Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 41- 2: Vong linh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa dứt lời, nắm bột màu đen trong tay cô đã bị thiêu đốt gần như hết sạch. Khu vực hoang mạc trống rỗng xung quanh bị đám vong linh vọt tới chèn kín ngay.

Aurore vội vàng móc tài liệu ra tiếp, sử dụng trâm cài ngực bằng vào đốt cháy lên, tạo thành ánh sáng vàng kim chói lói.

Đám vong linh vừa tới gần xe ngựa đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị hòa tan trong ánh sáng vàng.

Aurore nhảy ngay xuống khỏi xe ngựa, chạy về phía biên giới hoang mạc. Lumian theo sát phía sau.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra trong ánh sáng vàng, chụp vào cánh tay Lumian.

Trực giác của Lumian rất mạnh, cảm quan ưu tú, phát hiện nguy hiểm sớm, vung tay hất mạnh về phía cánh tay kia.

Chát!

Hắn cảm thấy như đập vào một khối băng cứng. Khí lạnh mãnh liệt truyền vào thân thể hắn, khiến hắn đờ ra trong tích tắc.

Cạch cạch cạch, hai hàm răng va vào nhau. Lumian đã nhìn thấy chủ nhân của cánh tay kia.

Nó cũng là vong linh mặc áo tang trắng nhưng lại đeo một cái mặt nạ giấy, thân thể bị bốc hơi rất chậm trong ánh sáng vàng.

Thấy Lumian dừng lại, vong linh quái dị kia đột nhiên mờ đi, giống như muốn xếp chồng lên hắn vậy.

Lúc này, một luồng ánh sáng tinh khiết thần thánh chiếu tới, rơi thẳng lên người của vong linh đeo mặt nạ này.

Nó khựng lại tại chỗ, thân thể bốc cháy bừng bừng, hóa thành một luồng khói đen tản đi.

"Đừng dừng lại!" Aurore thu tay phải đặt trên trâm vàng, tiếp tục lao nhanh đi.

Lumian thoát khỏi rét lạnh, nhanh chóng đuổi theo chị mình..

Dựa vào đám bột màu đen và pháp thuật của Vu sư, hai người xuyên thẳng qua hoang mạc. Không biết có bao nhiêu vong linh mặc đồ tang trắng đã bị bốc hơi trong ánh sáng màu vàng kia.

Đáng tiếc là Aurore không có khả năng chỉ bỏ vào mọi túi mỗi một loại tài liệu này. Là Vu sư, cô phải tính toán tới tất cả tình huống có thể xảy ra.

Không bao lâu sau, túi bột Hoa thái dương của cô đã trống rỗng.

Mà lúc này, bọn họ còn cách rìa hoang mạc chừng mấy trăm mét. Vong linh xung quanh vẫn như vô cùng vô tận.

Càng khiến hai chị em sợ hãi hơn đó là dường như Kỵ Sĩ Tử Vong kia đã nhận ra vấn đề bên này, điều khiển ngựa về hướng hai người.

Trong ánh sáng màu vàng, vẻ mặt Aurore thay đổi vài lên, chậm bước lại, cắn răng nói.

"Em trai ngốc, khi chị hô tới "ba", em phải chạy điên cuồng về phía biên giới hoang mạc nhé, đừng quay đầu lại!"

Lumian đang muốn phản đối thì Aurore đã bổ sung.

"Yên tâm đi, chị sẽ đi theo phía sau em. Em ở lại chỉ quấy rầy chị sử dụng một phép thuật rất lợi hại, làm chị chạy trốn chậm lại."

Cô vừa nói vừa gỡ trâm cài ngực bằng vàng xuống, đưa cho Lumian cũng vừa chạy chậm lại, chỉ đạo.

"Tập trung linh tính của em, kéo nó lên cây trâm này, trong lúc chạy hết tốc độ thì đọc đi đọc lại một loạt từ này: Xxx!"

Lumian nghe không hiểu loạt từ kia nhưng cố gắng nhớ từng phát âm.

