Dịch giả: nh0ckd255“Công ty Bảo an Gai Đen.” Nhìn bảng hiệu này, Klein sửng sốt một lúc lâu, vừa cảm thấy ngoài dự liệu nhưng lại hợp tình hợp lý.
Thật đúng là... Không biết nên chế nhạo như thế nào... Hắn lắc đầu bật cười, bước lên mười bậc nữa, giơ tay phải gõ nhẹ lên cánh cửa khép hờ.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng đập cửa thong thả mà có tiết tấu vang lên, bên trong lại chẳng có gì đáp lại, chỉ mang máng nghe được những tiếng "cộp cộp cộp" truyền ra.
Cốc! Cốc! Cốc!
Klein lại gõ cửa, kết quả vẫn như trước.
Hắn quyết định không gõ nữa mà đẩy cửa làm cửa mở rộng ra hơn, rồi nhìn với vào theo, thấy một bộ ghế sô pha cổ điển, ghế dựa có đệm mềm và bộ bàn trà gỗ không biết có phải là dành cho tiếp khách không. Hắn nhìn thấy ở một cái bàn ở phía đối diện, và một cô gái có mái tóc xù đang ngồi sau bàn, đầu cúi xuống, đang gật gà gật gù.
Tuy rằng cái bảng hiệu "Công ty Bảo an" này chỉ là vỏ bọc nguỵ trang, nhưng thế này có vẻ quá ư là "không chuyên nghiệp" rồi nhỉ? Như thế này là đã bao lâu không có khách tới? Được rồi, các người cũng chả cần có khách làm gì... Klein vừa oán thầm vừa tới gần, rồi gõ hai cái lên mặt bàn ở trước mặt cô gái.
Cộc! Cộc!
Cô gái tóc xù lập tức ngồi thẳng người, vơ lấy tờ báo đang mở ra trước mặt mà che mặt lại.
"Báo Người trung thực thành phố Tingen"... Tên hay đấy... Klein nhẩm tiêu đề của tờ báo đang quay về phía mình.
“Đoàn tàu hơi nước ‘Bay Lượn’ nối thẳng tới thành phố Conston được khai thông ngày hôm nay... Thật là, lúc này thì mới nối tới vịnh Dipsy chứ! Mình chán ngồi thuyền lắm rồi, quá khó chịu, rất ư là khó chịu... Ô, anh là ai?”
Cô gái tóc xù giả vờ đọc một lèo, phát biểu ý kiến, lảm nhảm này nọ, sau đó cô ta hạ tờ báo xuống để lộ vầng trán mịn màng và đôi mắt màu nâu nhạt, đầu tiên là nịnh hót, sau đó là kinh ngạc nhìn Klein.
“Xin chào, tôi là Klein Moretti, đến đây theo lời mời của anh Dunn Smith.” Klein gỡ mũ dạ xuống để ngang trước ngực, hơi cúi đầu.
Cô gái tóc xù kia trông tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt mang phong cách Ruen nhẹ nhàng, có đính ren ở phần cổ tay, ve áo và trước ngực, khiến cô nàng trông càng xinh đẹp.
“Đội trưởng... Ok, anh ở đây chờ một chút, tôi đi hỏi anh ấy đã.” Cô gái cuống quít đứng dậy, đi vào phòng bên trong từ cánh cửa bên cạnh.
Chả thấy rót nước mời khách gì cả... Ý thức phục vụ đáng lo quá... Klein mỉm cười đứng chờ tại chỗ, không sang bên ghế sô pha với ghế dựa kia ngồi.
Hai ba phút sau, cô gái tóc xù đẩy cửa đi ra, cười ngọt ngào nói:
“Anh Moretti, phiền anh đi theo tôi. Hôm nay đội trưởng canh gác ‘Cửa Chianese’, không thể rời khỏi nơi đó.”
“Vâng.” Klein ôn hoà bước theo, lòng thì lẩm bẩm: Cửa Chianese là cái gì?
Đi vòng qua vách ngăn, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một hành lang không dài, hai bên có mỗi bên ba phòng trông giống phòng làm việc. Những phòng làm việc ấy có đóng kín hoặc mở toang cửa, có thể thấy người bên trong đang dùng thứ máy đánh chữ nặng nề mà gõ lọc cọc không ngừng nghỉ.
