🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edited by Raine Wu
- ----------
Gần đây Hề Gia phát hiện Diệp Kính Chi có chút... kỳ lạ.
Mấy hôm đầu tiên sống chung, cậu ngủ dậy còn thấy Diệp Kính Chi, hai người cùng ngồi ăn cơm. Nhưng kể từ hôm đó, buổi sáng thức dậy đều thấy nhà cửa vắng tanh. Vẫn còn những bữa ăn ấm áp trên bàn, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ nhưng Diệp đại sư không còn thấy đâu nữa.
Diệp đại sư săn quỷ đến tối mới về, trình độ chuyên nghiệp có thể gọi như chiến sĩ thi đua.
Đó cũng không có gì gọi là lạ, dù sao Diệp Kính Chi với Hề Gia cũng không thân lắm, có thể hai người không thân cùng sống chung một mái nhà đâm ra không được tự nhiên, nên mới ra ngoài để tránh ngượng ngùng. Nhưng đến tối, lúc phải niệm chú cho xá lợi, sự việc này càng thêm kỳ lạ.
Như mọi khi, cả hai sẽ cùng ngồi trên cửa sổ lồi* của ban công nhỏ. Hề Gia cũng không nghĩ ngợi gì, tháo xá lợi ra, duỗi tay thẳng tắp nhìn Diệp Kính Chi: Nắm tay, niệm chú.
Gần đây Hề Gia phát hiện Diệp Kính Chi có chút... kỳ lạ.
Mấy hôm đầu tiên sống chung, cậu ngủ dậy còn thấy Diệp Kính Chi, hai người cùng ngồi ăn cơm. Nhưng kể từ hôm đó, buổi sáng thức dậy đều thấy nhà cửa vắng tanh. Vẫn còn những bữa ăn ấm áp trên bàn, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ nhưng Diệp đại sư không còn thấy đâu nữa.
Diệp đại sư săn quỷ đến tối mới về, trình độ chuyên nghiệp có thể gọi như chiến sĩ thi đua.
Đó cũng không có gì gọi là lạ, dù sao Diệp Kính Chi với Hề Gia cũng không thân lắm, có thể hai người không thân cùng sống chung một mái nhà đâm ra không được tự nhiên, nên mới ra ngoài để tránh ngượng ngùng. Nhưng đến tối, lúc phải niệm chú cho xá lợi, sự việc này càng thêm kỳ lạ.
Như mọi khi, cả hai sẽ cùng ngồi trên cửa sổ lồi* của ban công nhỏ. Hề Gia cũng không nghĩ ngợi gì, tháo xá lợi ra, duỗi tay thẳng tắp nhìn Diệp Kính Chi: Nắm tay, niệm chú.
Cửa sổ lồi
Diệp Kính Chi: "..."
Một hồi lâu vẫn chưa thấy Diệp Kính Chi phản ứng, Hề Gia nhíu mày khó hiểu, nhịn không được hỏi: "Diệp đại sư?"
Ánh trăng từ bên ngoài rọi vào chiếu sáng cả hai người. Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú buồn tẻ không chút thăng trầm, trên vành tai có chút ửng đỏ, khi Hề Gia hỏi lại, Diệp Kính Chi trầm giọng nói: "Không... không cần nắm tay, anh chỉ cần giữ nó trong lòng bàn tay, tôi sẽ niệm chú cho anh."
Hề Gia kinh ngạc nói: "Không phải hôm qua anh nói là đặt xá lợi vào lòng bàn tay chúng ta để kết nối lại, thuận tiện cho việc niệm chú làm phép sao?"
Diệp Kính Chi giọng điệu chắc chắn: "Tôi nhầm đấy."
Hề Gia: "..."
Người ở giới Huyền học bị bệnh mèo hết rồi sao!
Hề Gia cảm nhận hôm qua Diệp đại sư không hề nhầm nên lần này khi niệm chú, cậu cẩn thận quan sát đối phương. Diệp đại sư nhắm mắt lại, đưa ngón trỏ lên môi, trầm giọng lẩm bẩm một câu thần chú, phù văn màu vàng* giống ngày hôm qua lại bay vào bên trong bàn tay xá lợi, nhưng lần này, trên trán Diệp đại sư lại có mồ hôi chảy ra, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Phù văn
Ngày đầu niệm chú, chỉ cần làm phép nửa tiếng là xong. Vậy mà ngày thứ hai, Diệp đại sư mất gần một giờ mới kết thúc làm phép.
