Lục Thịnh phát hiện tật xấu của mình, kế tiếp chỉ cần lợi dụng quyền lợi của ông chủ để kiểm chứng một cách hoàn mỹ.
Nhưng mà… anh lại không có tự tin sử dụng quyền lợi ông chủ.
Cho Khắc Lôi tài nguyên, quả thật cũng không tồi, Lục Thịnh tin tưởng, chỉ cần đầu tư đúng chỗ, tích cực tuyên truyền, hơn nữa không cần quan tâm đến chất lượng bộ, bộ phim này tuyệt đối sẽ hot.
Chỉ là, bộ phim điện ảnh này mới chỉ mới có hai nhân viên, đạo diễn và vai nữ hai.
Một tổ kịch bản cần bao nhiêu người? Một bộ phim điện ảnh từ lúc có kế hoạch đến khi khởi chiếu cần thời gian bao lâu để hoàn thành?
Cho dù là làm cẩu thả, đẩy nhanh tiến độ đi chăng nữa thì cũng mất đến bốn năm tháng.
Huống chi ba người đang ngồi với nhau, dù là ai cũng không muốn bởi vì tâm huyết của mình mà đẩy nhanh tiến độ dẫn đến lung tung rối loạn.
Kịch bản trên tay Khắc Lôi là kịch hiện đại, nhưng dựng hậu kỳ rất mất thời gian, dù vậy thì muốn quay chụp, cũng cần phải có sự kiện bắt đầu.
Lục Thịnh trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Trên tay anh không có nhân viên tổ chức? Nếu anh muốn chọn người thích hợp, có thể cho mọi người gia nhập, không đúng, anh có thể tới Morris, để bọn họ an bài.”
Khắc Lôi mười phần kích động: “Tôi còn một ít bằng hữu… tuy rằng bọn họ không có tiếng tăm lắm, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tiên sinh, mỗi người bọn họ đều là thiên tài.”
“Tôi tin tưởng ánh mắt của anh.” Lục Thịnh gật đầu: “Nhưng tôi hy vọng anh nhanh chóng bắt tay vào làm, không cần quay quá lâu.”
Khắc Lôi giống y như con gà mổ thóc, gật gật đầu: “Rất nhanh.”
Anh ta đợi lâu lắm rồi, cũng chuẩn bị đâu ra đấy, anh ta cũng gấp gáp nhiều nhiều Lục Thịnh vậy.
Khắc Lôi rời đi rất nhanh, tâm trạng Mình Tiểu Kiều không tồi, cô đang nghĩ ngợi, nếu không cho anh một chút ngon ngọt. Bỗng thấy Lục Thịnh đứng lên, ném ra một câu: “Tôi đi xử lý chút việc.” Liền một thân thần thần bí bí đi ra ngoài.
Mình Tiểu Kiều nhún vai, đi đi, lần này cô không phải nghĩ cách nữa rồi.
Lục Thịnh không biết rằng mình đã bỏ lỡ một chút ngon ngọt kia, đi ra ngoài đứng trong sân, tránh mặt Minh Tiểu Kiều, gọi rất nhiều cuộc điện thoại.
Mà lúc này, Mình Tiểu Kiều cũng nhận được một cuộc điện thoại từ trong nước.
Nhìn cái tên mười phần quen thuộc nhưng làm cho người ta không vui kia, bàn tay cô hạ xuống, nhấn nút nghe.
“Tiểu Kiều.” Âm thanh dịu dàng của Hứa Tĩnh Lâm từ bên kia truyền tới: “Ông nội hy vọng con có thể về nhà một chuyến.”
Đối với yêu cầu này Mình Tiểu Kiều không ngại, trên cơ bản người ở đầu dây bên kia hầu như là mẹ kế, mỗi lần ông nội hy vọng cô làm chuyện gì hay không muốn cô làm chuyện gì, chưa bao giờ ông trực tiếp gọi cho cô mà toàn thông qua mẹ kế.
Đại khái là bởi vì mẹ kế là do ông nội đích thân tuyển chọn cho ba cô, là ông nội vừa lòng cô con dâu này, cho nên ông rất coi trọng cô con dâu này, thậm chí còn coi trọng hơn cả Mình Chính Trí.
“Dì Lâm.” Mình Tiểu Kiều thật có lỗi nói: “Hiện tại con đang ở nước ngoài nghỉ phép, sợ là không về kịp.”
Đối với lời này, Hứa Tĩnh Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nói: “Dì nghe nói con dọn ra khỏi ký túc xá công ty, lo lắng một cô gái trẻ tuổi như con ở ngoài không an toàn nên muốn con dọn về nhà ở, không nghĩ con ra nước ngoài nghỉ phép, giải sầu cũng tốt, có điều sự việc lần này, so sánh mạnh yếu, con vẫn nên lập tức quay về một chuyến, đi ra ngoài du lịch, về sau có thời gian và cơ hội là đi được.”
