Chương 5: Lá Bài

Editor: Hoàng Văn Đạt

Rượu anh đào đỏ nhạt, quả đúng là người đến từ thành phố lớn... Cuối cùng ánh mắt của Lumian dừng lại tại chiếc ly trên tay cô gái kia.

Rượu anh đào có màu đỏ nhạt kia là loại rượu được lên men từ đường và quả anh đào, rất được các quý cô ưa chuộng cả về màu sắc và mùi vị. Đương nhiên cũng có thể sử dụng loại trái cây thích hợp khác để thay thế cho quả anh đào, dù mùi vị sẽ hơi khác một chút nhưng sẽ không quá nhiều.

Đây là một trong số ít rượu hạng sang mà Quán Rượu Cũ ở làng Kordu có thể lấy ra, và họ dự trữ nó cũng là vì bà Pualis vừa thấy đã yêu màu rượu này sau một chuyến viếng thăm tỉnh lỵ Vigor.

Bà Pouaris là vợ của người cầm quyền hành chính ở địa phương kiêm thẩm phán của vùng, Beost. Tổ tiên của bà là quý tộc, nhưng đã mất tước hiệu vào thời Đại đế Roselle.

Đồng thời, bà cũng là một trong những nhân tình của linh mục Guillaume Bénet. Không nhiều người trong làng biết chuyện này, và Lumian là một trong số đó.

Lumian rời mắt đi, tiến về phía quầy bar.

Ở đó có một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang ngồi, mặc áo sơ mi vải lanh và quần tây cùng màu, mái tóc nâu không tươi tốt cho lắm và khá bù xù; khóe mắt, miệng và vầng trán đã có vài nếp nhăn do nhiều năm lao động vất vả.

Đây là bố của Reimund, Pierre Greg.

Lại một Pierre nữa.

Đó là lý do tại sao Lumian mới nói đùa trước mặt đám người Lia và Ryan rằng nếu gọi Pierre vào quán bar, ít nhất một phần ba số người sẽ đáp lại.

Vì thế khi người trong làng nói về Pierre và Guillaume sẽ luôn phải thêm những từ hạn định như ai của nhà nào, nếu không thì sẽ không thể phân biệt được.

Ở nhiều gia đình, khi mà cả bố và con có cùng tên Pierre hoặc Guillaume, hàng xóm chỉ có thể phân biệt họ bằng cách thêm "Già", "Lớn" và "Nhỏ" vào.

“Bố, sao không đến quảng trường làng trò chuyện với những người khác?” Reimund bước đến bên bố.

Đàn ông trong làng rất thích tụ tập dưới gốc cây du ở quảng trường hoặc tại nhà của ai đó để chơi xúc xắc, đánh bài, cờ và thảo luận về đủ thứ tin đồn khác nhau – đơn giản là vì đến quán rượu phải trả tiền.

Pierre Greg nâng ly rượu vang đỏ lên, liếc xéo đứa con trai thứ hai và nói:

"Lát nữa mới đi, giờ quảng trường chắc chưa có ai."

Đúng thế, mấy người đàn ông trong làng đi đâu hết rồi nhỉ? Lumian lập tức thấy khá khó hiểu.

Vừa rồi khi ở quảng trường, anh không nhìn thấy một bóng người nào.

“Chú, cháu muốn hỏi chú một số chuyện.” Lumian vào thẳng vấn đề.

Pierre Greg đề cao cảnh giác:

"Trò đùa mới?"

Câu chuyện "Sói đến rồi" quả đúng là dựa trên thực tế... Lumian quay đầu lại và ra hiệu cho Reimund nói.

Reimund sắp xếp lại ngôn từ rồi mới lên tiếng:

"Bố, truyền thuyết về phù thủy mà bố kể cho con đã xảy ra bao lâu rồi? Truyền thuyết mà chín con bò mới kéo nổi quan tài ấy."

Pierre Greg nhấp một ngụm rượu vang và nói với vẻ nghi ngờ:

"Hỏi vấn đề này để làm gì?”

"Đấy là câu chuyện ông nội kể cho ta khi còn nhỏ."

Tỉnh Reston nơi có Làng Kordu và các tỉnh lân cận Aulay và Suhit nằm ở phía nam của Cộng hòa Intis là những vùng trồng nho nổi tiếng. Rượu ở đây, nhất là loại dở, rẻ đến mức có mùa người ta còn uống rượu như nước lã.

