Chương 9: Ta chỉ có thể đánh cho quỷ hồn phi phách tán, ai muốn thử trước đây?

Edited by Raine Wu

- ----------

Trong đêm tối, một thanh niên ngồi trong vườn chơi với một con mèo đã đủ kỳ lạ, nay bỗng thêm hai người bô lô ba la là người phụ nữ với vị đạo sĩ này, đêm nay định sẽ là một đêm không bình yên rồi.

Tuy nhiên, người phụ nữ và đạo sĩ chưa kịp lên lầu bắt quỷ thì chỉ trong vài phút, một người đàn ông trung niên lao lên tát liên tiếp vào mặt người phụ nữ. Người phụ nữ ôm má, trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó giương nhanh múa vuốt lao tới, móng tay cào một đường trên mặt người đàn ông tạo thành một vệt máu.

Một nam một nữ lao vào đánh nhau, Hề Gia ngồi ở xa thầm quan sát.

Sau khi đánh nhau vài phút, tiếng la hét của cả hai khiến nhiều gia đình trong khu phố phải bật đèn lên xem. Ba giờ sáng, nam nữ đánh nhau chảy máu, cuối cùng người nam đánh người nữ ngã xuống đất, người phụ nữ đầu bù tóc rối, mắt đen, vừa khóc vừa chửi rủa: "Tôi phải xui tám kiếp mới lấy ông, đồ xúc sinh vô dụng! Tự hỏi mình đi, ba ông sống tới 86 tuổi, bị ung thư 12 năm, bây giờ vẫn còn sống, làm sao ông ấy có thể sống lâu đến vậy! Nói đi!"

Người đàn ông nhổ nước bọt trên mặt đất, "Cha tao giờ cũng mất rồi, mày nói mấy này làm gì!"

Người phụ nữ dứt khoát không đứng dậy, trực tiếp nằm xuống đất, xé họng lớn tiếng: "La lên cho hàng xóm nghe thấy đi! Đại bảo với tiểu bảo của tôi chưa đầy 10 tuổi đều chết cả rồi! Đứa con trong bụng tôi năm ngoái chưa đầy 6 tháng cũng bị sẩy. Ông không thương tụi nó nhưng tôi thương! Mấy đứa đó đều là cốt nhục của tôi, mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày! Làm quái gì mà ba ông lại sống lâu đến vậy, trong lòng ông hiểu rõ mà, lão bất tử kia là đồ quái vật, hắn cướp mạng của cháu hắn!!! Nói xong lời cuối, người phụ nữ khóc tức tưởi.

Người đàn ông xông lên túm tóc người phụ nữ ném xuống đất: "Ba tao chết rồi, cho mày nói lại đó con đ~"

"Thứ súc sinh... A a a!"

Nhìn thấy cảnh này, Hề Gia cau mày đứng dậy nhưng cậu chưa kịp tới để ngăn cản thì vị đạo sĩ già bên cạnh đột nhiên quăng một lá bùa màu vàng đến trước mặt người đàn ông, lá bùa tự bốc cháy trên không, dọa người đàn ông hết hồn, Hề Gia thấy vậy cũng đứng lại.

Là thiên sư bắt quỷ thật sao?

Lão đạo sĩ vung phất trần một cái, nghiêm nghị nói với người đàn ông: "Bà Triệu nói đúng, ông Lý, âm khí của tòa nhà này rất nặng nên linh hồn của ba ông mới đi gây họa. Sống thọ con cháu, là thứ đang tồn tại, chờ Bần đạo diệt trừ lệ quỷ kia, các ngươi hằng đêm sẽ không còn nằm thấy ác mộng, cũng có thể mang thai trở lại."

Hề Gia nghiêm túc nhìn vị đạo sĩ này.

Sống thọ con cháu.

Hề Gia đương nhiên đã nghe qua rồi.

Vì thể chất đặc thù nên từ nhỏ, ba cậu đã dẫn cậu đi gặp không ít "Đại sư", cũng nghe không ít câu chuyện kì bí, như Sống thọ con cháu.