Sang ngày thứ ba, Diệp Kính Chi tối vẫn về nhà. Lần này hai người ngồi bên cửa sổ lồi, Diệp Kính Chi nhắm mắt chuẩn bị niệm chú, vừa nhắm mắt lại một bàn tay ấm áp nắm lấy tay hắn.
Diệp Kính Chi kinh ngạc mở to hai mắt, liền thấy Hề Gia cầm lấy tay hắn đặt ở trong lòng bàn tay. Hai người chắp tay, xá lợi nhỏ đặt giữa lòng bàn tay, toả ra làn hơi thơm mát.
Ánh trăng sáng chiếu sáng cả người, Hề Gia nhếch môi, mang theo ý cười: "Diệp đại sư, mau nắm tay niệm chú đi... Anh cũng sẽ dễ dàng hơn mà? Tôi thì không sao, nếu như vậy càng tốt, tôi không vấn đề gì."
Đôi mắt Diệp Kính Chi khẽ mở, nốt ruồi đen nhỏ ẩn sâu trong mắt phải càng thêm mờ nhạt. Thanh niên trước mặt nở nụ cười ấm áp, hai tay nắm lấy nhau truyền đến nhiệt độ nóng rực, hồi lâu mới nghe chính mình nói: "Được."
Vị thiên sư áo đen nghiêm túc niệm chú, thanh niên tóc đen cạnh bên chăm chú lắng nghe.
Hề Gia kỳ thực không hiểu Diệp đại sư đang niệm những gì, cậu biết những chữ đó nhưng khi ghép lại thì lại khiến người ta bối rối. Trong nửa tiếng niệm chú này, Hề Gia nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc, nghĩ xem hai ngày nữa mình sẽ quay phim gì, sau đó nhìn Diệp đại sư trước mặt.
Lúc này đây, Hề Gia mới có nhiều thời gian quan sát kỹ vị Diệp Diêm Vương trong truyền thuyết này.
Diệp Kính Chi hay mặc đồ đen, nhìn qua thật giống như Diêm Vương. Nhưng hắn thực sự rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đặt vào làng giải trí chắc cũng có thể xếp hàng đầu. Tuy nhiên, hắn luôn tỏ ra lạnh lùng ít nói, nếu bạn không chủ động bắt chuyện với anh ấy thì anh ấy sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện với bạn.
Như vậy xem ra càng giống Diêm La mặt lạnh.
Niệm chú xong, Diệp Kính Chi kiên nhẫn dặn dò: "Bây giờ vai trò của xá lợi chưa thể phát huy hết tác dụng, âm tà lệ quỷ vẫn có thể tìm đến anh. Ban ngày tôi ra ngoài, anh đeo Vô Tướng Thanh Lê, nếu thật có lệ quỷ pháp lực cao cường tìm đến, Vô Tướng Thanh Lê sẽ bảo vệ anh, anh không cần sợ."
Hề Gia hơi choáng: "Sợ á?"
Diệp Kính Chi gật đầu: "Ừ, đừng có sợ. Âm khí của anh quá nặng, là thuốc cực kỳ bổ cho lệ quỷ, tăng cường công lực cho chúng. Ban ngày tôi không thường ở nhà, nếu quả thật có lệ quỷ đến, Vô Tướng Thanh Lê có thể bảo vệ anh, anh không cần phải sợ."
Vô Tướng Thanh Lê đang chơi đuổi bắt với Túng Túng, nghe thấy điều này liền nhanh chóng bay đến trước mặt Hề Gia lắc lắc, tỏ vẻ đắc chí.
Buổi tối hai người về phòng mình, Hề Gia nhìn viên xúc xắc đồng quen thuộc kia, không khỏi bật cười: "Diệp đại sư kêu mày đến bảo vệ tao à."
Vô Tướng Thanh Lê bay lên bay xuống, dường như muốn nói: "Đúng đúng, em đến bảo vệ anh đây!"
Hề Gia cười nói: "Đây là lần đầu tiên tao được bảo vệ như vậy, hơn nữa còn là...Ừm... bảo vệ khỏi lệ quỷ."
