Ngô Ngọc Lan đỡ bụng ngồi xuống giường, nhìn sắc mặt Hà Lăng còn tái nhợt, nhíu mày nói: “Trong người còn chưa khó chịu sao?”
Hà Lăng nghe vậy lắc đầu, miễn cưỡng cười với nàng: “Đã không sao, làm phiền thân thể tẩu tử không tiện còn phải lo lắng cho ta.”
“Chớ nói lời khách khí này với ta.” Ngô Ngọc Lan vỗ nhẹ tay y, quay đầu thoáng nhìn ra cửa: “Ngươi và Kỳ Việt…”
Nghe nàng hỏi vẫn đề này, ánh mắt Hà Lăng bỗng chốc ảm đạm: “Hắn còn đang giận ta, không có nói chuyện với ta.”
Ngô Ngọc Lan thở dài, châm chước một lát, vẫn là mở miệng nói: “Không phải ta nói ngươi, chuyện lần này quả thật là do ngươi không đúng, sức khỏe của mình là chuyện nên giấu diếm sao?”
“Ta biết, đều là ta không đúng.” Lúc ấy y một lòng chỉ nghĩ một mình tướng công vất vả, lại xém chút mất đi hài tử trong bụng, đối phương tức giận là phải.
“Ngươi không nhìn thấy hôm qua lúc thấy ngươi, sắc mặt hắn đáng sợ đến chừng nào đâu!” Ngô Ngọc Lan nghĩ lại còn cảm thấy sợ, thật đúng với câu nói, người bình thường càng ôn hòa, lúc tức giận mới càng dọa người.
Trong lòng Hà Lăng càng hổ thẹn, còn có đau lòng: “Cũng may là hài tử không sao.”
“Hài tử?” Ngô Ngọc Lan nhíu mày không đồng ý, nói: “Ngươi cho rằng Kỳ đệ là lo lắng cho hài tử sao? A Lăng, từ đầu đến cuối người hắn để ý chỉ có ngươi nha!”
Hà Lăng sảng sốt, trong đầu hiện lên ánh mắt thất vọng của Kỳ Việt, bỗng như hiểu ra điều gì.
“Nếu phải chọn giữa ngươi và hài tử, ngươi nghĩ đáp án của hắn sẽ là gì?” Ngô Ngọc Lan nhìn thấy y ngơ người, hỏi một câu.
Hắn chọn ai, không phải là điều quá rõ ràng sao!
Hà Lăng vươn tay nắm lấy ngọc bội bên gối, cẩn thận vuốt ve, ánh mắt dần trở nên ôn nhu.
Vẻ mặt như thế hẳn là đã thông suốt, Ngô Ngọc Lan yên tâm. Hai người này vẫn là nên ân ái nàng nhìn mới thoải mái, chứ đừng có giận dỗi làm người ta khó chịu.
Vừa vặn lúc này Kỳ Việt bưng chén thuốc tiến đến, Ngô Ngọc Lan liền đứng dậy, nói: “Được rồi, thấy ngươi không có gì đáng ngại ta cũng yên tâm, ta về đây.”
Biết nàng muốn cho hai người không gian riêng, Hà Lăng nắm lấy tay nàng nói: “Cám ơn tẩu tử.”
Ngô Ngọc Lan cười, chào hỏi với Kỳ Việt xong liền đi ra ngoài.
Hà Lăng nhìn Kỳ Việt vẫn như cũ mặt không biểu tình đi tới, theo thường lệ đưa chén thuốc đến bên miệng y, không rên một tiếng nhìn y uống xong, liền muốn đứng dậy rời đi.
Hà Lăng khẽ vươn tay ôm lấy cổ hắn, ngăn lại: “Tướng công, ta muốn đi nhà xí.”
Kỳ Việt khựng lại, trầm mặc đặt chén lên bàn nhỏ bên giường, ôm Hà Lăng đi ra ngoài.
Hà Lăng ôm chặt cổ hắn, cảm thụ nhiệt độ trên người đối phương, cả ngươi buông lỏng, nơi khiến y an tâm như vậy, chỉ có thể là trong lòng tướng công.
Đến cửa nhà xí, Kỳ Việt muốn buông người xuống, thế nhưng Hà Lăng vẫn ôm chặt không buông tay, lúc Kỳ Việt nhìn y, mới bày ra dáng vẻ ủy khuất nói: “Người ta không có sức, đứng không vững.”
Kỳ Việt theo bản năng muốn nhướn mày, nhưng vẫn nhịn xuống, ôm người vào nhà xí, đứng sau lưng y để y dựa vào.
Tuy rằng là mình muốn hắn bồi mình, nhưng bị người nhìn lúc đi mao xí vẫn khiến Hà Lăng xấu hổ, hai tai lặng lẽ đỏ lên, nhanh chóng giải quyết xong, lập tức chỉnh lý quần áo cho tốt.
