Minh Tiểu Kiều không nghĩ rằng Lục Thịnh sẽ đưa cô tới phim trường.
Chính xác mà nói thì đây không hẳn là phim trường, bối cảnh đang được dựng ở trung tâm, có rất nhiều nhân viên công tác.
Theo lý thuyết, đây là nơi người ngoài không được tùy tiện ra vào, nhưng hai người lại ra vào rất thuận lợi, trên đường có vài người
cúi đầu chào hỏi Lục Thịnh.
Minh Tiểu Kiều hỏi: “Anh là nhà đầu tư à?”
“Chính xác mà nói thì tôi là một trong những cổ đông của công ty.” Lục Thịnh giải thích cho cô: “Chính là việc tôi đã nói đó, đây là công ty đầu tư phim điện ảnh và truyền hình.”
Minh Tiểu Kiều cảm thấy không đúng lắm: “Vừa rồi tôi có nghe mọi người ở đây nói chuyện, đây là studio, anh nói là công ty đầu tư, không phải là Morris đấy chứ?”
Gần đây vài năm ở Hollywood, Morris nổi lên là một công ty điện ảnh và truyền hình, điển hình có nhân tài mới xuất hiện, nhưng sau đó lại tập trung vào xu thế hiện nay.
Tới nay mới ra mắt bốn bộ phim điện ảnh, toàn là những bộ phim cháy vé, trên toàn cầu cũng có thu hoạch không nhỏ.
Thấy Lục Thịnh gật đầu, Minh Tiểu Kiểu càng cảm thấy không tốt.
Cô cảm thấy, cô cần phải nhìn nhận lại khuôn mặt than của anh.
Cô không biết rằng trong lòng tên mặt than Lục Thịnh kia đang hớn hở, đuôi vểnh lên tận trời.
Đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của Minh Tiểu Kiều, anh cảm thấy bản thân mình có thể một bước lên trời!
“Lu.” Một anh chàng râu ria xồm xoàm đi tới, ôm Lục Thịnh một cái, trên mặt anh ta là một nụ cười chân thành nhưng câu nói tiếp theo: “Sao cậu lại đến nữa thế? Thế nào tôi cũng không muốn gặp cậu.”
Lục Thịnh cảm thấy mất mặt trước mặt Minh Tiểu Kiều, phụng phịu, lạnh lùng nói: “Marcus, tôi nghĩ tôi là một trong các cổ đông, đến phim trường cũng không quá phận sự.”
“Đương nhiên tôi biết điều này.” Marcus giận hờn nói: “Nhưng tôi không hy vọng bạn gái cậu thấy cậu! Đúng, cậu chính là kẻ thù không đội trời chung!”
Lục Thịnh nhún vai, không tiếp lời anh ta, ngược lại giới thiệu Minh Tiểu Kiều.
Marcus mỉm cười bắt tay cô, Minh Tiểu Kiều thấy đầu tóc anh ta lộn xộn đầy dầu, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng khéo léo chào hỏi.
Kế tiếp, Lục Thịnh và Marcus hàn thuyên vài câu, là nói về bộ phim điện ảnh đang chuẩn bị quay.
Bối cảnh sẽ nhanh chóng được hoàn thành, tháng sau chính thức khai máy.
Lục Thịnh nghe đến đó, không khỏi phân trần nói: “Vai diễn nữ hai để cho bạn gái tôi.”
Marcus lập tức giậm chân: “Lu, chuyện này không được! Tất cả vai diễn đã được định sẵn rồi! Hơn nữa cô ấy còn là người Châu Á, căn bản là không phù hợp với vai nữ hai.”
Sao Marcus lại đồng ý được cơ chứ?
Lục Thịnh khí phách nói: “Vậy sửa vai nữ hai đi một chút, đổi thành người Châu Á, và lại tôi mặc kệ là cậu đã định đoạt ai, hiện tại tôi cần vai diễn này.”
Anh ta ồn ào phẫn nộ: “Lu! Cậu không thể làm như vậy! Cậu chỉ là thương nhân, căn bản không hiểu thế nào là sáng tác nghệ thuật! Cậu làm như vậy không khác nào hủy bỏ bộ phim điện ảnh này.”
Đối với hành động lên án của anh ta, Lục Thịnh không để vào mắt, vẫn như cũ bình tĩnh nói: “Cậu nói tôi là thương nhân, vậy cậu hẳn phải biết ở Morris tôi có quyền thế như thế nào, cậu không hy vọng tôi dẫn dắt công ty thuận lợi sao?”
Marcus vốn đã bị chọc giận, nhưng những lời Lục Thịnh nói là sự thật, anh ta không có biện pháp phản kháng.
Minh Tiểu Kiều có hơi xấu hổ.