Tất nhiên Hề Gia không biết rằng bên kia căn phòng, một người vừa rồi còn lạnh lùng, về phòng liền mở Wechat, tìm ngay một trong ba người bạn thân mà hắn quen:【Có pháp bảo nào che giấu âm khí không? Tôi muốn mua thêm một chút trận pháp kết giới cùng với đồ quyển pháp thuật. 】
Đại đệ tử của Thiên Công Trai khi nhìn thấy tin nhắn này: 【Thằng nào dùng huyễn cảnh gửi tin nhắn Wechat bừa bãi vậy, lại còn nói như đúng rồi nữa chứ. Diệp Kính Chi sao lại mua mấy thứ nhỏ nhặt được. Điều cơ bản của huyễn cảnh có thuộc lòng không? Nước chảy từ trên xuống, mặt trời mọc từ phía Đông lên, Diệp Kính Chi không có khả năng mua mấy thứ nhỏ nhặt vậy. Những thứ trái với quy luật tự nhiên không thể xuất hiện trong huyễn ảnh, có biết không? 】
Một phút sau, Diệp Kính Chi:【Là tôi, anh đang có bao nhiêu, tôi mua hết. 】
Đại đệ tử Thiên Công Trai: 【@%@$%@#$!#~!!!】
Sau khi mua một đống pháp khí, pháp bảo, Diệp Kính Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vợ chưa cưới... chồng chưa cưới thân kiều thể nhược, không có pháp thuật, còn dễ kích động lệ quỷ, quả là đáng lo!
Vì thế qua ngày hôm sau, Hề Gia nhận được một đống các đồ vật nhỏ kỳ lạ. Một lục lạc ngọc trắng, hai quyển trục đậm chất cổ xưa, một cái hộp đựng nhiều "đồ chơi nhỏ" đủ loại. Kỳ lạ nhất là cái gương bát quái to bằng lòng bàn tay, được làm bằng đồng, trong gương nhỏ không chiếu ra được hình người.
Diệp Kính Chi nói: "Gương bát quái Thiên Cương dùng để chiếu quỷ."
Hề Gia chợt hiểu ra: "Kính chiếu yêu?"
Diệp Kính Chi ngây người: "...Ừ, gần giống vậy."
Diệp Kính Chi đem hết đống này nhét vào tay của Hề Gia, nghiêm túc nói: "Mấy pháp khí này có thể giúp anh đối phó với những lệ quỷ bình thường, nếu thật sự gặp lệ quỷ, có Vô Tướng Thanh Lê cũng không phải sợ."
Hề Gia dở khóc dở cười nói: "Cảm ơn anh, Diệp đại sư, tôi thật sự... sẽ không sợ."
Sau khi nhận được mấy pháp khí nhỏ nhỏ, Hề Gia càng cảm thấy băn khoăn, cậu rất muốn trả tiền cho Diệp Kính Chi nhưng cậu từng nghe Bùi Ngọc nói rằng pháp khí không phải dùng tiền mua được mà phải đổi điểm. Hề Gia suy nghĩ thật lâu, chỉ có thể nấu một bàn lớn nhiều món ngon cho Diệp đại sư, thỉnh vị chuẩn mực đạo đức giới Huyền học ăn một bữa ra trò.
Buổi tối khi Diệp Kính Chi trở về nhà, hắn rất ngạc nhiên. Nghe Hề Gia nói xong, hắn lắc lắc đầu: "Tôi có rất nhiều điểm, rất rất rất nhiều, anh muốn xài nhiêu cũng được. Tùy ý xài, xài cũng không hết."
Hề Gia ngây người tại chỗ.
Mấy người chuẩn mực đạo đức giới Huyền học, đã "Đạo đức" đến trình độ đưa tiền cho người khác tiêu xài phung phí sao?!!!
Vài ngày sau, Hề Gia đến Hoành Điếm để quay một bộ phim kinh dị, vẫn là sắm vai quần chúng. Trần Đào vừa thấy cậu, liền giơ một ngón cái lên: "Anh Gia, mấy nay không gặp, trúng vé số hay cướp ngân hàng đây? Dương chi bạch ngọc* đồ ha? Quả cầu đồng nhỏ... Umm, giống đồ cổ nhỉ! Eh, nó động đậy được hã?"
Dương chi bạch ngọc
*Dương chi Bạch Ngọc (hay còn gọi là ngọc mỡ dê) là loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc. Hiện nay Bạch Ngọc nguyên khối cực hiếm, sản lượng cực ít, giá trị liên thành nên những sản phẩm nguyên thủy không qua xử lý, cắt gọt đang là hot trends được nhiều đại gia săn đón nhất, nên giá cả cũng trên trời lắm.
Vô Tướng Thanh Lê tức giận ném tay Trần Đào ra, chui vào cổ áo Hề Gia.
Hề Gia bình tĩnh nói: "Anh nhầm rồi, đồ giả không à, mua sạp vỉa hè năm đồng."
