Chương 43-2: Thẳng thắn

Lumian kể lại từ lúc gặp đám người xứ khác Leah cho tới việc mình duy trì được tỉnh táo trong mơ, tiến vào một khu phế tích, săn quái vật nên thu hoạch được đặc tính phi phàm, trở thành thợ săn.

Hắn không giấu diếm ký hiệu vòng tròn hình bụi gai trên ngực mình, bởi vì khả năng nó có liên quan tới mấu chốt vòng lặp thời gian. Hắn cũng đã từng thấy ký hiệu đó trên người cha xứ. Mà giết chết cha xứ lại dẫn tới thời gian khởi động lại sớm hơn.

Lúc đầu vẻ mặt Aurore còn mang ý cười, cảm thấy câu chuyện em trai lần này bịa ra rất sáng tạo, nhưng càng nghe, vẻ mặt cô càng nghiêm túc. Bởi rất nhiều tri thức vốn Lumian không biết được.

Đến lúc Lumian nói mình đã trở thành Phi phàm giả, cuối cùng cô cũng có động tác, đưa tay phải lên miết hai bên huyệt Thái dương.

Đôi mắt màu lam nhạt của cô trở nên sâu thẳm ngay, lại không phản chiếu ra bất cứ bóng hình nào.

Cô nhìn Lumian một hồi, gật đầu khẽ nói.

"Cơ thể em có thay đổi rất lớn, năng lượng sinh mệnh và cơ bắp đều vượt qua người thường rất nhiều."

"Tinh linh thể có thay đổi nhất định nhưng không lớn..."

"Quả nhiên là thợ săn am hiểu công kích vật lý hơn là pháp thuật..."

"Chị không nhận ra được thay đổi tương ứng với ký hiệu kia, nhưng cũng không dám nhìn sâu..."

Nói tới đây, Aurore mấp máy môi, vẫn hơi nghi hoặc hỏi lại.

"Không phải vì để chị chấp nhận việc em trở thành Phi phàm giả nên em mới bịa ra một câu chuyện không hợp thói thường như vậy chứ?"

Đây là phong cách điển hình của Lumian.

Lumian không giải thích, nói thẳng ra một số tri thức thần bí học mà vị nữ sĩ kia truyền cho mình.

Đương nhiên hắn chỉ nói đơn giản, không trình bày cụ thể.

Đây không phải bởi hắn rất có nguyên tắc, rất có đạo đức, trước khi được vị nữ sĩ kia cho phép sẽ không nói với cả chị gái mình, mà bởi rõ ràng đối phương rất mạnh, nếu tiết lộ tri thức quý báu ra mà chọc giận tới cô, có lẽ sẽ giải quyết được vòng lặp thời gian, nhưng chẳng ai còn sống nổi hết.

"Định luật bất diệt... Định luật tụ hợp... Cách đóng vai..." Aurore ngây ngẩn tại chỗ.

Em trai mù dở ở lĩnh vực thần bí học lại nắm giữ những tri thức vô cùng quý giá này!

Cô trở thành Phi phàm giả tới giờ đã đủ năm năm, ban đầu dựa vào nhật ký của Đại đế Russel, về sau gia nhập tổ chức kia, tăng thêm đường tắt của bản thân thông tới biểu tượng về lĩnh vực thần bí học, cho nên thỉnh thoảng sẽ được phổ cập kiến thức, mới nắm được ba nền tảng tạo dựng nên thế giới siêu phàm là "cách đóng vai", "định luật đặc tính phi phàm bất diệt", "định luật bảo toàn đặc tính phi phàm" này, nhờ vậy mới có thể tự cho là chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng tri thức lại uyên bác, vượt xa phần lớn đồng loại cả mấy con phố.

Mà bây giờ em trai chưa hề tiếp xúc với thần bí học lại có thể nói ra những thứ này, đồng thời còn nói đến cả "định luật đặc tính phi phàm tụ hợp" mà mình chưa biết!

Điều này đã loại bỏ khả năng Lumian lén xem nhật ký vu thuật của cô.

Là Phi phàm giả thuộc con đường "người dòm ngó bí ẩn", Aurore vừa kiềm chết muốn biết nội dung cụ thể của "Định luật tụ hợp" vừa nhìn về phía em trai, đầy nghi ngờ, kinh ngạc và lo âu hỏi.

"Cuối cùng em đã bỏ ra điều gì mới khiến vị nữ sĩ kia dạy em những kiến thức này?"