Bọn họ cãi nhau ầm ĩ ngay tại studio, nhân viên công tác đi tới đi lui nhìn tới chỗ này, không ít người nghe được nội dung cuộc cãi vã, đều đã đem ánh mắt dừng trên người Minh Tiểu Kiều, muốn nhìn rõ một phen.
Tuy rằng Minh Tiểu Kiều hy vọng có tài nguyên ở Hollywood, nhưng không hy vọng có được bằng cách này.
Vì thế, cô kéo Lục Thịnh một chút, dùng tiếng Anh nói: “Tôi không nghĩ tôi muốn vai diễn này.”
Lục Thịnh: “???”
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của Minh Tiểu Kiều, gật đầu nói: “Không muốn thì thôi vậy.”
Ngược lại Marcus không vui vẻ cho lắm, nhìn Minh Tiểu Kiều nói: “Cô nghĩ sao mà lại không cần vai diễn này? Cô có biết bao nhiêu người đã tới để giành lấy chiếc áo rồng này không?”
Hollywood luôn là ước mơ của mọi nghệ sĩ nhưng rất nhiều nghệ sĩ ở quốc gia khác bị xua đuổi như xua vịt.
Giới giải trí trong nước cũng như thế, tới nơi này tìm sự nổi tiếng, tựa hồ đều muốn làm rạng rỡ tổ tông.
Thái độ của Lục Thịnh rõ ràng không cao hứng, nghiêm khắc nhìn anh ta: “Marcus.”
Dáng vẻ kiêu ngạo của Marcus biến mất như chưa từng xuất hiện.
Hiện tại trong lòng Minh Tiểu Kiều cũng không thoải mái, nhưng khi đối mặt với vị đạo diễn Marcus này, cô không lỗ mãng, mà lễ phép nói: “Ngài nói đã định vai diễn cho bộ phim điện ảnh này.”
Tuy rằng việc đoạt tài nguyên không hiếm thấy, nhưng cô không thích.
Nếu diễn viên không đến, mọi người sẽ coi đó là cạnh tranh công bằng, nhưng diễn viên đã đến rồi, đem người khác thay thế quả là quá phận.
Cô cũng không phải người cao thượng gì, nhưng cô cảm thấy bản thân mình không được làm như vậy.
Huống chi nơi này là Hollywood, không phải nơi cô sinh ra, vẫn nên cẩn thận một chút, loại chuyện này bị truyền ra ngoài cũng không vẻ vang gì.
Đối với nhận thức phi thường của cô, Marcus khá hài lòng cười với Minh Tiểu Kiều, lại quay đầu trừng mắt với Lục Thịnh một cái: “Lu, tôi hy vọng lần sau cậu sẽ không mắc sai lầm như thế này nữa.”
Lục Thịnh nhíu mày.
Anh ta cảm thấy không thích hợp, Minh Tiểu Kiều cảm thấy không vui.
Im lặng một lát, một tay anh cầm tay Minh Tiểu Kiều, tay kia đặt lên vai Marcus: “Chúng ta nói chuyện sau.”
Marcus than thở nói: “Chúng ta có chuyện gì đâu mà nói.”
Lục Thịnh lãnh đạm nhìn anh ta một cái, không nói gì nữa, Marcus thành thật ngậm miệng.
Anh ta và Lục Thịnh đã quen biết nhiều năm, cũng có thể coi nhau là bằng hữu, nhưng anh ta biết khi tâm trạng Lục Thịnh không tốt thì không nên làm khổ chính mình.
Tuy rằng người này thường xuyên bày ra mặt than không cảm xúc, nhưng Marcus đã tìm được cách ở chung một chỗ với anh.
Tâm trạng anh tốt thì có thể tùy tiện nói đùa vài câu, thời điểm tâm tình của anh không tốt, nên cụp đuôi làm người, cứ thành thật nghe lời là được.
Dù sao thì anh không chỉ là bằng hữu, mà còn là ông chủ.
Hai người đi tới chỗ không người, Lục Thịnh hỏi Minh Tiểu Kiều trước: “Tôi cảm thấy bộ phim điện ảnh này không tồi, nếu như cô tham gia bộ phim này sẽ rất có ích đối với sự nghiệp của cô, thật sự không muốn vai diễn này sao?”
Anh hỏi rất nghiêm túc, cô cũng thẳng thắn trả lời: “”Nếu như có tài năng thì bộ phim nào cũng có thể diễn được, nhưng anh cũng thấy đấy, tôi cũng thấy rất rõ ràng, dùng loại thủ đoạn này tiến vào, về sau cũng chưa chắc đã diễn được, rồi khi ấy xảy ra tình huống gì cũng chưa biết đâu.!”
Một khi việc này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, dân mạng trong nước sẽ chửi ầm lên rằng cô mất mặt nên chạy ra nước ngoài!
Lục Thịnh im lặng một lúc, sau đó gật đầu, trầm giọng nói: “Xin lỗi, là tôi lo lắng không chu đáo.”