Vô Tướng Thanh Lê nghe thấy mấy điều này, liền không vui lăn lăn trong áo Hề Gia.
Hề Gia kéo khóa lên cao, nhìn về phía Trần Đào nói: "Khi nào tới cảnh quay của tôi? Chuyến xe cuối cùng là vào lúc sáu giờ chiều, tôi có chút gấp đấy."
Trần Đào bất lực giơ tay: "Cậu có tổng cộng năm cảnh quay, yên tâm. Lần này là đạo diễn Vương đề cử cậu đó. Đạo diễn bộ này cũng giống như đạo diễn Vương thôi, ngu ngu mà giàu. Người ta đến với giới giải trí chơi chơi thôi, được cái trả cho diễn viên rất nhiều tiền."
Tất cả cảnh quay đều được quay trong ngày, đến năm giờ chiều, Hề Gia lên xe trở về Tô Châu.
Hình ảnh Giang Nam non nước hữu tình cứ vậy lướt qua cửa xe, điểm xuyến thêm cơn mưa thu tí ta tí tách. Di động trong túi rung lên, Hề Gia liền mở ra xem.
【Diệp Kính Chi: Anh có về ăn tối không? 】
Chợt nhận ra vẫn còn người ở nhà đợi mình về ăn cơm, Hề Gia ngẫn ra, nhìn hồi lâu mới trả lời: 【Sợ không về kịp, không chừng sáng sớm mới về đến nhà. 】
Diệp đại sư không nói gì nhiều, chỉ đáp lại vỏn vẹn "OK".
Ngủ trong xe một lúc, Hề Gia có điện thoại. Số điện thoại rất lạ, nhưng nhìn dãy số là số của quê Hề Gia, cậu đột nhiên tỉnh táo, nhanh chóng trả lời: "Xin chào, Hề Gia nghe đây... Thím?"
*Thím đây là thím họ nhé.
"Ừ, Tiểu Gia, thím ba của con nè! Con không nhớ sao? Lúc con còn nhỏ thím có đi ăn tiệc đầy tháng của con đó... Uhm chuyện cũng không có gì lớn, không phải giờ con đang ở Tô Châu sao? Chị họ con ở Tô Châu công tác nhưng chủ nhà nói tháng sau mới có thể dọn vào. Còn vài ngày nữa mới hết tháng, muốn qua ở chung với con, con có tiện không?"
Hề Gia khẽ cau mày không nói lời nào.
Mang tiếng là thím họ, mà quăng tám sào cũng không tới. Thím ấy là em họ của bố Hề Gia, không có quan hệ máu mủ gì với cậu. Nhưng trên thực tế, ngay cả người thân thích với cậu cũng không gọi điện thoại cho cậu, tránh cậu như tránh tà...
Thực ra ở lại mấy ngày cũng không có gì to tát nhưng Diệp đại sư đang ở đây, mà lại là một người chị họ, một cô gái chưa chồng...
Hề Gia nhẹ giọng nói: "Thím à, chị họ là con gái, ở nhà con có lẽ không tiện lắm đâu?"
Thím họ nói liên tục: "Thím sẽ đưa chị họ con đến ở Tô Châu vài ngày. Thật sự cảm ơn con, Tiểu Gia, chúng ta không quen ai ở đây, thật tốt khi có họ hàng ở đây!"
Mọi thứ đã quyết định như vậy rồi.
Diệp Kính Chi không giỏi giao tiếp nhưng ngay cả Hề Gia cũng vậy. Đặc biệt là khi giao tiếp với họ hàng, ngay từ nhỏ, ngoại trừ ba, những người thân cũng chưa từng nói chuyện với cậu.
Vốn dĩ Hề Gia còn nghĩ rằng người thím họ này muốn lợi dụng cậu, có thể gây phiền phức, nhưng cậu không lo lắng nữa. Mấy người ở quê đâu biết cậu cầm tinh sao chổi, ở chung lâu ngày sẽ xui xẻo, thậm chí ốm đau, nhiều nhất cùng phải ở lại vài ngày. Nếu thím họ thật sự không chịu rời đi, cậu cũng không ngại tháo xá lợi cùng Vô Tướng Thanh Lê xuống để những người họ hàng này cảm thụ chút âm khí.
Nhưng lúc này đây, khi gia đình thím họ đến Tô Châu, vừa mở cửa liền nhét cho Hề Gia một đống đồ.