Reimund nghe xong thì thấy thất vọng, bởi vì ông của cậu ta đã qua đời từ lâu.

Đúng lúc ấy, Pierre Greg lại bổ sung thêm một câu:

"Ông nội con còn nói rằng đã tận mắt chứng kiến nó khi còn là một đứa trẻ. Kể từ đó, ông rất sợ cú vì lo rằng linh hồn mình sẽ bị sinh vật xấu xa này cướp đi."

Đôi mắt của cả Lumian và Reimund đồng thời sáng bừng lên.

Thế mà lại thật sự có manh mối!

Truyền thuyết về phù thủy kia là chuyện mà có người đã từng được chứng kiến?

“Ông có nói về nơi phù thủy ấy sống hay nơi chôn cất sau khi chết không ạ?”

Pierre Greg lắc đầu:

"Ai rảnh mà đi để tâm mấy vấn đề này chứ?"

Khi thấy Reimund còn định hỏi thêm điều gì đó, Lumian vươn tay vỗ nhẹ vào người cậu ta và nói lớn:

"Đến lúc ra bờ sông rồi."

Reimund đang định đi theo Lumian thì Pierre Greg chợt nhớ ra một chuyện:

"Đợi đã, Reimund, hai ngày nữa là con phải làm "người canh đồng" rồi, bố sẽ cho con biết một số điều cần chú ý."

"Người canh đồng" có trách nhiệm tuần tra trên đồng cỏ cao và các cánh đồng ở xung quanh làng để ngăn người dân chăn thả gia súc trong thời gian cấm chăn thả hoặc để gia súc phá hoại cây trồng non.

Lumian không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai bố con mà đi vào phòng tắm nằm trong quán rượu.

Khi đi ra, anh còn cố tình đi ngang qua cô gái xứ khác không rõ tuổi đang uống rượu anh đào đỏ nhạt kia.



Mặc dù biết mình sẽ không làm mấy trò như bắt chuyện nhưng anh vẫn muốn quan sát trước, thu thập thông tin chi tiết để rồi khi thời cơ đến, nó có thể sẽ có ích. Giống với cách mà anh lợi dụng đám người Ryan, Lia để xông vào nơi linh mục đang vụиɠ ŧяộʍ.

Sau vài lần liếc trộm không để lại dấu vết gì, Lumian định đi vòng qua góc này để đợi Reimund ở lối vào quán rượu.

Thì đúng lúc ấy, quý cô mặc bộ váy cam với khí chất biếng nhác ngẩng đầu lên.

Ánh mắt còn chưa kịp rời đi của Lumian chạm ngay vào ánh mắt của đối phương.

Giây phút đó, đến một người mặt dày như Lumian còn thấy khá xấu hổ.

Ngay lập tức, hàng loạt suy nghĩ nảy ra trong đầu anh:

Mình có nên noi gương lão linh mục hay tay quản lý của nhà thờ không nhỉ; đầu tiên là nhân cơ hội khen ngợi vẻ đẹp của cô ấy, sau đó chuyển từ quan sát sang bắt chuyện, hay là thể hiện khía cạnh ngây thơ của mình, quay người vội vã rời đi...

Anh vừa mới đưa ra quyết định thì quý cô nương kia đã khẽ cười, nói:

“Dạo gần đây cậu rất mơ đúng không?”

Chỉ một câu nói thôi khiến Lumian có cảm giác như bị sét đánh, toàn bộ tâm trí anh trở nên tê liệt và mọi suy nghĩ đều đóng băng tại khoảnh khắc đó.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã gượng cười nói:

"Không phải nằm mơ là một chuyện rất bình thường à?"

Quý cô kia chống cằm bằng một tay trong lúc ngắm nghía Lumian, cuối cùng cười nói:

"Một giấc mơ ngập tràn sương mù."

Sao cô ta lại biết... Đồng tử của Lumian giãn ra ngay lập tức. Nét mặt của anh giờ đã có thêm một chút sợ hãi.

Tuy đã trải qua nhiều chuyện nhưng dù sao anh cũng còn trẻ nên nhất thời không kiềm chế nổi biểu cảm của mình.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh... Lumian vừa trấn an mình, vừa thả lỏng cơ mặt, hỏi ngược lại:

"Cô đã nghe hết câu chuyện tối qua tôi kể với ba người xứ khác đó rồi?"