Mình Tiểu Kiều cảm thấy trong lời nói này có ẩn ý.
Đặc biệt là câu cuối cùng, là ám chỉ dù sao về sau cô cũng không ở giới giải trí lăn lộn, không có công việc nên thật sự thảnh thơi, cho nên mới có thời gian và cơ hội ra ngoài nghỉ ngơi hay sao?
Điều này khiến cô cảm thấy chán ghét.
“Dù cho bây giờ còn lập tức ra sân bay, cũng phải đến sáng mai mới có thể trở lại, sợ là mọi việc cũng đã muộn, nói cho cùng con cũng chỉ là con cháu, một số trường hợp không xuất hiện cũng không sao.”
Cô không nghĩ mình sẽ trở về nhìn mặt ông nội, vốn không phải là gương mặt hiền lành cho cam, còn đặc biệt khó chịu, trong ánh mắt không toát ra sự vui mừng nào khi nhìn thấy cô, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng biến mất.
Đại khái là bởi vì cô giống người mẹ Kiều Nhân Văn!
Nếu đem ra so sánh, khi lớn lên Mình Hoài Văn càng giống Mình Chính Trí hơn, tuy rằng ông cụ Minh đối với em trai cô không phải là gương mặt hiền lành nhưng thái độ cũng hoà hoãn hơn nhiều.
“Tiểu Kiều.” Đầu dây bên kia thở dài, nói: “Dì biết, đại khái con cũng không thích việc này, chỉ là…Dì hy vọng con vẫn nên trở về một chuyến, bởi vì làm một người vợ, dì cũng có tâm tư của mình.”
Mình Tiểu Kiều nghiêm túc hỏi: “Ba con đã xảy ra chuyện gì?”
“Vốn không có chuyện gì” Hứa Tĩnh Lâm nói: “Nhưng sự việc liên quan đến con, con không ở đây, ba con giúp con nói vài câu, hiện tại ông nội đang tức giận. Dì biết con đối với dì không có tình cảm, nhưng đó là ba con … Dì hy vọng con có thể để tâm đến ba con một chút.”
Thanh âm Minh Tiểu Kiều lạnh lẽo, hít sâu một hơi, nói: “Dì Lâm, kỳ thật có một số việc dì không cần làm như vậy….. Hiền lương thục đức, người như con trong mắt người lớn là bất hiếu, đương nhiên ba con đau lòng cho con, những việc tất yếu như vậy, dì không cần nhắc nhở con, còn có… Có một câu con đã nghĩ lâu mới hỏi, dì không thấy phiền phức à?”
Nói xong câu đó, cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Trong l*иg ngực giống như có một ngọn lửa thiêu đốt,
Minh Tiểu Kiều nhắm mắt lại, dùng sức thở ra, ý đồ muốn đem tâm tình của mình ổn định lại.
Cô biết mình lại xúc động.
Có lẽ cô và Hứa Tĩnh Lâm trời sinh bát tự không hợp, bà ta không thích cô, cô cũng không thích bà ta.
Bình thường hai người có thể khách sáo tươi cười. Trong cuộc sống thượng lưu, Hứa Tĩnh Lâm cũng khá quan tâm cô, mặc kệ có phải làm việc hay không, nhưng ở phương diện này, Minh Tiểu Kiều thừa biết ý của bà ta.
Cho nên bà ta không nên trực tiếp oán hận cô, chỉ là mỗi lần nghe được bà ta nói đều cho rằng ba cô là người ba tốt,còn cô là con cháu không hiểu chuyện, cô không nhịn được nổi giận lôi đình.
Cô nghĩ, bà ta có tư cách gì dạy dỗ cô chứ?
Bởi vì ông nội cô ẩn bài cho ba cô lấy bà ta làm vợ sao?
Chính là…. Cô cũng có mẹ! Mẹ cô và ba cô cũng là vợ chồng hợp pháp!
Thời điểm Hứa Tĩnh Lâm xuất hiện, cô giống như con cháu bị lưu lạc bên ngoài, sau nhiều năm bị đưa về nhà, sau đó chính thất phu nhân luôn mang bộ dáng dưỡng dục đứa nhỏ nhà nghèo không hiểu chuyện.
Cho nên Minh Tiểu Kiều thường xuyên nén giận.
Trước mặt người khác có bị đánh cô cũng có thể nói cười, nhưng khi ở trước mặt Hứa Tĩnh Lâm, cô không làm được.
Một lúc sau, cảm thấy đã bình tĩnh hơn, Minh Tiểu Kiều đứng dậy thu dọn hành lý.
Vì thế chờ tới khi Lục Thịnh nghe điện thoại xong quay lại, anh hơi kích động, muốn tranh thủ thời điểm này tranh công trạng, lại nhìn thấy Minh Tiểu Kiều kéo hành lý đi ra.