Klein liếc mắt nhìn qua, thế mà phát hiện một người quen: Anh chàng sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, tóc đen mắt xanh, có cái khí chất lãng mạn của nhà thơ mà hôm đó tới điều tra nhà mình. Anh ta không mặc vest, áo sơ mi cũng chẳng thèm bỏ vào trong quần, trông rất là phóng túng không chịu theo khuôn phép.
Có lẽ anh ta thật sự là một nhà thơ cũng nên... Klein gật đầu chào hỏi, đối phương đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Cô gái tóc xù vặn tay nắm cửa ở phòng làm việc ở cuối cùng bên tay trái, đẩy cửa ra rồi chỉ vào bên trong, cười nói:
“Còn phải xuống mấy bậc thang nữa.”
Phòng làm việc này không có đồ vật gì cả, chỉ có một cầu thang làm bằng đá xám trắng kéo dài xuống dưới. Hai bên bức tường của cầu thang có đốt đèn khí gas có tạo hình thanh lịch, ánh sáng ổn định xua tan bóng tối, mang tới sự ôn hoà.
Cô gái tóc xù đi ở đằng trước, nhìn chằm chằm dưới chân, đi rất cẩn thận:
“Tuy là thường xuyên tới nơi này nhưng tôi vẫn cứ thấy sợ, cứ lo là mình sẽ té ngã rồi lăn quay xuống dưới. Anh không biết chứ Leonard từng làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy rồi. Ngày đầu tiên khi anh ta trở thành ‘Kẻ Không Ngủ’, cái ngày đầu tiên mà chưa hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh của bản thân ấy, anh ta đã định dùng tốc độ chạy nước rút mà lao xuống, sau đó thì lăn xuống như cái bánh xe. Ha ha, nghĩ tới chuyện đó là thấy buồn cười rồi. Ừm, chính là cái người vừa chào hỏi với anh đó. Đây là chuyện của hai, ba năm trước rồi. Nói ra thì tôi gia nhập Kẻ Gác Đêm đã được năm năm, khi đó tôi mới có mười bảy tuổi...”
Cô gái vừa nhìn đường vừa nói với vẻ khá quen thuộc. Bỗng nhiên cô ta vỗ trán, nói:
“Quên tự giới thiệu, tôi là Roxanne. Cha tôi là đội viên chính thức của Kẻ Gác Đêm. Năm năm trước ông ấy hy sinh trong một lần ngoài ý muốn. Sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi, à, hẳn là dùng cái từ ‘đồng nghiệp’ này thôi... Không thể coi là đồng đội được, dù sao chúng ta không phải người phi phàm.”
“Hy vọng là có thể có được vinh hạnh này, nhưng cuối cùng phải xem anh Smith nói như nào đã.” Klein quan sát bốn phía xung quanh, chỉ cảm thấy như hai người bắt đầu đi vào lòng đất “bức tường đá toả ra ẩm ướt lạnh lẽo, xua tan cái nóng bức của mùa hè.
“Yên tâm, cho anh đến thẳng nơi này chứng tỏ đội trưởng đồng ý rồi. Tôi vẫn luôn khá sợ đội trưởng, tuy là anh ấy rất hoà ái, rất săn sóc, kiểu như cha tôi vậy, nhưng không biết tại sao vẫn cứ thấy sợ.” Roxanne nói, giọng cô nàng hệt như ngậm đường vậy.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến cầu thang xoay tròn, tới một nơi đất bằng được lát đá.
Đây là một lối đi nhỏ rất dài, tường hai bên cũng được gắn những đèn khí gas bao lại bởi lớp l*иg kim loại. Ánh sáng vẩy xuống khiến cái bóng của Klein và Roxanne kéo dài ra.
Klein sâu sắc nhận ra rằng cứ đi được một đoạn là có một "Thánh huy bóng tối" gắn trên tường, đó là biểu tượng dành cho nữ thần Đêm Tối - "Lấy đen sậm làm nền, lấy đốm sáng điểm xuyết quanh vừa vặn một nửa mặt trăng đỏ rực."
Những thánh huy ấy dường như không có bất cứ điểm gì đặc biệt, nhưng khi đi giữa chúng nó thì Klein cảm thấy tâm tình mình bình yên lại. Roxanne cũng ngậm miệng, không hề rảnh rỗi tán gẫu như nãy nữa.