Anh nhìn về phía Marcus, anh ta vẫn luôn đảm đương mặt trận chuẩn bị đón quân địch tới.
“Tôi nhớ anh có vài người bạn, vẫn không tìm thấy nhà đầu tư à?”
Tinh thần Marcus lập tức tỉnh táo: “Cậu nói Klay sao? Cậu đầu tư cho cậu ấy?”
“Là cậu ấy liên hệ với tôi.” Lục Thịnh không trực tiếp trả lời vấn đề của anh ta.
Marcus hiểu được ý tứ của anh, lập tức gật đầu như giã tỏi: “Yên tâm, tôi sẽ gọi cho cậu ấy.”
Lục Thịnh lôi kéo Minh Tiểu Kiều rời đi. Trở lại xe, anh lo lắng nhìn Minh Tiểu Kiều, giải thích: “Khắc Lôi là một đạo diễn tài hoa kiêm nhà biên kịch, tôi xem qua kịch bản của cậu ấy, cũng đã xem phim ngắn cậu ấy từng làm, cho cậu ấy một cơ hội, là một bước lên trời. Chẳng qua cậu ấy đắc tội vài người, bị người ta chèn ép, cho nên mấy năm nay mới yên lặng vô danh.”
*Klay là tên Tiếng Anh của Khắc Lôi
Minh Tiểu Kiều hỏi ngược lại: “Vậy anh đầu tư bộ phim điện ảnh cho anh ấy, anh không sợ bị trả thù sao?”
“Không có việc gì đâu.” Lục Thịnh nói: “Người chèn ép cậu ấy… Tôi biết, chuyện đó cũng không phải chuyện gì lớn, nói không chừng người kia đã sớm quên mất chuyện này.”
Minh Tiểu Kiều: “…… Nghe tới thật sự quá phận. Người kia, có thể nói là không bao lâu sẽ quên mất việc nhỏ, đối với người tên Klay mà nói, lại làm hỏng bét cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của anh ấy.”
“Người kia vốn cũng rất quá phận.” Đối với lời này, Lục Thịnh đồng ý: “Lúc trước ở trường học, không có nhiều người thích anh ta lắm.”
Cho nên bằng hữu của anh ta rất ít, Lục Thịnh cũng miễn cưỡng được coi là một người.
“Cảm ơn anh đã vì tôi mà tìm tài nguyên.” Minh Tiểu Kiều thành thật nói: “Nhưng anh có thể buông tay tôi ra không?”
Hai người vẫn nắm tay nhau, chưa từng tách ra.
Lục Thịnh không lên tiếng, rút tay lại, rất là tiếc hận.
Marcus liên hệ với Khắc Lôi, đối phương có phần kích động, lập tức dựa theo địa chỉ tìm tới nhà Lục Thịnh.
Lúc Khắc Lôi tìm đến, Lục Thịnh đang nấu cơm trong phòng bếp, Minh Tiểu Kiều đi ra mở cửa.
Thoạt nhìn Khắc Lôi mới chỉ ba mươi tuổi, quần áo sạch sẽ, khéo léo tươi cười, không nhìn ra cảnh bị áp bức cuộc sống chút nào.
“Hẳn là Marcus đã nói qua với anh, tôi sẽ đầu tư cho bộ phim điện ảnh của anh, hơn nữa nếu anh bằng lòng, anh có thể hợp tác lâu dài với Morris.”
Khắc Lôi khá kích động, tuy rằng đã cố gắng áp chế vui sướиɠ trong lòng, nhưng vẫn nói năng lộn xộn: “Đương nhiên, tôi bằng lòng! Tiên sinh, tôi nghĩ đây là một quyết định lớn của anh, tôi… thật sự cảm ơn.”
Lục Thịnh gật đầu, hơi giơ tay ý bảo anh ta dừng một chút: “Tôi còn có yêu cầu.”
“Anh cứ nói.” Khắc Lôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, đối với chuyện này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tôi hy vọng bạn gái tôi, Minh Tiểu Kiều, sẽ đảm nhận một vai diễn quan trọng trong bộ phim điện ảnh này.” Lục Thịnh trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Khắc Lôi nhìn Minh Tiểu Kiều một chút, không do dự gật đầu: “Đương nhiên, tuy rằng bởi vì màu da nên cô ấy không thể đảm nhiệm vai nữ chính, nhưng tôi tin tưởng cô ấy có thể đóng vai nữ hai.”
Minh Tiểu Kiều quả thực rất vừa ý, cô vốn nghĩ, có thể lấy vai nữ ba nữ bốn cũng tốt, dù sao kĩ thuật diễn xuất của cô cũng chưa tốt, chỉ sợ cô không giữ được vai diễn.
Ngoại trừ Lục Thịnh, mọi người đều cảm thấy kết quả này rất hoàn mĩ.