Cô gái kia không trả lời mà lấy một xấp bài ra khỏi chiếc túi xách màu cam trên ghế bên cạnh.

Cô nhìn về phía Lumian một lần nữa, mỉm cười và nói:

"Rút thử một lá xem, biết đâu nó có thể giúp cậu tìm ra lời giải cho bí mật ẩn giấu trong giấc mơ đó."

Đây... Lumian vừa sợ hãi lại vừa nghi ngờ.

Đồng thời, tim của anh đã đập thình thịch trong sự cảnh giác cao độ.

Anh liếc nhìn bộ bài kia, khẽ nhướng mày nói:

"Tarot?"

Nó trông khá giống với bài tarot do Đại đế Roselle phát minh ra để bói toán.

Quý cô kia nhìn xuống, tự cười chính mình và nói:

"Xin lỗi, lấy nhầm."

Cô nhét hai mươi hai lá bài Tarot về lại chiếc túi xách cỡ vừa và lấy ra một bộ bài khác.

"Đây cũng là một bộ Tarot, nhưng thuộc về bộ Ẩn Phụ. Cậu chưa đủ tư cách để rút lá thuộc bộ Ẩn Chính, mà tôi cũng không đủ tư cách để cho cậu rút..."

Có năm mươi sáu lá bài thuộc bộ Ẩn Phụ, bao gồm bốn "bộ": Cốc (Chalices), Gậy (Wands), Kiếm (Swords) và Đồng Xu (Pentacles).

Cô ta đang nói cái gì ấy nhỉ... Lumian nghe xong chả hiểu gì.

Cô gái này trông vừa xinh đẹp lại vừa khí chất đấy, nhưng hành vi thực sự thì lại không bình thường, hình như có vấn đề về tâm thần.

"Rút một lá đi." Cô gái hình như đến từ một thành phố lớn này lắc lắc bộ Ẩn Phụ trong tay và cười, nói: "Miễn phí, thử không mất tiền, nhưng nhỡ đâu lại giải quyết được vấn đề giấc mơ của cậu thì sao."

Lumian cười “haha”, nói:

"Chị tôi đã từng rằng thứ miễn phí chính là thứ đắt nhất."

“Câu nói này quả thật có lý của nó.” Quý cô kia suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

Cô đặt bộ Ẩn Phụ xuống cạnh ly rượu anh đào đỏ nhạt rồi nói tiếp:

"Nhưng chỉ cần cậu nhất quyết không chịu trả tiền thì làm thế nào mà tôi, một người xứ khác, có năng lực ép cậu phải trả tiền ở làng Kordu này?"

Nghe cũng có lý... Rút thử thì có làm sao... Mãi mới có một chuyện gì đó liên quan đến giấc mơ kia, không thử thì không cam tâm... Nhưng liệu nó có liên quan đến lời nguyền của phù thủy không nhỉ?... Hay là nhờ Aurore giúp? Có quá nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến Lumian tạm thời khó có thể quyết định nổi.

Mà cô gái kia cũng không hề giục anh.

Sau hơn mười giây, Lumian chậm rãi cúi xuống, đưa tay phải rải chồng Ẩn Phụ kia ra, sau đó rút một lá từ giữa.

“Seven of Wands.” Quý cô lười biếng liếc nhìn mặt lá bài.

Trên lá bài đó là một người đàn ông với vẻ mặt kiên nghị và bộ quần áo màu xanh lá cây đang đứng trên đỉnh núi, tay cầm một cây gậy gỗ chống trả lại sáu cây gậy khác của kẻ địch đang tấn công lên từ dưới núi.



“Lá bài có ý nghĩa gì?” Lumian hỏi.

Quý cô kia cười:

“Diễn giải theo hình vẽ thì là mối nguy, thử thách, đương đầu, can đảm, v.v.”

"Đương nhiên, mấy điều này không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ tặng lá bài này cho cậu. Khi vận mệnh đến, cậu sẽ khám phá ra ý nghĩa thực sự của nó."

“Tặng tôi?” Lumian càng lúc càng bối rối.

Đừng nói là lá bài này bị nguyền rủa chứ?

Quý cô kia cất những lá Ẩn Phụ còn lại đi, sau đó cầm ly rượu lên và uống sạch chút rượu anh đào đỏ còn lại trong đó.