“Cô lại muốn đi?”
Nội tâm Lục Thịnh hẳn là bị hỏng rồi, vì cái gì mà cô lại rời đi?
Vì sao chứ, anh đã chứng minh được giá trị của mình, sao cô còn muốn đi?
Anh lại làm sai điều gì?
Minh Tiểu Kiều giải thích: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về.”
Vừa nghe tới đây, Lục Thịnh liền nghiêm túc đứng dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ông cụ Minh lại bắt cô liên hôn?
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Minh Tiểu Kiều có chút buồn phiền, vừa rồi cô rất xúc động, cũng không hỏi Hứa Tĩnh Lâm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã cúp điện thoại.
“Chắc là vẫn là chuyện liên quan đến Thẩm gia.” Minh Tiểu Kiều đoán: “Hiện tại chuyện liên quan đến tôi, có thể làm cho ông nội bắt tôi trở về nhà không chừng là chuyện này.”
Lục Thịnh vừa nghe liền hóa đá!
“Thẩm gia tới cầu hôn?”
“Không rõ lắm.” Minh Tiểu Kiều nói: “Chỉ có thể là Thẩm gia tới, nếu không tại sao lại muốn tôi xuất hiện?”
Lục Thịnh giống như chú cún nhỏ đi xung quanh hai vòng, sau đó dừng lại, nói: “Tôi và cô cùng nhau trở về.”
“Tùy anh.” Minh Tiểu Kiều cảm thấy không sao cả.
Nói thật, Lục Thịnh có trở về
hay không đối với cô không có quan hệ, dù sao người này cũng không nhận ra mình là ông chủ của cô.
Nhưng thật ra cô có điểm rất tò mò đối với hành động vừa rồi của Lục Thịnh, anh xoay quanh làm gì cơ chứ?
Lục Thịnh cũng không rảnh lo lắng hành động vừa rồi của mình, nhanh như chớp chạy lên lầu, vài phút sau mang hành lý xuống dưới.
Vài ngày nay, thời gian bọn họ ở cùng nhau đều là ở trên đường.
Từ thành phố này bay tới thành phố khác, qua một đêm lại rời đi.
Người trẻ tuy có thân thể tốt, cũng có chút ăn không vào.
Trên đường đi, hai người đều buồn ngủ, thay phiên dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Trở về nước, Lục Thịnh lưu luyến không muốn dời ánh mắt nhìn Minh Tiểu Kiều trở về Minh gia.
Ở nhà cũ Minh gia, ngoài ông cụ Minh ra thì Minh Chính Trí cũng ở đó, nhưng người khác đều có nhà riêng ở bên ngoài, cuối tuần đều trở về hoặc là có ngày lễ sẽ trở về.
Mà hiện tại, rõ ràng đang là thời gian làm việc nhưng trong nhà lại rất náo nhiệt.
Trong phòng khách, bác gái Lý Hân, còn có chị họ Minh Cảnh Vận đang nói chuyện phiếm với khách tới chơi.
Khách tới chơi là ba người nhà Thẩm gia.
Thẩm Trọng thấy Minh Tiểu Kiều tiến vào, ánh mắt lập tức bừng sáng.
Cô vừa mới xuống máy bay, trong tay còn kéo hành lý, thời gian đi máy bay dài khiến cô có chút mệt mỏi.
Nhan sắc mộc mạc hướng lên trời, so với khi đứng trên sân khấu hào quang bắn ra tứ phía thì bây giờ trông cô có vài phần non nớt.
Vẫn rất đẹp, rất đáng yêu.
Thẩm công tử bất động trước nhan sắc của cô, tự mình chìm trong tâm tư mênh mông của bản thân, đứng lên, lịch sự nho nhã chào hỏi cô.
“Tiểu Kiều, đã lâu không gặp.”
Minh Tiểu Kiều và anh ta gặp nhau trong vài trường hợp, cũng coi như quen biết, vốn đang cảm thấy người này mười phần thân sĩ, ở cạnh
anh ta có cảm giác thoải mái, nhưng bởi vì gần đây anh ta gây ra một loạt sóng gió, khiến cô cảm thấy anh ta không vừa mắt.
Cứ như thế, cô lễ phép đáp lễ, chào hỏi bác gái Lý Hân đang tiếp đón vợ chồng Thẩm gia.
“Tiểu Kiều vừa trở về nên nhất định là mệt rồi, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi.” Mẹ Thẩm quan tâm nói.
Lý Hân lập tức cười nói: “Vẫn là Thẩm phu nhân yêu quý Tiểu Kiều của chúng ta.”
Minh Tiểu Kiều nghe được lời này nghĩ thầm, người ngoài còn quan tâm cô hơn người thân trong nhà, là vì chuyện liên hôn đáng giá sao?
Cô mỉm cười chào mọi người, sau đó lên lầu.