Ôm Hà Lăng đi rửa tay xong, Kỳ Việt ôm y trở lại phòng, đặt lên giường, muốn rời đi, không ngờ rằng Hà Lăng vẫn không buông tay, ôm thật chặt lấy hắn.
“Ta… Ở một mình rất sợ, muốn ngươi ở lại với ta!” Nói xong Hà Lăng liền chột dạ, lúc này là lúc mặt trời lên cao, có cái gì mà sợ.
Kỳ Việt duy trì tư thế nửa khom người, hắn nhìn vào mắt Hà Lăng, không mở miệng nói đáp ứng hay không.
Hà Lăng thấy hắn không nói lời nào, cắn răng, nhịn xuống thẹn thùng trong lòng, ngửa đầu hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng cọ xát mấy lần mới lui ra, úp gương mặt đỏ bừng vào cổ hắn: “Ngươi đừng giận nữa có được không? Ta biết sai rồi, từ nay về sao cho dù là hắt hơi ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Đừng không để ý đến ta…”
Lời đã nói hết, nhưng đợi hồi lâu Kỳ Việt vẫn không đáp lại y, cũng không đẩy y ra, không biết có nghe được hay không, đợi rồi lại đợi, rốt cuộc Hà Lăng không nhịn được nửa, ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt mang theo ý cười, y sửng sốt: “”Ngươi…”
Kỳ Việt cong môi ôm lấy thắt lưng Hà Lăng, ghé vào tai y nói: “Cách hống người của phu lang làm cho vi phu rất hưởng thụ.”
Hà Lăng hiểu ra mình lại bị hắn trêu đùa, nhưng lần này y lại không cảm thấy xấu hổ, trong lòng chỉ có vui sướиɠ, y càng ôm chặt lấy Kỳ Việt: “Ngươi không giận ta nữa?”
“Đồ ngốc!” Kỳ Việt khẽ vuốt lưng y, mặt mày nhu hòa. Hắn đã sớm không còn tức giận, chỉ là muốn để tiểu phu lang ghi nhớ, cho nên vẫn không để ý tới y, không ngờ lại đón được niềm vui ngoài ý muốn, lúc ở nhà xí, nhìn hai bên tai đỏ bừng của y, hắn kém chút không nhịn được mà há miệng cắn.
Lúc này Hà Lăng mới lộ ra nụ cười, cụng trán mình vào trán hắn: “Ta ngốc, cho nên lần sau nếu có làm sai chuyện gì thì tướng công hãy nói cho ta biết chứ đừng im lặng.”
“Vậy ngươi cũng đừng quên lời ngươi vừa nói, về sau không cho phép giấu ta!” Kỳ Việt dùng chóp mũi cọ cọ y, ôm chặt thắt lưng y: “Nếu không cũng đừng mong ta dễ dàng tha cho ngươi.”
Làm hòa rồi, bầu không khí giữa hai người càng ngọt nào hơn trước đây, dính chặt lấy nhau không muốn buông ra, cảm thấy chỉ có như vậy trong lòng mới càng yên tâm hơn.
Chờ lúc Trịnh Việt Phòng và Hứa Hoa đến thăm, cảm thấy hai mắt như chói mù, trong lòng ghen ghét muốn chết, Hoa ca nhi nhà gã đến khi nào mới có thể nũng nịu với gã như vậy.
Thân thể Hà Lăng đã khá hơn, không cần nằm ngốc trên giường. Lúc này y đang cùng bọn họ ngồi trong sân, được ra hóng gió cảm giác cả người đều thoải mái hơn.
Nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của Trịnh Việt Phong, Hà Lăng liền biết gã lại phiền muộn việc Hoa ca nhi, liền trêu chọc: “Trịnh công tử, sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy, sinh bệnh sao?”
Đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lời này quả thật không sai, Hà Lăng ở lâu cùng Kỳ Việt đã học được cái xấu, biết rõ vì sao gã không vui còn hỏi như vậy.
“Ngươi không thoải mái ở đâu?” Hứa Hoa không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng gã không thoải mái thật, có chút lo lắng hỏi.
Trịnh Việt Phong phản ứng cực nhanh, trực tiếp đặt đầu lên vai Hứa Hoa, bày ra dáng vẻ suy yếu: “Hoa ca nhi, có lẽ ta bị nhiễm phong hàn, nhức đầu quá!”
Hà Lăng dở khóc dở cười, đây thật sự là không biết xấu hổ, loại sự tình này gã cũng làm ra được!
“Phong hàn?” Kỳ Việt nhấc mí mắt, lộ ra nụ cười khiến Trịnh Việt Phong sợ hãi: “Vậy để ta giúp Trịnh công tử thi hai châm, rất nhanh sẽ khỏi bệnh.”
Trịnh Việt Phong “xoát” tránh khỏi vai Hứa Hoa, khoát tay liên tục: “Không cần không cần, loại bệnh vặt này của ta không đáng làm phiền đến ngươi.”
