🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Minh Tiểu Kiều gọi điện thoại cho Lục Thịnh, anh đang nói chuyện cùng với các giám đốc phòng ban, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, vẻ mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc, anh ra hiệu bằng mắt cho ban giám đốc đi ra ngoài.
Ngay khi cửa đóng lại, các vị giám đốc liền nghe thấy tiếng vị tổng giám đốc trẻ tuổi đầy hứa hẹn của bọn họ đang nói chuyện điện thoại một cách rất cẩn thận: “Sao bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi?”
Giám đốc: “……………”
Minh Tiểu Kiều vui vẻ trả lời: “Lục Thịnh, anh có thời gian không, chúng ta đi du lịch đi?”
Lục Thịnh như bị đóng băng tại chỗ, đi du lịch …………
Nhìn lịch làm việc bận rộn của mình nhưng anh vẫn quả quyết nói: “Có thời gian.”
Minh Tiểu Kiều cực kỳ hài lòng với đáp án này: “Vậy anh sắp xếp lộ trình đi, tôi chờ thông báo của anh.”
Cuối cùng, những gợn sóng trong lòng đã thành công khiến anh run lên, cô càng nói lời ngọt ngào những gợn sóng ấy lại càng đâm thẳng vào nội tâm anh, chỉ chóng nháy mắt tâm tình của anh hết lên lại xuống.
“ Được.” Anh cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại lời cô. Sau đó, anh cúp điện thoại, lập tức gọi cho trợ lý, bảo trợ lý sắp xếp lịch trình.
Trợ lý nhận được điện thoại “ ………….”
?
Ông chủ mau tỉnh lại đi, lịch trình làm việc đã sớm sắp xếp từ trước, nào là hội nghị, nào là gặp mặt với các công ty khác bàn việc hợp tác, hiện tại anh nói không đi, tùy hứng như vậy là muốn công ty phá sản đấy à?
Nhưng Lục Thịnh đều mặc kệ, dù anh có chăm chỉ làm việc, kiếm được nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì cũng không thể chữa khỏi bệnh.
Anh có tật xấu này thì dù anh có trở thành người giàu có nhất đi chăng nữa anh cũng không vui vẻ.
Cho nên chữa bệnh là quan trọng nhất.
Hơn nữa anh chỉ đi mấy ngày, công ty chả lẽ không trụ được mấy ngày sao?
Cúp điện thoại, trong lòng trợ lý nói thầm một câu: “Đúng là khi yêu khiến con người ta mất trí.”
Đẩy lùi lịch trình vì muốn đi du lịch cùng tình nhân?
Xem ra tình nhân lần này của tổng giám đốc không bình thường chút nào. Trước kia Lục Thịnh có nhiều bạn gái như vậy, cũng chưa từng bỏ bê công việc để đi cùng tình nhân.
Rất nhanh sau đó Minh Tiểu Kiều nhắn tin cho Lục Thịnh: “Anh rủ thêm mấy người nữa.”
Lục Thịnh không vui, vì sao phải thêm người?
Thế giới hai người chả lẽ không tốt sao?
Nhưng lý do Minh Tiểu Kiều đưa ra cũng không thể phản bác được. Cô là một thần tượng nổi tiếng, cũng không ít người nhận ra, cho dù là đi nước ngoài cũng khó tránh khỏi việc bị phóng viên chụp hình.
Mà quan hệ của hai người bây giờ không thể để người ngoài biết, cho nên phải có người khác đi cùng, nếu bị chụp hình cũng có thể nói là cùng bạn bè đi du lịch.
Lục Thịnh nhìn dòng chữ “không thể để người ngoài biết” thật lâu, cuối cùng không cam lòng nhắn tin cho Mạc Khải Hưng và Quan Bình Hiên.
Mạc Khải Hưng ngửi được mùi bát quái hỏi: “Du lịch? Còn muốn mang theo bạn gái? Mình nói này Dây thừng, cậu đang muốn làm gì vậy?”