Từ xa xưa truyền rằng, nếu một cụ già sống quá thọ là do đang sống thọ mệnh của con cháu, cứ sống thêm một năm thì con cháu sẽ giảm đi một chút phúc khí và tuổi thọ. Vì vậy, thời xưa, một số gia đình có con cái chết luôn ném những người già trong gia đình vào một hang động trên núi, cho nước và thức ăn trong ba ngày, coi như từ nay về sau hết trách nhiệm, để những người già đó tự sinh tự diệt.

Tuy nhiên, hôm qua khi Hề Gia buồn chán lướt xem các bản tin cũ của tài khoản chính thức "Quỷ biết", tình cờ thấy ra một bài viết có tiêu đề "Tám sự kiện mê tín hài hước của người phàm", cậu click vào và nhìn thấy ở vị trí số sáu đúng là "Sống thọ con cháu".

Dưới bài viết đó, đám thần côn khoe khoang khoác lác giới Huyền học đối với tám sự kiện này tỏ thái độ khịt mũi coi thường, đặc biệt là với bài Sống thọ con cháu, bọn họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn.

【Lão phu năm nay 96, Nếu đứa con bất tài dám hất cẳng ta, ta sẽ giáng cho nó một đạo sấm đánh chết nó, muốn nó phải ngũ lôi oanh đỉnh*!】

*Ngũ lôi oanh đỉnh - 五雷轰顶: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, là sự trừng phạt dành cho những người làm chuyện xấu.

Ở bình luận phía dưới, con trai của Đại sư này cũng phản hồi:【Cha! Con cũng 64 rồi, có thể cho con chút mặt mũi không! Con trước giờ luôn khuyên cha nên đi vũ trường nhảy nhót nhiều chút, quen biết nhiều lão bà hơn, quan tâm đến cuộc sống, đừng coi "Quỷ biết" nữa, nghe lời con được không!】



Mà bây giờ, lão đạo sĩ này nghiêm túc túc nói rằng Sống thọ con cháu là sự kiện có thật.

Có lẽ ý thức được việc bùa chú tự cháy là hù dọa mình thôi, người đàn ông do dự hồi lâu rồi quyết định cùng đạo sĩ và người phụ nữ lên lầu: "Nếu muốn bắt quỷ thì tao sẽ lên xem sao. Con đàn bà thúi, nếu có gì hết, tao sẽ đập gãy chân mày!"

Hai người hùng hổ lên lầu, Hề Gia ngồi ở dưới, cuối cùng cũng không có theo lên. Thứ nhất là không ai biết cậu, nếu tùy tiện đi theo chắc sẽ bị đuổi xuống; thứ hai là hôm qua cậu với Bùi Ngọc cùng đi lên tầng bảy chung cư, cũng không có gì xảy ra, Bùi Ngọc cũng không tìm thấy bóng dáng lệ quỷ.

Hơn nữa, Huyết Tích Tử của Diệp Kính Chi vẫn đang trấn áp tầng bảy của chung cư này.

Năm phút sau, qua cửa sổ lầu bảy, Hề Gia thấy một ngọn lửa đang di chuyển trên không. Lão đạo sĩ bóp lá bùa trong tay, trong miệng lẩm bẩm, dùng kiếm gỗ đào đâm vào lá bùa một lúc rồi phun rượu vào không trung. Khi làm những điều này, Hề Gia thấy rằng khí đen bao phủ tầng bảy không hề bay lên chút nào, bốn huyết tuyến đã khóa chặt khí đen bên trong.

Một phút tiếp theo, Hề Gia nhìn thấy tầng bảy tòa nhà lóe lên một ánh đèn, cậu đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ánh đèn với vẻ mặt nghiêm túc, qua bóng cửa sổ, cậu mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang nắm tay đứa trẻ đang đi chậm rãi trong phòng. Bọn họ bước đi cực kỳ chậm rãi, so với đạo sĩ ngoài cửa càng giống như ốc sên bò hơn.

