Cô để bản thân chìm đắm trong cảm giác này, tinh tế phân tích, cảm nhận, nhớ kỹ từng chi tiết một.
Đây không phải là phản ứng của một người bình thường khi động lòng. Đúng là trái tim cô đập nhanh hơn vài nhịp nhưng lý trí của cô cũng chưa từng để tình cảm lấn át.
Cô quá lý trí, có thể là bởi vì cô không còn tin vào tình yêu nữa.
Bất cứ một người nào đã từng trải qua tuổi thơ như cô cũng sẽ không tin tưởng rằng chỉ cần hormone trong cơ thể hơi xao động thì sẽ khiến cho tình cảm dâng trào được!
Ba mẹ cô cũng từng yêu nhau như vậy, thậm chí ông còn bỏ lại tất cả vinh hoa phú quý vì mẹ cô, còn mẹ cô thì sẵn sàng bỏ lại sự nghiệp, rời khỏi giới giải trí để theo ba cô. Hai người đều từ bỏ mọi thứ, vì tình yêu mà không ngại khó khăn gian khổ.
Đáng tiếc… tình yêu vĩ đại lại không kéo dài mãi mãi, cuộc sống sinh hoạt đã bào mòn tình yêu trong họ. Khi cái thứ hormone tình yêu kia tan hết, thì chỉ còn lại sự hận thù lẫn nhau.
Bảy tuổi Minh Tiểu Kiều đã có thể ghi nhớ mọi việc, cho nên cô nhớ rõ trong nhà từng có lúc rất ấm áp nhưng cũng không thiếu những lần cãi vã.
Lúc tình cảm bọn họ tốt, mọi cử chỉ đều ngọt ngào, chỉ cần nhìn thấy nhau cũng có thể cười đến sáng lạn. Đến khi áp lực cuộc sống quá lớn, mẹ cô cũng từng rơi lệ oán thán hoàn cảnh nghèo khó.
“Đây không phải cuộc sống tôi muốn.” Minh Tiểu Kiều không chỉ một lần nghe qua câu này.
Khi tình yêu biến mất, ba cô cuối cùng một dao chặt đứt tơ tình, cắt đứt mọi thứ sạch sẽ, không một chút lưu luyến.
Minh Tiểu Kiều nhắm mắt lại, không dám nhớ lại hình ảnh khi mẹ cô vừa sinh xong, còn đang nằm trên giường bệnh, bỗng phát hiện ra chồng cùng con mình biến mất.
Phải thất vọng đến mức nào mới có thể khiến cho bà lựa chọn nhảy lầu tự tử?
Mỗi lần nhớ lại ngày đó, cô không nhịn được chui vào trong chăn khóc thầm một trận. Chỉ là thời gian trôi qua, cô dần lớn lên, hiện tại cô chỉ mệt mỏi xoa mi tâm, rồi thở dài một tiếng.
Trong phòng tắm vang lên tiếng động, là Lục Thịnh đang tắm.
Căn phòng tình nhân này được thiết kế rất có ý tứ. Diện tích phòng rất rộng thế nhưng lại đặt giường đối diện phòng tắm.
Minh Tiểu Kiều mở mắt ra, thò đầu ra khỏi chăn, dễ dàng nhìn thấy bóng người mờ mờ qua cửa phòng tắm.
Cảnh này cũng không làm ảnh hưởng đến cô lắm. Cô không hề cảm thấy có gì đó ngượng ngùng hay…
Tâm tình của cô vừa rồi rõ ràng phập phồng lên xuống như lái xe qua núi mà.
Cô bị làm sao vậy? Là bởi vì gan lớn? Hay là bởi vì không thích hoặc là vì ….. cô không có cảm giác???
Nghĩ đến khả năng cuối kia, khóe môi cô không khỏi run rẩy.
Cô hai mươi tuổi đầu, đúng là chưa từng một lần mộng xuân …
Càng nghĩ càng thấy sợ.
Trùm chăn qua đầu, cô cần bình ổn lại tâm trạng một chút.
Ngược lại với cô, tâm tình Lục Thịnh còn bất ổn hơn, đi tắm cũng không yên.
Anh nhìn cửa phòng tắm trong suốt, nghĩ thầm, không biết Minh Tiểu Kiều đã ngủ chưa hay là đang nằm trên giường nhìn anh tắm?
Tưởng tượng đến khung cảnh Minh Tiểu Kiều mặc áo ngủ rộng thùng thình, nằm ở trên giường của bọn họ, đôi mắt chớp chớp nhìn thân thể lõα ɭồ đang tắm của mình, anh liền cảm thấy toàn thân khô nóng.
Nhìn tiểu đệ đệ hưng phấn nhảy dựng lên, tâm tình Lục Thịnh trở nên phức tạp.
Anh nên cảm thấy may mắn vì chỉ còn cách một bước nữa thôi là anh có thể khỏi bệnh hay anh nên thương xót chính mình vì đã động tâm với Minh Tiểu Kiều???
Nữ ma đầu kia….Chỉ hợp nhìn từ xa.
Anh cố gắng thôi miên bản thân, như vậy cũng rất tốt, ngoài cách này anh còn có thể chữa căn bệnh “không cứng nổi” của mình bằng cách nào sao?
Phải biết rằng ngày trước, anh tốn bao nhiêu sức, muốn lên giường với bạn gái nhưng mà bóng ma tâm lý trong lòng anh quá lớn, anh căn bản không cởϊ qυầи ra được, thậm chí anh còn hoàn toàn “mềm nhũn” dù đang rất hào hứng.