Lục Thịnh chỉ trả lại anh ta ba chữ: “Giữ bí mật.”
Mạc Khải Hưng không vui: “Cái gì mà phải giữ bí mật? Ngay cả anh em thân thiết cũng không thể nói?”
Lục Thịnh vuốt điện thoại vài cái, nhắn từng chữ trả lời anh ta: “Mình nói là giữ bí mật hành trình, không thể nói ra được.” Cho nên muốn anh ta ngậm miệng nghe lời.
“Vì sao?” Mạc Khải Hưng kinh hãi, nhất định là có vấn đề!
Lục Thịnh nghĩ dù sao đến lúc đấy mọi người đều gặp Minh Tiểu Kiều nên cũng hiểu được, vì thế thoải mái trả lời: “Có Minh Tiểu Kiều ở đó.”
Mạc Khải Hưng “!!!”
“Dây thừng, cậu thực sự mang Minh Tiểu Kiều tới đấy à? Cậu được lắm.” Mạc Khải Hưng trong lòng tán thưởng.
Tuổi tác giữa bọn họ và Minh Tiểu Kiều cũng không cách biệt quá, chỉ cách vài tuổi thôi. Mặc dù cô không quen biết bọn họ nhưng đều là người trong giới nhà giàu, nên mấy người Mạc Khải Hưng đều biết qua cô.
Đặc biệt Mạc Khải Hưng lại là một tên công tử phong lưu, thì càng hiểu rõ vẻ ngây thơ đơn thuần của cô chỉ là lừa gạt người ngoài mà thôi, thực ra bên trong cô rất kiêu ngạo lạnh lùng. Cô vừa vào trường học không lâu đã nổi tiếng, người yêu thích không ít, vậy mà trước nay chưa có ai lọt vào mắt cô.
Mạc Khải Hưng đương nhiên thèm nhỏ rãi sắc đẹp của cô, nhưng anh ta vẫn là người có chừng mực, biết Minh Tiểu Kiều không phải là người đẹp bình thường, hai người gia thế ngang nhau, nếu dám trêu chọc cô, chỉ sợ phải bước vào nấm mồ hôn nhân nên đành tiếc nuối tránh cô càng xa càng tốt.
Lại không nghĩ tới, vậy mà Lục Thịnh có thể thành công?
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra người anh em của mình có mị lực gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận là mị lực của cậu chàng quá mạnh, lại thêm khả năng tán gái thần thông nữa.
“Dây thừng, đúng là không hổ danh tay sát gái, bảo đao vẫn còn sắc bén lắm.”
Lục Thịnh nghiêm mặt nói: “Tóm lại, cậu có thể dẫn người theo. Mau bịt kín cái miệng lại.”
“Yên tâm đi.” Mạc Khải Hưng vỗ ngực cam đoan.
Quan Bình Hiên vừa kết thúc phiên tòa, cũng đang có ý định để bản thân nghỉ ngơi vài hôm, nghe Lục Thịnh hỏi, lập tức đồng ý.
Bên kia Minh Tiểu Kiều nghĩ nát óc vẫn không biết rủ ai đi cùng.
Mời ai đi cùng cũng không hợp lý, bởi vì cô không muốn để lộ mối quan hệ của mình và Lục Thịnh.
Cho dù là kín miệng cũng không được, bởi vì cô đã mất đi lòng tin với người khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Khải Hưng vui vẻ sang nhà Lục Thịnh.
Lục Thịnh đang làm bữa sáng, nghe thấy tiếng động liền đi ra mở cửa cho anh ta.
Mạc Khải Hưng há hốc mồm nhìn Lục Thịnh đang đeo tạp dề: “Cậu…. Cậu đang “play” trong phòng bếp đấy à? Mình đến không đúng lúc rồi, đi trước đây.”