Không lâu sau, một ngã tư xuất hiện ở phía trước. Cô gái tóc xù giới thiệu ngắn gọn:
“Đi bên trái là thông tới giáo đường St. Selina, bên phải là kho vũ khí, nguyên liệu và tài liệu lịch sử. Đi thẳng là tới cửa Chianese.”
Giáo đường St. Selina? Chẳng lẽ phố Zoutelande nằm ngay sau phố Trăng Đỏ? Klein nghe mà ngẩn ra.
Giáo đường St. Selina ở phố Trăng Đỏ là trụ sở chính của giáo hội nữ thần Đêm Tối ở thành phố Tingen này, là vùng đất thần thánh mà các tín đồ ngoan đạo ở thành phố này đều hướng tới. Nó cùng giáo đường Thánh Số của giáo hội thần Hơi Nước và Máy Móc ở khu ngoại ô, và cả giáo đường Sông Và Biển của giáo hội chúa tể Bão Táp ở khu phía bắc Tingen cùng chèo chống cả thành phố Tingen cùng các giáo giới ở các thôn trấn.
Tự cảm thấy với thân phận hiện tại thì không thích hợp cho hỏi nhiều, Klein chỉ im lặng nghe, không hề lên tiếng.
Qua ngã tư đi thẳng về phía trước, không đến một phút sau, một chiếc cửa sắt đen có khắc bảy hình thánh huy xuất hiện trước mắt hai người. Nó dựng thẳng nơi đó, trực quan mà làm cho người ta có cảm giác nặng nề, lạnh lẽo và bị nhìn xuống, tựa như một người khổng lồ đang canh giác trong bóng tối.
“Cửa Chianese.” Roxanne nói một câu, rồi chỉ vào căn phòng bên cạnh, nói: “Đội trưởng ở trong đó, anh tự vào đi nhé.”
“Vâng, làm phiền cô rồi.” Klein trả lời lễ phép.
Căn phòng mà Roxanne chỉ nằm ở ngay cạnh phía trước "cửa Chianese" một chút. Cửa mở rộng, có ánh đèn hắt ra ngoài. Klein hít vào một hơi thật sâu, vững vàng nắm tay lại.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Vào đi.” Tiếng nói trầm và ấm áp của Dunn Smith truyền ra.
Klein khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, thấy bên trong có một cái bàn và bốn cái ghế, Dunn Smith với đường chân tóc cao vẫn mặc chiếc áo gió màu đen hôm qua, đang nhàn nhã đọc báo. Cạnh cúc áo trước ngực có một chiếc đồng hồ dây xích đồng hồ màu vàng.
“Ngồi đi, đã suy nghĩ kỹ chưa? Xác định muốn gia nhập chúng tôi?” Dunn đặt tờ báo trong tay xuống, mỉm cười hỏi.
Klein bỏ mũ xuống, cúi người thi lễ, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, thong thả gật đầu nói:
“Đúng vậy, tôi đã xác định rồi.”
“Vậy cậu hãy xem phần khế ước này đi. Ha ha, bây giờ người ta thích gọi nó là hợp đồng.” Dunn kéo ngăn kéo bàn ra, lấy hai phần hợp đồng giống nhau ra.
Điều khoản trong hợp đồng không nhiều, đại khái đều là những gì mà Dunn Smith đã nói lúc trước. Trọng điểm nằm ở điều khoản giữ bí mật, kẻ nào vi phạm thì sẽ không thông qua toà án của vương quốc mà sẽ bị đưa thẳng tới toà án trọng tài của giáo hội nữ thần Đêm Tối để thẩm phán, giống như binh lính hay sĩ quan phải ra hầu toà án quân sự vậy.
Hợp đồng năm năm... Lương 2 bảng 10 Saule một tuần, 10 Saule trợ cấp giữ bí mật và nguy hiểm... Klein đọc từng dòng một, sau đó nghiêm trang trả lời:
“Tôi không có vấn đề.”
“Vậy ký đi.” Dunn chỉ vào chiếc bút máy màu đỏ sậm và mực nước trên bàn.
Klein dùng giấy lộn thử bút máy, sau đó thầm hít vào một hơi thật sâu, ký tên vào vị trí tương ứng ở hai bản hợp đồng: Klein Moretti.