Anh tắm rửa sạch sẽ, rồi hít một hơi sâu, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Khao khát trong lòng anh đều bị dập tắt hoàn toàn khi nhìn thấy một con tằm lớn đang nằm trên giường, bên ngoài chỉ để lộ ra vài lọn tóc.
Lục Thịnh “…………”
Hại anh đứng trong phòng tắm cả nửa ngày, phân vân xem có nên mặc quần đi ra không. Cuối cùng vẫn bị bóng ma tâm lý dọa sợ cho nên anh vẫn mặc quần ra ngoài.
Anh không vui đi tới cạnh giường, lưỡng lự không ngừng.
Lên hay không lên?
Lên đồng nghĩa với việc ngủ chung một giường với Minh Tiểu Kiều!
Chỉ cần nhớ đến vẻ ướŧ áŧ vừa mới tắm xong của cô, trái tim anh không kiềm chế được lại đập loạn lên. Tuy nhiên nói thật …. anh vẫn hơi sợ.
Dường như anh đã hình thành phản xạ có điều kiện, nhìn thấy trên giường có người, hai tay anh lại không tự chủ nắm chặt lấy đai quần.
Nhìn chằm chằm hai tay của mình, Lục Thịnh thầm ai oán.
Anh tự an ủi chính mình, dù sao cũng còn nhiều thời gian. Dựa theo tiến độ hiện tại, anh tin mình chắc chắn sẽ thoát khỏi bóng ma tâm lý do Minh Tiểu Kiều gây ra.
Anh ở bên giường đi qua đi lại, muốn leo lên nhưng hai chân nặng tựa ngàn cân, không nhấc lên nổi.
Con tằm trên giường kia đột nhiên động đật, phản ứng đầu tiên của Lục Thịnh là xoay người bước đi.
Anh không biết giải thích nguyên nhân vì sao mình không dám lên giường.
Minh Tiểu Kiều chui đầu ra, nhìn theo bóng lưng Lục Thịnh.
Anh đang để trần, bên dưới mặc quần ngủ, vai rộng eo thon, cơ bắp, đường cong rõ ràng, trong phòng tràn đầy hơi thở nam tính.
Bình thường anh mặc âu phục, thắt cà vạt, toàn thân toát ra vẻ cấm dục.
Minh Tiểu Kiều đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Cô không phải chưa từng nhìn qua cơ thể đàn ông, hồi trước đóng phim ở đài truyền hình, nam diễn viên không chỉ một lần lộ ra thân trên. Nói sao thì anh ta cũng đang thời kì đỉnh cao của đàn ông, đoàn làm phim cũng hiểu rằng fan hâm mộ bây giờ rất thích những phân cảnh này, nên Minh Tiểu Kiều cũng may mắn được chiêm ngưỡng mấy lần.
Dáng người Lục Thịnh còn cao hơn cả diễn viên nam kia, thoạt nhìn đã thấy đẹp mắt. Anh chàng diễn viên kia hơi gầy cho nên không lộ cơ bắp mấy, trong khi đó cánh tay Lục Thịnh săn chắc hơn nhiều, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Cô không che dấu ánh mắt mình chút nào, cứ như vậy thẳng thắn đánh giá cơ thể anh, khiến anh đứng ngồi không yên, cảm giác như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua cơ thể mình, lông tơ anh dựng ngược lên, cảnh giác quay đầu lại.
Anh nhìn thẳng về phía cô.
“Dáng người không tồi.” Cô cười tủm tỉm nói, thậm chí còn huýt sáo trêu anh.
Trong lòng Lục Thịnh nhất thời lại trở nên rối bời, dấy lên phức tạp.
Anh đứng bất động tại chỗ, tiến lùi không được.
Minh Tiểu Kiều xốc chăn lên, ngồi dậy: ” Có chuyện gì thế? Anh không muốn nghỉ ngơi sao?”
Lục Thịnh đương nhiên cũng mệt mỏi, ngồi nhiều giờ liền trên máy bay, anh cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng trong phòng chỉ có một cái giường, mà Minh Tiểu Kiều thì đang nằm trên đó.
Bệnh mặc dù đã tốt hơn nhưng như thế này vẫn là khiêu chiến thần kinh của anh.
Trong lòng anh lúc này sóng biển cuồn cuộn, long trời lở đất. Chỉ có điều trên mặt vẫn lạnh lùng như băng,.
Minh Tiểu Kiều thấy anh không nói lời nào, trong lòng có chút nghi ngờ, cúi đầu nhìn chiếc giường kingsize, đừng nói là ngủ hai người, mười người ngủ cũng đủ.
“Anh…. Có phải không quen ngủ cùng người khác?” Cô dò hỏi: “Nếu anh không quen ngủ cùng người khác … vậy để tôi ra sô pha ngủ?”
Nói những lời này, trong lòng cô cũng thấy không thể tin được, anh có nhiều bạn gái như vậy, sao lại không quen ngủ cùng người khác cơ chứ?
Lục Thịnh sao dám để lộ bệnh của mình. Anh kiên quyết từ chối: “Tôi còn có việc, cô ngủ trước đi, lát nữa tôi ngủ.”
Nói xong, anh làm bộ làm tịch mở va ly lấy laptop.
Minh Tiểu Kiều bĩu môi: “Đi du lịch mà cũng xử lý nhiều việc như vậy.”
Lục Thịnh giải thích rất thuyết phục: “Nghỉ phép đột ngột, có một số việc vẫn cần tôi xử lý.”
Minh Tiểu Kiều nhún vai, coi như đã hiểu, chính mình ngã xuống giường ngủ.
Nói thật không cần phải nằm chung giường với Lục Thịnh, cô rất vui vẻ.
Dù sao cô đã quen ngủ một mình, bây giờ có người ngủ cùng, khéo cô lại không ngủ nổi.