Editor: Hoàng Văn Đạt
Sau khi rời khỏi Quán Rượu Cũ, Lumian đứng do dự không biết đi đâu trên con đường đất nện.
Ánh ban mai buông xuống người cậu mang theo chút se se lạnh.
Đúng lúc này, Reimund Greg đi tới từ gần đó:
"Đang định đi tìm mày."
"Có việc gì không?" Lumian quay về dáng vẻ bình thường, cố tình hỏi.
Reimund trông rất ngạc nhiên :
"Mày quên rồi à? Hôm nay tao với mày chả định đi tìm mấy người già trạc tuổi ông nội tao mà vẫn còn sống để hỏi về truyền thuyết phù thủy còn gì."
Lumian đưa tay ra ôm đầu, mặt thì lộ vẻ đau đớn:
"Thật á? Sao tao không nhớ gì cả, hay là mày bị ảo giác?"
Reimund giật mình thon thót, đang định nhớ lại kỹ hơn để xác nhận xem có phải chuyện hôm qua là do mình tưởng tượng ra không thì đột nhiên nhìn thấy một nụ cười đểu trên mặt Lumian.
“Thằng khốn này, lại đùa nữa rồi!” Reimund không nhịn được mà mắng.
“Mắng như gãi ngứa.” Lumian thở dài, “Ava còn mắng giỏi hơn mày.”
Ava Lizier là một cô gái xinh đẹp của làng Kordu, hiện giờ đang là một "cô gái chăn ngỗng".
Bố của cô, Guillaume Lizier, là một thợ đóng giày giỏi chuyên làm giày da từ da thuộc do những người chăn cừu cung cấp, khá nổi tiếng ở cả mấy làng xung quanh.
"Ava..." Nét mặt của Reimund thay đổi.
Cậu ta lập tức nhìn thẳng vào Lumian:
"Ava là bạn của chúng ta, đúng không?"
“Đúng thế.” Lumian gật đầu, mỉm cười.
Ba người bọn họ, cùng với Guillaume nhà Berry, cộng thêm em họ của Ava, Azéma Lizier, là đám bạn trẻ thường chơi với nhau.
"Sao không rủ Ava tham gia vụ điều tra về chân tướng của truyền thuyết này?" Reimund đề nghị, "Mày cũng biết mà, bố cô ấy luôn nói: "Tại sao cứ phải đưa một phần của cải cho con gái khi chúng kết hôn, biết bao nhiêu gia đình khá giả đã sa sút vì thế". Điều này khiến cô ấy rất lo âu, nếu cô ấy kiếm được một ít của cải hoặc phần thưởng từ vụ điều tra này thì hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
"Tao cũng từng nghe thấy mấy người đàn ông trong làng nói thế, kể cả tay linh mục. Đám người đó chỉ ước gì anh em của mình ở nhà mãi mãi, dù có kết hôn cũng không ra ngoài lập gia đình, bởi nếu vậy thì sẽ không phải chia cho họ phần tài sản đáng lý thuộc về họ.” Lumian cười, liếc Reimund, sau đó thản nhiên nói: “Vì thế rất nhiều gia đình đều có xu hướng để một đứa con của mình đi làm người chăn cừu, bởi như thế thì về cơ bản nó sẽ không kết hôn, ngoài ra còn có thu nhập nhất định, đủ để tự nuôi sống bản thân."
Sắc mặt của Reimund tối sầm lại.
Đúng là cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Đó là lý do tại sao cậu ta lại thích giao du với Lumian. Mặc dù phần đa người trong làng đều nói rằng cái thằng này rất xấu tính, vừa thích bốc phét lại còn hay đùa dai, nhưng kiến thức của Lumian lại vượt xa đám người cùng tuổi. Chẳng giống như mình, không hiểu biết nhiều, ngày ngày chìm trong sự u mê đần độn, chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Biết là tốt... Lumian nói thầm một câu, sau đó đưa chủ đề trở lại đúng hướng:
"Giờ thì muộn rồi, tao với mày còn bận đi tìm người nữa, mai rủ Ava sau. À đúng, về sau rủ thêm cả Guillaume Nhỏ và Azéma nữa cũng được. Nếu không may mắn kiếm chác được gì thì cũng coi như là một hoạt động thú vị để rèn luyện năng lực của chúng ta."
"Rủ cả Guillaume Nhỏ và Azéma tham gia?" Reimund không mấy tình nguyện cho lắm.
Càng nhiều người tham gia thì phần thưởng nhận được càng ít.
Và quan trọng nhất là nếu làm như thế thì mình sẽ không có cơ hội để lấy lòng Ava.
Lumian nhìn thằng bạn này bằng ánh mắt vừa hiền từ vừa thương xót:
Thằng ngốc này, mày nghĩ Ava có thể thích mày à? Lông mày của cô ấy rõ cao, chỉ muốn lấy một người đàn ông tốt. Rõ ràng cô ấy có cảm tình nhất định với "ác nhân" là tao đây, thậm chí còn có thể kiềm chế bản thân...