Biết là gã giả bộ, Hứa Hoa tức giận trừng mắt, còn mệt y vừa rồi lo lắng cho gã, thật giống như tiểu hài tử, nghịch ngợm vô cùng: “Đừng đem việc này ra nói đùa.”
Gã đâu có đùa, gã là muốn mượn việc này để thân cận. Trịnh Việt Phong uể oải gục đầu, cảm thấy mình ở trong mắt Hoa ca nhi chả có chút nào giống hán tử.
Trịnh Việt Phong ngồi ngăn ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc nói chính sự: “Hôm qua trên trấn ta nhìn thấy Hà Trân đi từ Thánh Đức y quán ra, sắc mặt không tốt cho lắm”.
Cái tên này đã lâu Hà Lăng không nghe thấy, đột nhiên bị gã nhắc đến, cảm giác có chút xa lạ. Y nhẹ nhàng cười, quả nhiên bây giờ tâm thái của y đã khác.
“Sắc mặt khó coi đi ra từ trong y quán, xem chừng là bị bệnh gì không thể trị đi.” Mí mắt Kỳ Việt cũng không thèm nhấc, cúi đầu uống trà.
“Đây chính là y quán của ngươi mà ngươi lại không biết?” Bởi vì nhiễm bệnh lạ, mỗi tháng Hà Trân đều phải đi bốc thuốc, Trịnh Việt Phong cảm thấy chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Kỳ Việt, thủ đoạn của hắn gã đã chứng kiến qua.
Hà Lăng nghe gã nói vậy, cũng nhớ đến bệnh của Hà Trân, trước kia y chưa từng tới, nhưng bây giờ ở chung với tướng công lâu như vậy, nhiều chuyện đã xảy ra, y không khỏi suy nghĩ nhiều thêm.
Kỳ Việt đặt chén trà xuống, thấy ánh mắt tiểu phu lang đã chuyển đến trên người hắn, liền nói: “Ta biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì, không sai, là ta hạ độc, chính là vào ngày ta và A Lăng thành thân.”
Tuy trong lòng có suy đoán, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra vẫn làm cho Hà Lăng ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của y là nắm chặt lấy tay hắn, y cũng không biết tại sao, chính là muốn làm như vậy.
Kỳ Việt bị y nắm tay, nghiêng đầu cười cười với y, nắm lại tay y, nhưng trong lòng lại không đạm nhiên như ngoài mặt, nếu như có một ngày A Lăng hiểu toàn bộ con người hắn, sẽ còn nắm chặt tay hắn như bây giờ sao?
Thấy hai người kia lại tiến vào trạng thái không coi ai ra gì, Trịnh Việt Phong bĩu môi: “Càng ngày ngươi càng làm cho người ta nhìn không thấu, càng hiểu hơn lại càng cảm thấy nguy hiểm.”
“Cho nên nói, ngươi chớ có đắc tội với ta” Kỳ Việt nheo mắt: “Không chừng tâm tình ta không tốt một chút, ngươi sẽ giống Hà Trân kia”.
Trịnh Việt Phong vội vàng ôm chặt lấy Hứa Hoa, ủy khuất nói: “Hoa ca nhi ngươi nhìn xem, bình thường hắn đều ức hϊếp ta như vậy đó!”.
“Đây còn không phải là ngươi tự tìm!” Hứa Hoa một tay đẩy gã ra, rõ ràng là gã đột nhiên nhắc tới chuyện này, giờ trách ai!
Nhìn người uy hϊếp gã đang được phu lang an ủi, Trịnh Việt Phong chỉ đành cảm thán vận mệnh bất công: “Mệnh của ngươi thật tốt, muốn có đều có, không sợ bị ức hϊếp”.
Kỳ Việt dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay Hà Lăng, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng hốt trong chớp mắt, ý cười không lan đến đáy mắt: “Đúng vậy, muốn có đều có.”
Hà Lăng lại nhớ đến lần duy nhất Kỳ Việt từng nói qua, năm lên năm tuổi hắn vĩnh viễn mất đi song thân, có lẽ so với bản lĩnh như bây giờ, hắn càng muốn được giống như Trịnh Việt Phong, có đôi lúc vụng về, nhưng có cha nương yêu thương, có muội muội hoạt bát đáng yêu.
Hà Lăng bỗng nhiên nhào vào ngực Kỳ Việt, ôm chặt lấy hắn: “Ta là của tướng công!”
Kỳ Việt cảm nhân được cơ thể ấp áp của y lan thẳng vào trong tim hắn. Hắn ôm co thể gầy gò lại dường như đang ôm hết thảy mà hắn có: “Ùm, ta cũng là của phu lang”.
Trịnh Việt Phong cũng nhìn thấy vẻ mặt thoáng qua kia của Kỳ Việt, hậu tri hậu giác biết mình nói lỡ lời, gã lúng túng gãi đầu, còn bị Hứa Hoa nhéo lên đùi. Làm sao gã biết người như Kỳ Việt còn có chuyện đau lòng chứ!