Người phụ nữ trung niên có khuôn mặt thật thà liên tục cảm kích: "Tiểu Gia, cảm ơn con rất nhiều. Khách sạn đắt quá. Gia đình thím đã hỏi vài người đồng hương nhưng đều bị từ chối. Con nhận mấy quả trứng này đi. Đều là gà nhà đẻ hết đấy, mới đẻ hôm qua còn nóng hổi. Còn có lạp xưởng nữa, ở nhà làm hôm qua, con cầm lấy ăn. Chúng ta ở vài ngày sẽ đi, tháng sau Tiểu Quyên thuê phòng được là sẽ vào ở."
Hề Gia vô thức nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp gật đầu với cậu, nhiệt tình nói: "Cảm ơn em nhiều nha. Năm ngoái lúc ông nội qua đời, chúng ta đã gặp rồi, em còn nhớ không?"
Hề Gia nhìn cô gái trẻ tuổi vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, hồi lâu mới cười nhẹ: "Nhớ chứ, chị chơi game rất giỏi."
Cô gái nhanh chóng lắc đầu, giúp ba mẹ chuyển đồ vào trong nhà, nói: "Đó là chuyện trước đây, lần này thì thực sự cảm ơn em, em họ."
Tiếp đó, cô gái cần mẫn giúp bố mẹ dọn đồ, dọn dẹp nhà cửa rồi lại bắt tay vào nấu nướng.
Như mọi cô gái lạc quan và vui vẻ khác, cô rất hiếu thảo với cha mẹ và chăm sóc Hề Gia. Nhưng nhìn bộ dạng của cô ấy, Hề Gia lại chậm rãi nhíu mày, suy nghĩ một chút, không khỏi lắc đầu: "...Thật sự thay đổi nhiều vậy sao?"
Hai năm trước, vì cái chết của ông nội, Hề Gia phải quay lại nơi đó và gặp một số họ hàng.
Khi ấy cậu đang học năm bốn, đá Thái Sơn che âm khí có chút suy yếu, họ hàng nhìn thấy cậu liền bỏ chạy, trong đó có gia đình của người chị họ này.
Hề Gia nhớ rõ lúc đó cô chị họ này đeo kính dày, cô ta rõ ràng đến đây dự tang lễ, vừa vào cửa liền đi vào nhà chính, không chịu buông máy tính ra. Bữa cơm đều do bố mẹ mang vào, canh nóng một chút sẽ bị con gái mắng mỏ, bỏ đi trước mặt họ hàng.
Lúc gặp người chị họ này, cô ấy không giấu giếm sự không thích của mình, trực tiếp hỏi: "Em học đại học rồi? Học ngành gì? Biết chơi game không?"
Hề Gia nói: "Ngành CNTT nhưng ít chơi game."
Chị họ không ngừng chơi game, tóc tai bù xù, khinh giọng nói: "Đồ mọt sách"
Hai năm trôi qua, thời gian thật sự thay đổi, không ngờ ngay cả người chị họ này cũng có sự thay đổi lớn như vậy.
Đang suy nghĩ, Hề Gia đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại thì thấy Diệp Kính Chi mở cửa đi vào. Nhìn thấy nhiều người như vậy, Diệp Kính Chi hơi sững sờ, Hề Gia cười giải thích: "Diệp đại sư, họ hàng tôi mới đến Tô Châu, sẽ ở đây vài ngày."
Diệp Kính Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Cô chị họ bưng món cá kho thơm phức lên, vội vàng chào hỏi: "Em họ, còn có... còn có em trai này nữa, mau đến ăn. Mấy đứa thích ăn gì cứ nói với chị, mấy ngày này phiền mọi người rồi."
Hề Gia gật đầu cười, đột nhiên cảm thấy ở chung với họ hàng cũng không có gì gọi là quá khó khăn.
Chỉ đến khi tối chuẩn bị ngủ, cậu mới nhớ ra rốt cuộc mình đã bỏ sót điều gì.
Hề Gia: "Diệp đại sư, không thì anh ngủ chung với tôi đi?"
Diệp Kính Chi: "..."
- ------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Chồng sắp cưới của tôi thân kiều thể ngược, còn rất dễ trở thành mục tiêu của lệ quỷ, tôi phải bảo vệ hắn thật tốt!
C+ thân kiều thể nhược:...#Diệp đại sư nơi nào đó mắc bệnh mèo #Anh ấy cho tôi tiêu tiền thoái mái #Làm sao đây online chờ gấp.
Raine: Spoil chương sau: Ngủ chung giường~