Trong các câu tiếng lóng phổ biến ở vùng Dariège, "lông mày cao" có nghĩa là tiêu chuẩn cao và chướng mắt người bình thường.
“Chị tao nói là nhiều người sức lớn.” Lumian giải thích đơn giản, “Cần đến thăm những người già nào?”
"Mày chưa đi điều tra à?" Reimund ngạc nhiên hỏi.
Lấy đâu ra sức để hỏi nhờ cái lá "Gậy" kia... Lumian cười nói:
"Đương nhiên là điều tra rồi. Giờ là tao muốn kiểm tra năng lực thu thập tình báo của mày thôi."
Reimund không hề hoài nghi:
"Trong thôn có chín người già còn sống mà trạc tuổi ông nội tao, hoặc là lớn hơn một chút, lần lượt là..."
Sáu nữ, ba nam, quả đúng là phụ nữ thường sống lâu hơn... Lumen yên lặng lắng nghe, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hai người cuối không cần đến thăm, họ là người làng khác đến lấy chồng ở đây.”
"Ừ... Vậy hỏi Naroka trước. Bà ấy là người lớn tuổi nhất, rất có thể đã lớn lúc chuyện phù thủy kia xảy ra."
Tên thật của Naroka không phải như thế mà đây là tôn xưng của bà.
Ở tỉnh Riston, những phụ nữ đã kết hôn xuất thân từ gia đình danh giá hoặc chủ gia đình thực sự sẽ được nhận danh xưng "Bà". Cụ thể là thêm chữ "a" vào cuối tên để chỉ giới tính nữ, đồng thời thêm chữ "Na" vào trước tên, tức chỉ "Bà", hoặc "Bà chủ".
Thứ nhất là gia tộc của Bà Pualis đã sa sút từ lâu, thứ hai là mọi việc trong nhà đều do ông chồng làm quan hành chính là Beost quyết định, thế nên không thể gọi bà bằng cách thêm "Na" cộng với "a" mà chỉ có thể gọi mỗi là "bà”.
Chồng của Naroka mất sớm nên mình bà phải gánh vác cả gia đình. Ngay cả khi hai cậu con trai đã trưởng thành, lập gia đình, sinh con và bà đã già thì bà vẫn nắm quyền tài chính trong gia đình.
Hiện tượng này khá hiếm ở làng Kordu. Trong hầu hết các trường hợp, nam giới mới là người nắm quyền. Với một gia đình không có bố, khi đứa trẻ lớn lên, hiển nhiên là nó sẽ nhận lại quyền quản lý cả gia đình từ tay mẹ.
“Được.” Reimund đồng ý luôn.
Sau khi đi vòng qua một số tòa nhà, Lumian nhìn thấy bốn bà lão đang ngồi trước một ngôi nhà hai tầng, vừa phơi nắng vừa thản nhiên trò chuyện.
Đồng thời, họ còn ngồi rất gần nhau để tiện bắt chấy trên người, trông rất nhàn nhã.
Ở vùng nông thôn thuộc Cộng hòa Intis, bắt chấy cho nhau là một hoạt động giải trí để xích lại gần nhau hơn và thể hiện sự thân mật.
“Hỏi luôn à?” Reimund ngập ngừng.
Cậu ta sợ việc hai người họ đi tìm chân tướng của truyền thuyết sẽ lan rộng ra ngoài.
“Đợi lát nữa.” Lumian gật đầu một cách nặng nề.
Theo như cậu biết thì nhiều tin đồn trong làng đã được tạo ra và lan truyền khắp nơi thông qua những buổi tụ họp như này.
Một lúc sau, ba bà lão khác lần lượt ra về vì còn có việc ở nhà.
“Chào buổi sáng, Naroka.” Lumian giờ mới bước tới.
Naroka có mái tóc hoa râm, đôi mắt hơi mờ đυ.c, bà mặc một chiếc váy dài sẫm màu làm bằng vải thô, hai tay trông như được phủ bởi một lớp da gà, còn khuôn mặt thì có những đốm rõ ràng.
"Bao giờ Aurore mới tham gia tụ họp? Rất nhiều người trong làng hay hỏi về cô ấy đấy." Naroka nhìn Lumian, hỏi với nụ cười tủm tỉm.
Có mà rất nhiều đàn ông ấy? Lumian chuyển sang trạng thái “bà nói chuyện của bà, tôi nói chuyện của tôi”, tò mò nói:
"Naroka, cháu nghe nói là bà đã nhìn thấy một phù thủy thật? Cái người nằm trong quan tài mà ngay cả chín con bò không kéo nổi ấy."
Nét mặt của Naroka hơi thay đổi:
"Ai nói cho mấy đứa biết?"
“Ông của cậu ấy nói cho cậu ấy biết lúc quay về vào ban đêm.” Lumian bắt đầu luyên thuyên.
Naroka sửng sốt:
"Linh hồn thực sự có thể quay về nhà ư..."
