lớn, làm khuôn mặt than của anh tan biến, khóe miệng cong lên, tươi cười rạng rỡ: “Cảm ơn mẹ.”
Mạnh Thiên Hoa thấy con trai tươi cười vui vẻ giống như chú chó con Husky, bà quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Lục Thịnh vui vẻ chạy lên lầu gọi điện báo tin tốt cho Minh Tiểu Kiều, căn bản anh không biết được tâm tư của mẹ mình muốn gì.
Mạnh Thiên Hoa nghĩ, trước đây con trai mình phong lưu thành tính, bà không tin tay sát gái chung tình như vậy đâu.
Bà cảm thấy chắc là nhất thời Lục Thịnh bị ma quỷ ám ảnh, chờ một thời gian nữa, tình cảm dần dần mất đi, tình yêu oanh oanh liệt liệt cũng sẽ mất đi, đến lúc đó không cần bà ra tay, hai đứa nó nhất định sẽ chia tay.
Tiếp theo, bà chỉ cần làm một người mẹ rộng rãi khoan dung, còn có… ngăn cản Minh gia gây sức ép đòi kết hôn.
Bà không vừa mắt Minh gia, năm đó Minh Chính Trí phản bội hôn ước của hai người, về phương diện khác bà cũng chướng mắt hành động của người nhà đó.
Thật sự mà nói, ở Minh gia, Minh Chính Trí được coi là một người trong sạch, những người còn lại, đặc biệt là ông cụ Minh, haha.
Nhớ năm đó, ông cụ Minh cùng bà cụ Minh đã qua đời vì muốn Minh Chính Trí trở về nhà làm chuyện chính sự, bà thật sự muốn phun nước.