Chia lìa
Trong tích tắc Hàn Liệt tiết ra, Ngả Diệp cũng vừa lúc đi vào.
“Cha, nếu không nhanh lên một chút thức ăn sẽ lạnh hết à.”
“Biết rồi! Ngươi đi ra ngoài trước đi!” Hàn Liệt vội vàng dùng nước sạch xối đi hết đóng dịch thể màu trắng vừa bắn ra kia, cũng rất nhanh lau khô thân thể chình mình, mặc vào quần áo, tận lực không để cho đối phương nhìn ra một tia sơ hở.
“Sao người lại ẩm ướt thề này?” Ngả Diệp chưa trải việc đời, đương nhiên không hề hay biết thân thể của Hàn Liệt vừa nổi lên biến hóa gì, y chỉ đơn thuần lo lắng cho Hàn Liệt.
Ngay lúc Ngả Diệp đang muốn đi qua, một cỗ lực lượng vô hình lại đột nhiên đem y đẩy ra xa.
“Ngả Diệp, hắn chính là Hàn Liệt! Cách hắn xa một chút!” haehyuk8693
Hắc Tử Lược bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ, hắn dùng hai tròng mắt đã hiện đầy tơ máu trừng Hàn Liệt, lần này tuyệt đối sẽ không để cho hắn chạy thoát!
“Tử Lược! Đừng…”
Thấy Hắc Tử Lược, Hàn Liệt cũng không vội vàng bỏ đi mà bật cười, “Ai da…Tiểu Diệp, ta trước phải chuồn đi đây, chính mình hảo hảo chiếu cố bản thân!”
“Hàn Liệt, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đào tẩu sao?”
“Không nên! Các ngươi ai cũng không cho đi!”
Nhưng mọi thứ đã không còn kịp nữa, Hắc Tử Lược đã đi theo Hàn Liệt biến mất trong bầu trời đêm.
—– haehyuk8693
Ngôi nhà to như vậy mà chỉ còn một mình y.
Không có cha, không có nương, không có huynh đệ tỷ muội, không có tình nhân, không có bằng hữu.
Chỉ có một mình Ngả Diệp. Y tự mình ngồi ở bên bàn ăn cơm đã được một canh giờ rồi, chiếc đũa cũng còn chưa có di chuyển, trong miệng thì thào đọc tên một người, đó cũng là ước nguyện của y.
“Phụ thân…”
“Trở về cùng ta ăn cơm chiều đi!” (đọc khúc này tội nghiệp bé Diệp quá T^T, NY cũng sợ cô đơn lém, có ba có má có người thân bạn bè bên cạnh là hạnh phúc nhất!)
Cả trái tim thật là khó chịu, giống như toàn bộ ruột gan của y đã bị kéo ra bên ngoài, giờ phút này y cảm thấy cô độc, rất bất lực. Y dùng tay bụm lấy mặt, nghẹn ngào khóc. Y cũng không dám khóc quá lớn, sợ sẽ làm ầm ĩ đến các quỷ hồn khác…cũng sợ làm cho Hàn Liệt đột nhiên trở về nhìn thấy bộ dáng vô dụng của y.
“Qúai lạ sao lại nóng như thế? Cha đã trở về rồi sao?”
Ngả Diệp quay đầu ra bên ngoài nhìn, phát hiện phía ngoài đã bị lửa thiêu cháy, ngọn lữa còn đang ùn ùn kéo vào bên trong.
Lúc này, y hẳn là nên chạy ra ngoài từ cửa hậu phía sau, nhưng y không làm vậy! Y vẫn ngơ ngác ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích, tùy ý để cho ngọn lửa vô tình thiêu đốt thân thể của y.
Chết đi cũng tốt, nếu chết y có thể hóa thành hồn phách đi gặp Hàn Liệt cùng dưỡng phụ, nếu vậy sao lại không làm?
Ngả Diệp tươi cười ngã lên trên bàn, nhắm lại hai mắt, ngay lúc này, xà nhà trên đỉnh đầu của y đã không thể chịu nổi sự tàn phá của ngọn lửa mà rơi thẳng xuống, mắt thấy thứ kia sắp nện lên tấm lưng gầy gò đến không chịu nổi của y…
Ngay lúc này đây, một vật thể vừa lớn vừa nhanh nhẹn đã đem y thổi qua một bên…
Tiếp theo, lại có” người” vọt tiến vào…
Không phải Hàn Liệt. haehyuk8693
Mà là Vương Doãn Kiệt!
Ngày lúc Vương Doãn Kiệt đem Ngả Diệp mang đi, hắn đã không chú ý tới ngoài cửa sổ có một đôi mâu sắc trống rỗng vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ…
Rất nhanh, cặp mắt kia đã tiêu thất trong bóng đêm…
———————
Lý phủ
“Ngươi thiếu chút nữa đã thiêu chết y rồi!”
“Y còn chưa chết…Người làm gì mà cứ như đại kinh tiểu quái vậy.” Đối mặt với Vương Doãn Kiệt đầy tức giận, Ứng Duyệt chỉ bình tĩnh nhún vai…Y ngược lại còn đang hối hận mình đã không phỏng lửa lớn thêm một chút, trực tiếp đem tên Ngả Diệp kia đốt chết thì tốt rồi.
“Ứng Duyệt!”
“Dùng thân thể của ta còn dám tranh luận với ta? Lại là vì cái tên quái thai này, da mặt của ngươi cũng đủ dày đó!”
Vương Doãn Kiệt không nói nữa, chỉ là vô cùng tức giận trong lòng, hắn không muốn cùng tên này cãi cọ. Ngay sau đó hắn lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Ngả Diệp đang hôn mê bất tỉnh, yêu thương hôn lên trán của y một cái.
“Này! Ta phỏng chừng Đức Tân rất nhanh sẽ tới đây, ngươi còn không mau trốn vào trong thân thể của ta? Ngươi muốn làm gì với nó ta cũng mặc kệ, bất quá không phải là bây giờ! Đợi đến khi Hàn Liệt bị diệt trừ rồi tính sau!”
Nghe vậy, Vương Doãn Kiệt hung hăng trừng mắt liếc y một cái, miệng niệm một câu chú, sau đó liền hợp vào trong cơ thể của Ứng Duyệt.
Quả không ngoài sở liệu của Ứng Duyệt, ngay trong một khắc y bị tên kia ký sinh vào người, Lý Đức Tân cũng vừa lúc đẩy cửa bước vào.
Hắn nhìn Ứng Duyệt một chút, rồi lại nhìn Ngả Diệp hôn mê trên giường, mày càng cau chặt hơn, cả hai đều chọn giữ im lặng thẳng đến khi Ứng Duyệt nói chuyện.
“Ta đi ra ngoài.” haehyuk8693
Lúc Ứng Duyệt đi tới cạnh cửa, đột nhiên cảm giác được cổ tay nóng lên, Lý Đức Tân bắt lấy tay y, khuôn mặt dương cương có chút kéo căng lên, nói ra hai chữ “Cảm ơn.”
Ứng Duyệt chỉ cười lạnh, sau khi hất tay hắn liền đi thẳng ra ngoài, lưu lại đối phương cùng Ngả Diệp ở trong phòng cả ngày.
Mà suốt hôm đó, Lý Đức Tân chưa bao giờ vượt quá phép tắc, chỉ như một người hầu chăm sóc cho Ngả Diệp hết mực.