"Bố cháu cho cháu biết là khi từng sống ông nội đã nói thế." Reimund không đành lòng nhìn Lumian lừa gạt một bà già.
Naroka khá là mất mát, một lúc sau mới nói:
"Không ai trong bọn ta biết người đàn ông đó là một phù thủy cho đến khi gã chết, cư xử rất bình thường."
Giống như không ai biết Aurore là một phù thủy ấy... Lumian đáp trong lòng.
“Mãi cho đến khi gã đột ngột qua đời và con cú đó bay đến…” Naroka chìm vào hồi ức.
Những gì bà kể sau đó về cơ bản giống với truyền thuyết.
Lumian hỏi thêm một câu:
"Vậy phù thủy đó sống ở đâu ạ?"
Naroka liếc nhìn cậu:
"Chính là nơi mà cậu và Aurore đang sống hiện giờ.”
"Sau khi phù thủy được chôn cất, linh mục lúc ấy đã dẫn theo nhiều người lấy đi những thứ có giá trị và đốt rụi ngôi nhà. Cứ thế hai mươi ba mươi năm, không ai dám đến gần khu vực đó. Về sau thì chuyện này dần bị lãng quên. Cuối cùng là Aurore đến, mua mảnh đất đó và xây lại nhà."
Chính là nhà của mình? Lumian sửng sốt.
Đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu!
Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã nghĩ đến một số vấn đề mà trước đây mình đã bỏ qua:
Với năng lực kiếm tiền và sức mạnh phi phàm được giấu kín của Aurore, tại sao lại đi định cư ở một vùng nông thôn là Làng Kordu?
Cho dù là tỉnh lỵ Vigor, trung tâm dệt may Suhit hay thủ đô Trier thì đều là những lựa chọn tốt hơn, mà cho dù có muốn chọn một nơi có môi trường và không khí trong lành thì vẫn còn vài địa điểm trong những khu đô thị đó để lựa chọn.
Aurore từng nói rằng cách để trốn tốt nhất là lẩn vào trong một thành phố lớn... Lumian quay cuồng với đống suy nghĩ trong đầu, không thể bình tĩnh lại.
Đến tận hôm nay cậu mới biết mảnh đất mà Aurore chọn, mảnh đất nơi ngôi nhà được xây lên đã từng thuộc về một phù thủy...
"Vậy phù thủy đó được chôn cất ở đâu ạ?" Reimund đứng bên không nhịn được mà hỏi.
Việc kiếm đồ mà phù thủy để lại trong nhà đã vô vọng, giờ chỉ có thể xem thi thể của phù thủy có gì đặc biệt hay không.
Naroka cười nói:
"Một việc lớn như vậy chắc chắn linh mục sẽ phải đến.”
“Khi đó, mọi người dùng chín con bò kéo quan tài đến nghĩa trang cạnh nhà thờ, sau đó linh mục làm lễ để thanh tẩy, cuối cùng thi thể được hỏa táng và chôn trong hố.”
“Vậy sao…” Reimund không giấu nổi vẻ thất vọng.
“Mấy đứa hỏi chuyện này để làm gì?” Naroka quan sát biểu cảm của cậu ta một lúc rồi hỏi.
Lumian bật cười, sau đó nói ra lời nói thật nghe giống lời nói dối hơn:
"Bọn cháu muốn tìm kho báu của phù thủy."
“Còn trẻ đừng có lúc nào cũng mơ mộng.” Naroka khuyên một câu.
“Vâng ạ.” Lumian cư xử rất lễ phép.
Sau khi tạm biệt Naroka, cậu và Reimund bước lên con đường đến quảng trường làng.
“Không có hy vọng đâu, Lumian, chuyện này hết hy vọng rồi.” Sau khi đi vòng qua một dãy nhà, Reimund thất vọng nói.
"Đúng vậy, thứ gì nên đốt đã đốt sạch, đáng lấy đã bị lấy sạch mấy chục năm trước." Lumian gật đầu.
Vì chuyện giấc mơ đã có chuyển biến nên cậu không quá thất vọng.
Reimund đồng ý:
"Ừ, có mỗi con cú là thứ duy nhất trong truyền thuyết chưa bị làm sao."
"Cú..." Mắt Lumian sáng lên, cậu hướng ánh mắt về phía khu rừng bên ngoài ngôi làng.
Reimund rùng mình, vội vàng bổ sung thêm:
“Nhưng sau ngần ấy năm chắc nó chết từ lâu rồi.”
Cậu ta rất sợ phải tiếp xúc với những sinh vật xấu xa như cú này.
Bởi vì ở miền nam Intis, cú, chim sơn ca và quạ đều được coi là những sinh vật chẳng lành, xấu xa và phục vụ cho ma quỷ, thường lấy đi linh hồn của con người hoặc mang lại điều xui xẻo.
("Cô gái chăn ngỗng" còn là tên 1 câu chuyện trong Truyện cổ Grimm)