Cô phớt lờ câu hỏi của Lumian, đi về phía cầu thang bên hông Quán Rượu Cũ để lên tầng hai.

Rõ ràng là cô trú ở nơi này.

Lumian vốn định đuổi theo, nhưng anh chỉ bước có một bước đã dừng lại bởi đống suy nghĩ rối bời trong đầu:

Đây liệu có thật là một lá bài bình thường hay không?

Cô ta tặng lá bài này này cho mình thì chẳng phải bộ bài đấy sẽ vĩnh viễn thiếu một lá, không sử dụng được hay sao?

Có lẽ Aurore sẽ tìm ra vấn đề...

Lúc này, Reimund đi tới:

"Sao thế?"

"Không có gì, cô gái xứ khác kia xinh thật đấy." Lumian nói lấy lệ một câu.

"Tao vẫn thấy là chị Aurore của mày trông đẹp hơn." Reimund lập tức hạ giọng, "Lumian, bọn mình nên làm gì tiếp theo đây? Ông tao đã mất lâu lắm rồi."

Lumian đang vội về nhà nên chỉ nghĩ thoáng qua rồi nói:

"Một là tìm một ông cụ trạc tuổi ông mày và vẫn còn sống để hỏi. Hai là đến nhà thờ để xem sổ đăng ký, à mà thôi, cách này để xuôi xuôi đã."

Khi nhớ ra mình vừa phá bĩnh việc vụиɠ ŧяộʍ của linh mục, Lumian cho rằng khoảng thời gian này không có việc gì quan trọng thì không nên đến nhà thờ.

Ở làng Kordu, nơi chỉ có một giáo hội, do số lượng người quản lý hành chính rất ít nên nhà thờ đảm nhận luôn một số chức năng của chính phủ, chẳng hạn như ghi lại các đám tang và đám cưới.

Không đợi Reimund hỏi lại, Lumian đã nói thêm:

"Giờ chia ra tìm xem có người già nào đủ điều kiện trước rồi mai đến hỏi sau."

“Ok.” Reimund lập tức đồng ý.

... ...

Trong ngôi nhà hai tầng bán trệt.

Sau khi nghe Lumian thuật lại, Aurore cẩn thận nhìn lá bài "Gậy" kia một lúc rồi nói:

"Đấy đúng là một lá bài rất bình thường. Chị không cảm nhận được bất kỳ lời nguyền hay điểm đặc biệt nào khác."

"Aurore, ặc, chị bảo người xứ khác kia rốt cuộc muốn làm gì, và tại sao cô ta lại biết giấc mơ của em như nào nhỉ?" Lumian hỏi.

Aurore lắc đầu:

"Cô ta đã thẳng thắn như thế thì còn đỡ.”

"Mấy ngày nay chị sẽ "quan sát" cô ta thật kỹ.”

"Ừ... tạm thời em cứ cầm lá bài này đi, có lẽ sẽ có sự khác thường nào đó. Đừng lo lắng, có chị đây."

“Ok.” Lumian cố thả lỏng bản thân hơn chút.

... ...

Đêm đến.

Lumian nhét lá bài "Gậy" kia vào đống quần áo treo trên lưng ghế, sau đó lên giường, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, trong cơn mê, hình như anh lại nhìn thấy làn sương màu xám kia.

Đột nhiên, anh rùng mình, và "tỉnh dậy" trong giấc mơ.

Anh có cảm giác mình như tỉnh lại và lấy lại được lý trí.

Và giấc mơ tràn ngập sương xám kia vẫn còn tồn tại.

P/S: 1. Vào tuần rồi nên sẽ không hỏa tốc được như mấy hôm vừa rồi, tranh thủ vừa làm vừa gõ thôi nhé mn ^^.

Trong chương có từ "quan chấp chính" mình đang phân vân chưa biết nên để như nào, đang để tạm là "người cầm quyền hành chính" (bên eng là Administrator).

Hôm qua có bạn góp ý là nên đổi cách gọi Lumian từ "anh" -> "cậu" mình thấy cũng khá hợp lý, mọi người nghĩ sao.

Hôm trước làm nhanh nên chưa tra gg, tên chuẩn của câu chuyện kia là "Sói đến rồi" nhé, một câu chuyện ngụ ngôn về việc không nên nói dối - đã sửa lại ^^