Sau đó, họ từng bước đi tới cửa lớn, người phụ nữ từ từ cúi đầu xuống, nhìn hai vợ chồng vị và đạo sĩ qua mắt mèo.

Bùm!

Âm khí đen đột nhiên bùng lên, bốn huyết tuyến run rẩy kịch liệt.

Ở nơi thủ đô xa xôi, một người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng đang nói chuyện với một hòa thượng, đột nhiên hắn quay đầu lại, mắt sáng như đuốc, nhìn về phía nam.

Hòa thượng chắp tay trước ngực rồi cười nói: "Diệp đạo hữu, có chuyện gì sao?"

Trong đôi mắt đen lờ mờ lóe lên một tia ánh sáng, Diệp Kính Chi quay đầu, nhẹ giọng nói: "Huyết Tích Tử của ta sắp vỡ rồi."

Hòa thượng ngạc nhiên: "Huyết Tích Tử ngươi đặt ở Thiên Công Trai à? 72 điểm lận, lại có thể chịu bỏ ra tới vậy để mua sao?" Ngừng một chút, hòa thượng lại nói: "Có thể làm vỡ Huyết Tích Tử của ngươi, ít nhất cũng phải là lệ quỷ ở Nghiệt Kính Địa Ngục*, nhưng người có thể bỏ ra 72 điểm mua Huyết Tích Tử của ngươi không phải bậc tiền bối, thì cũng là một trong mười vị trí của ống mực bảng. Đừng lo lắng quá."

*Nghiệt Kính Địa Ngục: 1 trong 18 tầng địa ngục.

Diệp Kính Chi khẽ gật đầu nhưng một giây sau, ánh mắt đột nhiên co rút lại: "Vỡ rồi."

Hòa thượng sửng sốt: "Cái gì?"

Sắc mặt Diệp Kính Chi từ từ tối sầm lại: "Huyết Tích Tử của ta bị phá vỡ rồi."

Hòa thượng kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

Người đàn ông áo đen tuấn mỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía nam: "Ta đi trước đây, hình như ở đó là... Tô Châu."

Tô Châu.

Hề Gia ngẩng đầu, trơ mắt nhìn đám khí đen kia không ngừng bành trướng, bốn huyết tuyến run run đem khí đen vây lại nhưng khí đen càng ngày càng mãnh liệt, sau một tiếng vỡ vụn rất nhẹ, bốn đạo huyết sắc vỡ tan thành vô số đốm sáng trước mắt Hề Gia, bay tán loạn.

Rõ ràng cả ngày đều không có gì, vậy mà khi đạo sĩ kia cùng vợ chồng nhà nọ lên lầu, mọi thứ bỗng trở nên cổ quái.

Trong nháy mắt, huyết tuyến kia bị phá vỡ hoàn toàn, đèn bên trong nhà người phụ nữ đột nhiên tắt ngúm. Khí đen cổ quái kia ầm ầm lao ra khỏi tầng bảy, bao bọc cả tòa chung cư lại, thậm chí còn lan ra cả khu dân cư.



Túng Túng đang ở trong l*иg ngực sợ hãi mà run lên bần bật, Hề Gia đặt nó xuống đất và đi về hướng tòa nhà. Vừa mới bước đi được một chút, nó bật dậy và nhảy lại vào vòng tay cậu. Hề Gia sửng sốt: "Nơi đó có lệ quỷ, mày không sợ hã?"

Túng Túng như nghe hiểu, lắc đầu nguầy nguậy nhưng thân hình nhỏ bé co ro trong vòng tay của Hề Gia không khỏi run rẩy.

Nhìn mèo đen nhỏ nhát gan lại còn dính người, Hề Gia khẽ thở dài, tháo Vô Tướng Thanh Lê xuống và nhét vào móng vuốt của Túng Túng. Cậu đem bé mèo đen cùng viên xúc xắc bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà ngập khí đen này rồi đi vào.