Hắn cầm cây trâm ngực bằng vàng kia, cảm thấy có ánh sáng ấm áp dạt dào chiếu lên người mình. Rất nhiều ý nghĩ âm u trong đầu biến mất, cho nên suy nghĩ cũng chậm chạp hơn ít nhiều.

Đeo cây trâm cẩn thận theo bản năng, Lumian tập trung tinh thần như chị dặn, kéo dài linh tính ra.

Bột màu đen trong tay Aurore càng ngày càng ít, lại lấy một tài liệu khác ra, hô to.

"Một, hai, ba!"

Vì không để chị bận thêm, Lumian vung chân chạy như điên.

Hầu như đồng thời, hắn cố hết sức đọc chuỗi từ kia.

"Xxx!"

Cây trâm vàng trên ngực phát sáng, tỏa ra từng luồng sáng vàng nhạt.

Giờ phút này, Lumian như đeo một vầng mặt trời nhỏ, khiến đám vong linh xung quanh tự động né tránh hắn.

Bịch bịch bịch!

Hắn vừa lao đi vừa không yên lòng về chị, không kìm được hơi nghiêng đi, quay đầu nhìn về hướng Aurore.

Aurore ở lại tại chỗ, quanh người là từng luồng khí đen cuồn cuộn.

Khí đen này dường như có sức hút rất mạnh với đám vong linh, khiến chúng bỏ qua Lumian, vọt về hướng Aurore.

Lumian không phải kẻ ngu, chứng kiến cảnh này là rõ lời chị nói "sẽ theo phía sau" chỉ là lời nói dối.

"Aurore!"

Hắn hô to một tiếng, dừng phắt lại, thuận thế quay người.

Hắn sợ rằng người chết đi trong vòng lặp, đến lúc vòng lặp kết thúc sẽ chết thật.

Aurore nhìn theo tiếng gọi, thấy ngừng lại, lo lắng hô to.

"Em có ngớ ngẩn không thế? Chạy mau!"

Lumian không nói gì, vọt về hướng Aurore. Vong linh phía trước bị trâm ngực bằng vàng chiếu xuống đều phải nhường đường.

Aurore thấy thế cúi đầu, mắng khẽ.

"Thật đúng là tên ngốc mà..."

Cô chợt móc ra một thứ tài liệu khác đen xì, vẩy về hướng Lumian.

Lumian giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đè lại, đẩy mạnh về phía biên giới hoang mạc.

Hắn giãy dụa kịch liệt nhưng lại không tìm được điểm tựa nào cả.

Một giây sau đó, hắn thấy Aurore tóc vàng lộ nụ cười nhạt hơi đau buồn.

Aurore dịu dàng hô.

"Em trai ngốc, sống sót thật tốt..."

Lời còn chưa dứt, khí đen xung quanh cô đã bị vong linh nuốt chửng hoàn toàn.

Cô hoàn toàn lộ ra trước Vu sư bóng dáng vong linh và Kỵ Sĩ Tử Vong.

"Aurore!"

Hai mắt Lumian trợn trừng trừng, hốc mắt gần như bị xé rách. Rất nhiều tơ máu màu đỏ xuất hiện trong con ngươi và trên da hắn.

Nhưng hắn vẫn khó có thể ngăn cản bị đẩy tới bờ hoang mạc.

Đúng lúc này, tất cả vong linh ngừng động tác.

Dường như ở phương xa có điều gì đó xảy ra.

Aurore có cảm ứng, ngạc nhiên nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa đang lao tới.

Chiếc xe ngựa đó trông như một chiếc tù và màu đỏ sậm. Thứ kéo nó không phải là ngựa mà là hai sinh vật đen kịt như ma quỷ, đầu mọc sừng dê.

Bên trong xe là một người phụ nữ đầu đội mũ hoa, mặc váy xanh, bề ngoài rất giống phu nhân Pualis.

Nhưng khác với phu nhân Pualis là khí chất của cô ta uy nghiêm vô cùng.

Kỵ Sĩ Tử Vong quay ngựa lại, đuổi theo vị phu nhân này.

Tất cả vong linh trên hoang mạc cũng đều lựa chọn như vậy, vây quanh xe ngựa rồi cùng tiến về phía dãy núi ở một hướng khác của hoang mạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »