Chương 6

Vì thể chất đặc biệt của mình nên Hề Gia từ nhỏ đã có khả năng nhìn thấy quỷ, cũng từng nhìn thấy những thiên sư bắt quỷ.

Lúc cậu chưa đến 4 tuổi, chính là nghé con mới sinh không sợ hổ, cũng không sợ ma quỷ rùng rợn nhưng cũng làm cho bố mẹ rầu không thôi. Mẹ của Hề Gia mất sớm, cha cậu tìm rất nhiều thiên sư giả, linh bà giả, tất nhiên đều không có tác dụng gì. Từ lúc 4 tuổi trở đi, một ông già râu bạc đã tặng cậu một viên ngọc bích để trấn áp âm khí, đó là lần đầu tiên cậu gặp một thiên sư bắt quỷ.

Ký ức 4 tuổi đã phai nhòa đi từ lâu nhưng trước khi qua đời, Hề Gia đã hơn 1 lần đều nghe cha nói: "Đại sư ấy thật tốt bụng và dễ gần, cho con một thứ tốt như vậy, phù hộ con khỏe mạnh lớn lên, còn không lấy tiền nữa. Gia Gia à, con phải nhớ ơn ông ấy nhé."

Vì vậy cho đến 19 năm sau, Hề Gia lúc nào cũng suy nghĩ rằng "Thiên sư bắt quỷ đều là những người tốt, không vướng bụi trần*." vậy mà lại gặp một Bùi đại sư miệng toàn nói phét lại không đáng tin cậy, Theo Dõi một tài khoản chính thức Wechat kì lạ, đã vậy còn gặp được một thế hệ trẻ đầy tài năng của giới Huyền học...

*Không vướng bụi trần - 不食人间烟火 (Bất thực nhân gian yên hỏa): ý chỉ việc đã "thoát tục", không nhiễm bụi trần.

Bùi Ngọc không để ý đến sắc mặt kỳ lạ của Hề Gia, hắn bắt đầu lăn bánh trước của ống mực, một lúc sau, trước mặt Hề Gia hiện lên một dòng chữ được thu nhỏ theo tỷ lệ. khi tên của Bùi Ngọc và những người khác được thu nhỏ lại thành một điểm vàng phía dưới thì cũng là lúc ngôi sao vàng trên bầu trời rơi xuống.

Bùi Ngọc nói: "Khi lăn cuộn ống mực, anh có thể điều chỉnh kích thước bảng ống mực to nhỏ. Bánh răng phía trước là ống cuộn. Bây giờ anh đã thấy rõ tên của Diệp Diêm Vương chưa? Mắt anh nhìn có vẻ kém, tôi nói chấm vàng kia là tên của Diệp Diêm Vương mà anh cũng không thấy rõ."

Hề Gia không nói nên lời: "Vậy sao từ đầu anh không thu nhỏ lại kích cỡ này đi, để tôi còn thấy chứ?"

Sắc mặt Bùi Ngọc trở nên cứng đờ, một lúc cười ha hả mới nói: "Tôi mà thu nhỏ lại thành kích cỡ này thì sao anh thấy tên tôi được chứ?"

Hề Gia nhìn xuống những đốm vàng bên dưới.

...Chỉ là vị trí thứ bảy thôi, ai thèm coi tên anh.

Không để ý đến hắn, Hề Gia bình tĩnh nhìn cái tên vàng đang lơ lững trước mặt. Bụi vàng từ ống mực không ngừng bay ra, vầng trăng khuyết đang treo giữa trời, xung quanh yên tĩnh trống trải, bên dưới là một tia sáng ánh vàng cùng một cái tên đang treo ở giữa khoảng không.

DIỆP KÍNH CHI

Hề Gia khẽ niệm tên này, ai ngờ vừa mới phát ra, Bùi Ngọc đột nhiên che miệng cậu lại: "Hừ! Anh làm sao có thể nói tên Diệp Diêm Vương ra? Lỡ hắn nghe được thì sao?"