Lúc này, Bùi thần côn đang bỏ rất nhiều đồ vật vào chiếc túi nhỏ màu xanh sẫm của mình, vừa khẽ hát vừa rung đùi đắc ý. Đang hát nửa chừng, bỗng điện thoại rung lên, Bùi Ngọc mở WeChat lên xem thử.

【Hề Gia: Huyết Tích Tử của Diệp đại sư vỡ rồi, âm khí hỗn loạn, tôi lên trước xem tình hình, đến nhanh nha.】

Mắt một mí bỗng nhiên trợn tròn, Bùi Ngọc không dám tin mà hỏi: "Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương vậy mà vỡ rồi hã?!" Vừa dứt lời, Bùi Ngọc thô bạo đem hết đồ vật trên bàn bỏ vô túi Càn khôn, sau đó đi đến phòng khách: "Sư thúc, sắp xếp giúp con một chiếc máy bay quân sự, con muốn bây giờ cất cánh luôn. Tô Châu đang có biến!"

Trong vòng nửa giờ, một chiếc máy bay cất cánh từ một sân bay quân sự ở ngoại ô phía nam thủ đô và bay về phía nam. Ở hướng khác của thủ đô, một người đàn ông áo đen xuyên qua mây mù, bay nhanh về phía nam.

Lúc này, Hề Gia bước vào hành lang, bốn bề im lặng, chỉ luồng khí đen dày đặc quấn quanh thân thể cậu từng chút. Tuy nhiên, những khí đen đó hoàn toàn không chạm vào Hề Gia, Vô Tướng Thanh Lê trong túi của cậu rung lên dữ dội, khiến những khí âm này sợ tới mức tản sang một bên.

Cửa thang máy đóng chặt, màn hình hiển thị trong thang máy tối đen như mực, không có con số nào nhấp nháy và không có hiện lên số tầng. Chung cư này hệt như một chung cư ma, không chút ánh sáng, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ cửa sổ, miễn cưỡng lóe lên chút ánh sáng.

Hề Gia nhìn cái thang máy tĩnh mịch không chút tiếng động, xoay người đi về phía cầu thang bộ. Cậu từng bước đi lên cầu thang, chậm rãi đi từ tầng một lên tầng bảy. Vừa ra khỏi cầu thang, cậu đã thấy cửa hai ngôi nhà và lối đi ở giữa. Rõ ràng năm phút trước, hai vợ chồng và đạo sĩ vẫn còn đứng ở lối đi nhưng giờ đã biến mất trong không khí, trên mặt đất không có lá bùa nào cháy, chỉ có một cái chậu sắt trong góc với đống tro tàn giấy tiền vàng bạc.

Nhìn ngọn lửa lác đác lập lòe trong chậu sắt, như thể mới đây có ai đó vừa đốt giấy.

Hề Gia nhìn xuống cái chậu sắt này, hồi lâu mới bước tới cánh cửa, giơ tay gõ lên. Trong phòng lại có tiếng ầm ầm dưới đất, mắt mèo chuyển màu, có tiếng cửa mở cót két. Hề Gia mỉm cười ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xanh xao đang nắm tay một cậu bé.

"Ta không phải thiên sư, không có bản lĩnh của Diệp đại sư, cũng không bằng Bùi Ngọc. Ta không biết ai là quỷ, ai là người. Tuy nắm đấm của ta không thể đánh chết người nhưng có thể đánh cho quỷ hồn phi phách tán. Vậy... ai muốn thử trước đây?"

- --------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay tâm trạng tui dui nên tui làm thơ cho mọi người nghe nha~

Bùi thần côn là Vương bát đản*

C+ thì lại rất đáng yêu

Kính Tử hôm nay được lên sóng

Năm hộp thanh lê không đủ bán!

Thơ hay! Thơ hay! Vỗ tay!

Bùi thần côn: ngươi muốn thơ vần sao lại gọi ta là Vương bát đản!!!

*Vương bát đản: ý chỉ mấy thằng khốn nạn.