Lục Thịnh đen mặt túm cổ áo anh chàng lôi trở lại: “Nói vớ vẩn cái gì vậy! Mình đang nấu cơm.”
Mạc Khải Hưng mở to mắt hơn nữa.
Anh ta theo Lục Thịnh vào nhà, thấy anh thật sự đi vào phòng bếp, bỗng cảm thấy thế giới này sụp đổ thật rồi.
Lục đại thiếu gia nấu cơm???
Anh ta dựa vào cửa bếp, nhìn Lục Thịnh cắt rau bỏ vào nồi, chóp mũi ngửi được mùi cơm, không khỏi cảm thán: “Mình nói này Dây thừng, dây thần kinh của cậu cắm sai chỗ à, tự nhiên đi nấu cơm? Hơn nữa nấu cũng không tệ.”
Lục Thịnh không quay đầu lại nói: “Im miệng, ra phòng khách ngồi chờ đi.”
Sao Mạc Khải Hưng lại tự nguyện rời đi chứ?
Anh ta lấy điện thoại ra chụp lén một bức ảnh Lục Thịnh đang nấu cơm, gửi cho hội bạn.
Lập tức mọi người đều nháo nhào cả lên.
“Ôi má ơi! Nhìn hình dáng này xem ra là Lục Thịnh rồi!”
“Không phải là Hợp Thành chứ?”
Mạc Khải Hưng nhắn một câu: “Mình nhàn quá không có việc gì làm mà đi chụp ảnh Hợp Thành à? Đây là Lục Thịnh.”
Một đám con trai bùng nổ, điên điên khùng khùng gửi một loạt ảnh.
Con trai, ba thật sự vui mừng.jpg
Không thể tin được.jpg
Ăn cá voi. jpg*
# 吃鲸 /tạm dịch: ăn cá voi/: ngạc nhiên.
Mù mắt chó của tôi rồi.jpg
Cuối cùng cũng có một đồng bọn đưa ra nghi vấn: “Cậu ta bị đả kích gì à?”
Mạc Khải Hưng sờ sờ cằm, nghĩ bụng, tám phần không phải là đả kích, mà là rơi vào bể tình.
Anh ta nhìn Lục Thịnh một cái, xoay người đi ra phòng khách, thoáng nhìn thấy cửa phòng ngủ của mình đang mở hé, cẩn thận nhìn vào bên trong, không phát hiện có ai.
Anh ta thất vọng ngồi xuống sô pha, còn tưởng rằng Lục Thịnh nghiêm túc mua vui cho người đẹp, nào ngờ ngay cả bóng dáng Minh Tiểu Kiều anh ta còn chưa nhìn thấy đâu.
Xem ra Lục Thịnh cũng không để tâm đến cô nàng nhiều lắm, cũng không khác gì mấy cô nàng trước đây, vẫn chưa mang người về nhà.
Anh ta nhàm chán muốn mở tivi lên, tìm điều khiển, mở âm thanh ở mức lớn nhất.
Trong nhà cũng như vậy mà trở nên ồn ào.
Ít nhất thì Minh Tiểu Kiều đang ngủ đã bị đánh thức.
Cô khó chịu đạp chăn, nghĩ thầm, tên Lục Thịnh quái đản kia rốt cuộc đang làm gì mà mở ti vi to như vậy, không sợ sáng sớm bị hàng xóm chạy sang chửi à.
Cô đen mặt, ra phòng khách hét lớn: “Tắt tivi đi.”
Trong phòng khách, Mạc Khải Hưng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy Minh Tiểu Kiều đột nhiên ở đâu xuất hiện. Cô vẫn đang mặc áo ngủ, tóc hơi rối, rõ ràng là bộ dạng vừa mới thức dậy. Điều này chứng minh rằng cô đang sống ở đây!
Minh Tiểu Kiều biết Mạc Khải Hưng, nhưng cũng không quá quen biết. Cô còn đang định nhẹ nhàng giải thích một chút, tuy nhiên nhìn thấy người kia nhìn cô choáng váng, hơn nữa hoàn toàn không có ý định nhúc nhích làm theo lời cô. Cô lại bắt đầu tức giận.