Hề Gia ngây người: "Anh ấy đang ở gần đây sao?"

Trong những thiên sư cùng lứa với sư phụ tôi, có mấy tiền bối mà chỉ cần anh niệm tên lên, họ có thể biết được nơi ở của anh hàng ngàn dặm. Ai biết Diệp Diêm Vương rốt cuộc lợi hại ra sao, trong trường hợp hắn cũng lợi hại như sư phụ hắn, một khi anh niệm tên của hắn thì chả phải hắn nghe được sao?"

Hề Gia kinh ngạc nhìn Bùi Ngọc: "... Hàng ngàn dặm, cũng có thể nghe người khác niệm tên mình?"

Bùi Ngọc đương nhiên gật đầu: "Dù sao sư phụ của Diệp Diêm Vương cũng có khả năng này."

"Vậy nếu ai đó cũng gọi tên này thì sao?"

Bùi Ngọc: "..."

Mặc dù tên... tên của Diệp đại sư khá đặc biệt nhưng trong 1,4 tỷ dân Trung Quốc, chắc hẳn cũng phải có vài người có tên này. Chẳng lẽ mỗi ngày anh ấy đều có thể nghe được một đám người khác réo tên mình?"

Tưởng tượng một chút, Diệp đại sư đang đi bắt quỷ, đột nhiên bên tai có tiếng hét lên "Diệp Kính Chi! Hôm nay đi ngủ phòng bếp!" giật mình thiệt chứ, nói không chừng con quỷ kia may mắn trốn thoát luôn.

Tưởng tượng Diệp đại sư đang bị táo bón, vào thời điểm mấu chốt, đột nhiên có người bên tai nói "Diệp Kính Chi! Nữa đi anh, tối nay anh mạnh mẽ quá à, làm người ta thích muốn chết~" Điều này nhất định phải kìm lại, không chừng lại táo bón thêm ba ngày nữa.

Kỳ thực những tình huống này cũng hay mà, tưởng tượng tiếp, nếu như Diệp đại sư với người yêu đang HEHE, hai người vừa mới lêи đỉиɦ, Diệp đại sư chuẩn bị bắn thì bất ngờ có người hét vô tai "Số 32 Diệp Kính Chi! Vào phòng phẫu thuật cắt da!"

Lần này thì tiêu rồi, Diệp đại sư héo chắc và sẽ phải từ biệt phần đời còn lại của mình rồi.

Hơn nữa đừng nói gọi tên Diệp Kính Chi, nếu người khác gọi Diệp Tĩnh Chi, Diệp Cạnh Chi... Sư phụ Diệp có nghe thấy không nhỉ? Giả sử gặp một người khác nghe trước sau như một, Diệp Cận Chi, Diệp Cấm Chi, Diệp Tẫn Chi... chắc sẽ nghe hết luôn quá.



*Giải thích một chút: Các bạn nhìn thấy nhiều tên khác nhau, chữ tiếng hoa cũng khác nhau nhưng tại sao lại nói sư phụ Diệp có thể nghe thấy? Thật ra những tên này khi đọc lên bằng tiếng hoa thì cách đọc khá giống nhau nên mới xảy ra trường hợp phát âm thì khá giống nhưng khi viết thì khác.

Càng nghĩ càng thấy hơi "lệch hướng", khi nhớ lại khuôn mặt đẹp trai cấm dục kia, Hề Gia làm sao cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ Diệp Kính Chi bị táo bón, liệt dương.

Bùi Ngọc chưa từng bị hỏi qua những vấn đề này, hắn suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra được đáp án, chỉ có thể gân cổ nói: "Anh quản nhiều vậy làm gì? Dù gì thì đừng có gọi tên hắn ra. Nếu như để hắn chú ý tới chúng ta, coi như xong đời!"

Hề Gia im lặng gật đầu.

Quay trở lại chủ đề ban đầu, có lẽ không nghĩ Hề Gia sẽ hỏi lại mấy câu hỏi kỳ lạ đó nữa, Bùi Ngọc lần nữa kiên nhẫn giải thích: "Bảng ống mực mỗi tháng sẽ đổi mới một lần, Thiên Công Bảng cũng vậy. Nhưng mà số lượng gϊếŧ quỷ trong bảng ống mực thay đổi theo thời gian thực tế, vì vậy cần phải dùng ống mực để đếm. Tháng này tôi bắt được 50 con, thực sự là rất nhiều, trung bình mỗi ngày 3 con. Nhưng Diệp Diêm Vương khác với chúng tôi, hắn trời sinh có thể thấy được âm khí, hiểu rõ ma quỷ, thứ hai... hắn thật ra là chuẩn mực đạo đức của giới Huyền Học."

Hề Gia choáng váng: "Chuẩn mực đạo đức? Mấy anh còn bình chọn vụ này nữa? Chẳng lẽ còn có vụ học sinh năm tốt, thiên sư năm tốt, cán bộ thiên sư ưu tú?!"

Bùi Ngọc vội lắc đầu: "Anh nghĩ gì vậy, chúng tôi đâu có rảnh là bình chọn mấy cái này. Diệp Diêm Vương là chuẩn mực đạo đức là chúng tôi công nhận, hắn tuy đặc biệt lãnh đạm, khó tiếp xúc nhưng rất thích bắt quỷ. Trên đời này, có ba loại quỷ."

"Loại thứ nhất là du hồn, tức là loại linh hồn lưu lạc trong thế giới phàm trần không lâu sau khi chết. Loại này sẽ nhập vào luân hồi trong vòng 48 giờ sau khi chết và chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó."

"Loại thứ hai là dã quỷ, rất nhiều người không biết tại sao mình chết và không có cách nào đầu thai. Bọn họ có khi là dương thọ chưa hết, có khi là còn có tâm nguyện chưa hoàn thành và một số không biết lý do. Tóm lại, bọn họ không phải ác quỷ nhưng sẽ lang thang khắp dương gian.

Hề Gia nhẹ nhàng gật đầu. Cậu thường thấy hai loại này, cơ bản là mỗi ngày đều gặp và chúng không hại người.

"Loại thứ ba, chính là lệ quỷ u oán." Giọng Bùi Ngọc lập tức trầm xuống: "Lệ quỷ câu hồn, gϊếŧ người đoạt mệnh. Có một số lệ quỷ lý trí, có thù báo thù. Sau khi báo thù thành công, chúng sẽ chuyển thế đầu thai. Nhưng cũng có lệ quỷ... chúng gϊếŧ người mà không cần lý do. Có đôi khi vì báo thù mà chúng sẽ hại người vô tội."

Hề Gia rũ mắt nói: "Vậy thiên sư bắt chính là lệ quỷ rồi."

Bùi Ngọc nói: "Chỉ cần là lệ quỷ thì chúng tôi sẽ bắt. Trên đời này có quá nhiều sự bất công, người gian ác cũng quá nhiều. Khả năng người xấu trở thành ma sau khi chết còn nhiều hơn người thường, nên lệ quỷ sẽ không bao giờ bắt hết được, chúng tôi chỉ có thể cố gắng làm hết sức những chuyện nên làm để chúng không làm hại người thường. Sở dĩ Diệp Diêm Vương được thế hệ trẻ chúng tôi gọi là Diêm Vương là bởi vì "Diêm Vương gϊếŧ tiểu quỷ". Bốn năm trước, cũng vừa lúc là trăm năm âm hạp hộ*. Âm Phong Đô*| Mở cửa lớn, mười vạn lệ quỷ từ trong luân hồi bay ra, bệnh dịch tả nhân gian. Diệp Diêm Vương cùng Vô Tướng Thanh Lê cùng bay vào Phong Đô gϊếŧ 8,461 lệ quỷ. Cũng từ đó, người ta gọi hắn là Diệp Diêm Vương, cũng là thế hệ trẻ đứng đầu của chúng tôi."

*Hạp hộ: đại khái là đóng cửa 100 năm âm sao ấy, cái này mình tra trên baidu cũng không ra nữa nên tạm để hạp hộ nha.

*Phong Đô: Theo Đạo giáo, Phong Đô là nơi cai quản của Phong Đô đại đế, tức là địa ngục.

Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ bi thương và đa cảm, Bùi Ngọc vừa phẫn nộ vừa thản nhiên nói: "Tuy tôi có chút sợ hãi Diệp Diêm Vương, nhưng nói thật, giới Huyền học chúng tôi ít ai 24/24 không ngủ không nghỉ, nghiêm túc mà đi gϊếŧ quỷ như vậy. Cho nên, trên bảng ống mực lại xếp hạng cao như vậy, cho nên khi nhìn thấy âm khí anh nhiều như vậy, hắn mới đưa Vô Tướng Thanh Lê cho anh mượn, nếu không lệ quỷ vì âm khí của anh mà gây hại thế giới này mất. Này, anh có nghe tôi nói không!"

Hề Gia cúi đầu vuốt ve viên xúc xắc đồng thau kia, một cảm giác lạnh lẽo luồn qua kẽ tay chạy vào tim. Người thanh niên đẹp trai nhỏ giọng hỏi: "Vô Tướng Thanh Lê thực sự có uy lực vậy sao?"

Bùi Ngọc buồn bực, nghe xong lời này, hắn chột dạ mà nhìn Vô Tướng Thanh Lê liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Ừ, dù sao... dù sao thì tôi cũng không dám đυ.ng vào nó."

Vừa nói xong, xúc xắc đồng lăn hai lần trong tay Hề Gia như muốn nói: "Đồ hèn, Ai muốn ngươi chạm vào!"

Bỗng nhiên, Bùi Ngọc ngọc "Ah" một tiếng, nói: "Tôi hiểu vì sao không tìm thấy quỷ ở đoàn phim nhưng âm khí lại nặng như vậy rồi. Một là do âm khí của anh bay ra ngoài, hai là nơi đó khả năng có lệ quỷ nhưng khi anh mang Vô Tướng Thanh Lê vào đoàn phim, mấy lệ quỷ đó bị Vô Tướng Thanh Lê dọa chạy hết sạch.

Càng nói càng cảm thấy sự thật chính là vậy, Hề Gia cười hả hê vì độ thông minh của mình.

Hề Gia chạm vào viên xúc xắc, cười nhìn Bùi Ngọc, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Bùi đạo sư thật tài giỏi."

Bùi Ngọc xua xua tay: "Dù sao tôi cũng đứng thứ bảy mà."

Bùi Ngọc vừa nói vừa thu ống mực lại. Khi thu hồi xong, bản danh sách lơ lửng giữa không trung từ từ trở lại kích thước ban đầu. Ba chữ "Diệp Kính Chi" bay lên trời lại trở thành ngôi sao chói lọi, Hề Gia từ xa liếc nhìn ngôi sao rồi cúi đầu: "Ô, Bùi đại sư, tại sao anh lại rơi xuống vị trí thứ chín rồi?"

Bùi Ngọc giật mình, một lúc sau mới nói: "Má nó! Anh em Giang Đồng, Giang Quỳnh lại cùng nhau đi gϊếŧ quỷ rồi. Thật quá đáng, hai người họ mỗi lần hợp sức lại, làm ít công nhiều, không công bằng!"



Hề Gia không có hứng thú giới Huyền học bọn họ, thấy trời cũng đã tối, lại phải bắt chuyến xe cuối về Tô Châu, vì vậy cậu đi bộ về lại bệnh viện, chuẩn bị tạm biệt Trần Đào. Mới đi được nửa đường, phía sau truyền đến một giọng nói kỳ quái: "Hề Gia, anh nói Diệp Diêm Vương ở Tô Châu trước khi đi thủ đô à?"

Hề Gia dừng lại, quay đầu nói: "Ừ, sao thế?"