Bởi vì còn chưa có con dấu nên hắn chỉ có thể điểm chỉ.
Dunn lấy hợp đồng lạ, lấy một con dấu ra từ trong ngắn kéo rồi đóng vào cuối hợp đồng và lên chỗ mấy điều quan trọng.
Làm xong, anh ta đứng lên, một tay đưa trả một bản hợp đồng, tay kia thì đưa về phía Klein:
“Chào mừng. Từ giờ trở đi cậu chính là một thành viên của chúng tôi. Chú ý, phải giữ bí mật cả về hợp đồng nữa.”
Klein vừa đứng lên theo vừa nhận lấy hợp đồng, vừa bắt tay đối phương, cười nói:
“Tôi nên gọi anh là đội trưởng à?”
“Đúng vậy.” Đôi mắt xám của Dunn trở nên sâu thẳm vô cùng trong ánh sáng mờ mờ.
Sau khi bắt tay, hai người lại ngồi xuống. Klein nhìn con dấu trên hợp đồng, phát hiện dòng chữ trên con dấu là "Tiểu đội Kẻ Gác Đêm thành phố Tingen quận Akhova vương quốc Ruen".
“Tôi thật không ngờ các anh lại dùng công ty Bảo an Gai Đen để che giấu.” Hắn thuận miệng cười nói.
“Thật ra chúng tôi còn biển hiệu khác nữa.”
Dunn lấy một trang giấy ra khỏi ngăn kéo. Trên tờ giấy đó có đóng hai con dấu của toà thị chính và sở cảnh sát, nội dung thì là một hàng chữ như thế này: Tiểu tổ thứ bảy bộ phận Hành động Đặc Biệt thuộc sở cảnh sát quận Akhova vương quốc Ruen.
“Bốn tổ đầu tiên là cảnh sát thường phụ trách bảo an, ví dụ như tổ Bảo vệ Người quan trọng, tổ Bảo vệ Khu vực quan trọng... Mà bắt đầu từ tổ 5 trở đi thì đối phó với các sự kiện siêu nhiên ở các thành phố trong quận. Tiểu tổ thứ bảy chúng ta phụ trách những sự kiện liên quan đến tín đồ của nữ thần ở thành phố Tingen. Nếu có kẻ với tín ngưỡng khác biệt thì sẽ phân chia theo khu vực. Khu vực chủ yếu của chúng ta là khu phía bắc, khu phía tây và khu Kim Ngô Đồng.”
Dunn giới thiệu sơ lược:
“Tiểu tổ thứ sáu chịu sự quản lý của đội ‘Kẻ Trừng Phạt’ của giáo hội chúa tể Bão Táp thì phụ trách bến cảng, khu phía đông và khu phía nam. Còn khu đại học và khu ngoại ô thì do tiểu tổ thứ năm, cũng chính là tiểu đội của ‘Trái Tim Máy Móc’ ở Tingen.”
“Vâng.” Klein không tìm thấy gì mà mình muốn hỏi, bèn cười nói: “Nếu thật sự có người tới vì công ty Bảo an Gai Đen để uỷ thác nhiệm vụ thì phải làm sao?”
“Nhận chứ, sao lại không nhận? Chỉ cần không ảnh hưởng công việc thường ngày là được.” Dunn trả lời với ngữ khí thong thả mà hài hước: “Kiếm được tiền coi như có thêm trợ cấp, các đội viên đều rất thích. Dù sao mấy cái việc lặt vặt tìm mèo tìm chó giờ đã có đám thám tử tư ôm đồm hết rồi.”
“Tiểu đội Kẻ Gác Đêm chúng ta có tất cả bao nhiêu người vậy?” Klein chuyển sang hỏi vấn đề này.
“Sự kiện siêu nhiên không nhiều, người phi phàm lại càng không nhiều, thành viên chính thức của đội Kẻ Gác Đêm ở cả thành phố Tingen này chỉ có sáu người, kể cả tôi. Ha ha, về nhân viên văn chức, tính cả cậu thì cũng có sáu người.” Dunn trả lời không nhanh không chậm.
Klein gật đầu, cuối cùng mới hỏi tới chuyện mà hắn quan tâm nhất:
“Đội trưởng, chuyện người phi phàm mất khống chế mà anh kể là như nào? Tại sao lại không khống chế được?”