“Tắt tivi đi.” Cô hạ giọng, nhắc lại lần nữa.
Lấy lại tinh thần, Mạc Khải Hưng luống cuống tắt tivi, quay đầu tươi cười với Minh Tiểu Kiểu: “Hi~ Đã lâu không….”
Chưa nói xong đã nghe thấy tiếng đóng cửa.
Anh ta ngây người vài giây, lập tức chạy vào phòng bếp
“Dây thừng, mình nhìn thấy Minh Tiểu Kiều.”
Lục Thịnh đương nhiên nghe được động tĩnh ngoài phòng khách, bình tĩnh trả lời anh ta: “ừ.”
Mạc Khải Hưng hào hứng: “Hai người ở chung. Dây thừng, cậu thật trâu bò. Mới có bao lâu chứ… A, không đúng. Làm sao Minh Tiểu Kiều lại ở phòng dành cho khách, chẳng lẽ cậu cũng ở phòng đó. Phòng ngủ chính thì không ngủ lại đi ngủ ở phòng dành cho khách. Hai người phải sửa tật xấu này đi thôi.”
Lục Thịnh từ chối trả lời vấn đề này.
Anh im lặng khiến Mạc Khải Hưng bắt đầu nheo mắt lại suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, không khỏi tỉnh ngộ: “Minh Tiểu Kiều dọn đến nhà cậu mà hai người lại không ở chung một phòng? Dây thừng, mình biết cậu nhiều năm như vậy lại không biết cậu có thể kiềm chế được lâu vậy đấy.”
Lục Thịnh “……….”
Toàn bộ quá trình anh vẫn đen mặt như cũ, không nói một lời, mặc kệ tên Mạc Khải Hưng đang vui vẻ đoán già đoán non, cho đến khi phòng khách có tiếng động, anh ta mới im lặng.
Minh Tiểu Kiều đã ra khỏi phòng ngủ.
Vừa vặn Lục Thịnh làm xong bữa sáng, thuận tiện sai Mạc Khải Hưng: “Mang đồ ăn ra bàn đi.”
Mạc Khải Hưng chép chép miệng, cầm đồ ăn mang ra bàn.
Tới lúc bưng đồ ăn ra hết, anh ta lại cảm thấy không đúng: “Sao lại có hai phần? Phần của mình đâu?”
Lục Thịnh liếc anh ta một cái: “Không có phần của cậu.”
Mạc Khải Hưng không chịu: “Vì sao? Cậu trọng sắc khinh bạn quá rồi.”
“Ai biết cậu tới sớm như vậy? Vả lại cậu không biết ăn cơm trước khi tới sao?” Lục Thịnh tức giận nói.
Mạc Khải Hưng ngượng ngùng cười, coi như mình chưa nói gì.
Anh ta cũng không thể nói bản thân mình hôm qua vừa ngửi được mùi bát quái nên hưng phấn tới mức không ngủ được, sáng sớm mở mắt đã cố tình chạy sang đây xem chuyện vui.
Quả thật anh ta cũng không muốn ăn cơm lắm, chỉ là lần đầu tiên tận mắt thấy Lục Thịnh vào bếp nấu cơm nên muốn nếm thử.
Nhưng mà kế tiếp anh ta nhìn thấy Lục Thịnh múc một bát cháo đặt xuống trước mặt Minh Tiểu Kiều, còn đặt một cốc sữa bên cạnh cô, sau đó nhét đũa vào tay cô. Cảnh tượng trông không khác bảo mẫu là bao, hơn nữa nhìn phản ứng Minh Tiểu Kiều giống như một điều gì đó hiển nhiên!!
Mạc Khải Hưng “……….”
Nếu như đây không phải là chân ái, đánh chết anh ta cũng không tin.