"Những nơi mà Diệp Diêm Vương xuất hiện thường rất nhiều ma. Bây giờ là nửa cuối tháng 3, cạnh tranh xếp hạng trong bảng ống mực quá khốc liệt. Tôi cũng muốn đến Tô Châu. Nơi đó khẳng định có rất nhiều điểm... À không, rất nhiều ác quỷ. Vì Diệp Diêm Vương vì anh mà đi thủ đô, nên ác quỷ Tô thành sẽ được giao cho tôi. Diệt tà bắt quỷ là trách nhiệm của thiên sư chúng tôi, việc nghĩa chẳng từ!"

Hề Gia: "..."

Anh vừa lỡ miệng rồi đấy, biết chưa!

Bất luận thế nào, khi Hề Gia lên xe trở về thành phố Tô Châu, Bùi đại sư không xấu hổ mà đi theo. Trên đường đi, Bùi đại sư bắt đầu lảm nhảm và không ngừng tò mò về Tô Châu, dựa theo cách hắn nói: "Tôi chưa đến Tô Châu bao giờ. Nghe nói đẹp lắm ha? Người ta còn nói ở Trên có thiên đàng, dưới có Tô - Hàng*. Haha Tô Châu chắc nhiều gái đẹp lắm...

*Tô - Hàng: Tô Châu - Hàng Châu (TQ)

Hề Gia mặc kệ hắn nhưng nghe hắn nói nhiều cũng thấy phiền, không chờ Hề Gia mở miệng ngăn lại, viên xúc xắc đồng thau đột nhiên bay đến trước mặt Bùi Ngọc, run run kiêu ngạo.

Bùi thần côn mở to hai mắt nhìn chằm chằm xúc xắc đồng, không dám thở mạnh.

Một lúc sau, Bùi Ngọc liền ngoan ngoãn thu mình một góc, không dám hó hé với Hề Gia nữa.

Trở lại Tô Châu đã là 1 giờ sáng, Bùi Ngọc lạ nước lạ cái cũng không biết nửa đêm đi chỗ nào, liền mặt dày bám theo Hề Gia lên taxi.

Khi đến cổng khu dân cư, Hề Gia xuống xe, khẽ thở dài: "Bùi đại sư, chúng ta có thân sao?"

Bùi Ngọc mơ mơ màng màng hỏi ngược lại: "Chúng ta không thân hã?"

Hề Gia: "..."

Biết không thể bỏ được miếng kẹo mạch nha này, Hề Gia im lặng đi đến khu dân cư, mà bên cạnh cậu, Bùi Ngọc vẫn đang lải nhải nói. Vừa bước tới cánh cửa khu dân cư, cơ thể Hề Gia đột nhiên cứng đờ, cậu ngẩng đầu nhìn về khu dân cư bị bao phủ bởi bóng đêm.

Chỉ thấy ánh trăng u ám xuyên thấu qua những tán cây rậm rạp, miễn cưỡng đem khu dân cư soi sáng ra bóng dáng mờ mờ. Đèn đường hai bên bị tán lá cây che lại, chỉ có vài ánh đèn heo hắt xuyên qua lớp lá chiếu rọi xuống con đường nhỏ. Gió đêm lạnh lẽo thổi đến khiến cơ thể run lên, lá cây phát ra âm thanh xào xạc, yên tĩnh một cách thần bí.

Khu dân cư yên tĩnh một cách đáng sợ.

Không một hộ gia đình nào bật đèn cũng chẳng có tiếng người ồn ào.

Từ từ, Bùi Ngọc cũng ngừng nói, chậm rãi ngẫng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía khu dân cư.

- ----------------

Tác giả có điều muốn nói:

Thật lâu về sau,

Hề Gia: Anh thực sự có thể nghe thấy người khác gọi tên mình sao?

Diệp Kính Chi: Có thể

Hề Gia: Vậy nếu như chúng ta đang HEHE mà có người kêu tên anh, anh sẽ không héo chứ hã?!

Diệp Kính Chi:...