Công thức ma dược cũng được đưa tặng miễn phí!

Cô đánh giá Lumian từ trên xuống dưới lần nữa, muốn xem thử cuối cùng trên người hắn đã mất đi thứ gì.

"Không có gì cả." Lumian cười tự giễu một tiếng: "Chính vì thế mới đáng sợ. Em cũng không biết tương lai sẽ phải trả giá thế nào. Ừ, em hoài nghi ký hiệu trên ngực em có liên quan tới phế tích trong mơ. Chắc vị nữ sĩ kia muốn em mở ra bí mật tương ứng."

Aurore ừ một tiếng.

"Em nói tiếp đi."

Cô chờ đợi "câu chuyện" tiếp theo với thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Lumian nói về bốn con cú mèo, nói về đột biến lúc Mùa bốn mươi, nói về kinh nghiệm của hai chị em vào lần tuần hoàn thứ hai, nói về hai người thử ra khỏi thôn Cordu nhưng vòng lặp khởi động lại luôn.

Aurore nghe rất nghiêm túc xong, khó tin lẩm bẩm.

"Hoặc là chị bị em thôi miên, nói hết mọi chuyện cho em, hoặc là thời gian đang tuần hoàn thật..."

Cô bắt đầu tin tưởng Lumian. Bởi cái tên Cây trâm chính trực kia là do cô tự đặt, lại chưa ghi vào bất cứ đâu. Trừ phi tự cô nói ra cho em trai, nếu không Lumian không thể nào biết được. Mà cô hoàn toàn không có ấn tượng về việc này.

Lumian tranh thủ thời cơ nói.

"Em còn có thể tiên đoán đêm nay ba người xứ khác kia sẽ xuất hiện ở quán rượu cũ, tiên đoán đêm nay cha xứ sẽ vùng trộm yêu đương với phu nhân Pualis, tiên đoán người chăn cừu Pierre Berry đã về thôn, mang theo ba con cừu đều có vấn đề..."

Aurore càng nghe càng lộ vẻ nghiêm trọng, một lúc lâu sau mới nói.

"Ba người xứ khác kia vào thôn lúc chiều, mà em và chị còn đang luyện chiến đấu, sau đó nghỉ ngơi, căn bản không ra ngoài."

"Ừm, trong lớp chiến đấu buổi chiều, em vẫn là người bình thường..."

Cô đã tiếp nhận câu chuyện thời gian tuần hoàn của Lumian.

Nếu đổi lại là người khác, Lumian sẽ cười ha hả nói: "Tin! Tin rồi! Thế mà chị lại tin câu chuyện vô lý này." Nhưng đối mặt với Aurore, hắn vẫn đang khắc chế hết sức.

Hắn đề nghị ngay.

"Giờ em đi vào trong thôn, xem có thể tìm được thêm tin tình báo gì không."

Aurore gật đầu khẽ.

"Chị sẽ dùng "con mắt" xem xét khắp nơi xem. Nhưng điều này có hạn chế rất lớn, lại vô cùng nguy hiểm. Chị không chắc sẽ có thu hoạch gì."

Lumian vẫy vẫy tay, ra hiệu mình đã hiểu, sau đó đi ra ngoài cửa.

Đi vài bước, hắn quay đầu nhìn về phía Aurore đang đứng trong nhà bếp, liên tưởng ngay tới cảnh đối phương đẩy mình về nơi an toàn giữa Vu sư vong linh, tự dưng cảm thấy đau đớn.

Hắn vô thức hỏi.

"Chị, tại sao khi đó lại nhận nuôi em?"

Aurore tức giận đáp.

"Chị muốn chắc!"

"Chị chỉ có lòng tốt cho em chút đồ ăn, kết quả là em lại đi theo chị, muốn bỏ cũng không bỏ được, còn rất ngoan ngoãn làm giúp chị việc này việc khác. Chỉ chẳng may mềm lòng... Ai ngờ em lại lớn lên thành cái dạng này!"

"Chị là một thiếu nữ, nuôi một đứa bé vất vả thế nào em có biết không?"

Nghe Aurore trả lời xong, Lumian vốn muốn nói cảm ơn một tiếng, ca ngợi chị gái một câu, nhưng lời tới khóe miệng đã kẹt lại, giống như muốn chui lên mắt với mũi vậy.

Hắn quay đầu, đi vào trong thôn.