Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 33: Thuộc hạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Lời tác giả**:

Bạn đã chịu khó đọc đến chương này rồi.

Vậy bạn hãy quay đầu nhìn lại xem.

Bạn đã like hết các chương truyện chưa, chi ít là những chương bạn thích?

Bạn đã ấn theo dõi truyện để nhận thông báo mới chưa?

Và bạn đã ấn follow tác giả chưa?

Nếu bạn làm rồi thì tác giả yêu bạn lắm nha 😍😍.

Thế nhưng... nếu bạn chưa làm...

Thì hãy comment cp bạn thích.

Tôi sẽ hành bọn nó lên bờ xuống ruộng! 😈😈

Sợ chưa, sợ rồi thì quay lại ấn like và follow đi! 😃😃

___________________

**1**.

Thiếu chủ cuối cùng đã tỉnh dậy.

Đại phu nói vết thương không trúng vào chỗ hiểm, cầm máu rồi thì nghỉ ngơi vài ngày là được.

Ta thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm trong lòng.

Ai ngờ đại phu vừa nói hết câu, thiếu chủ ngồi trên giường liền đè đầu ta ra mắng chửi thậm tệ.

Y mắng ta võ công hai hào, bất tài vô dụng, không lượng sức mình. Lúc gặp nguy hiểm làm gì không làm, lại cứ nhao nhao chạy đi làm tiên phong, chắn hết tầm nhìn của y!

Y cứ liên miệng mắng chửi ta thậm tệ, ngay cả đại phu đứng bên cạnh là người ngoài cũng chịu không nổi, phải nói đỡ cho ta.

"Bạch thiếu chủ, chung quy hắn cũng là người mang ngài an toàn về đây."

Thiếu chủ chỉ vào vết thương trên bả vai mình rồi quát luôn đại phu.

Ông ta như vậy mà dám dùng hai chữ "an toàn."

Thân thể ngọc ngà của thiếu chủ bị thủng một lỗ, sao có thể gọi là "an toàn."

Ta nhìn thiếu chủ đổi mục tiêu từ ta sang đại phu. Trong lòng cảm kích tinh thần quả cảm của đại phu vừa cứu ta một mạng.

**2**.

Ta kính cẩn tiễn đại phu rời khỏi. Vừa đóng cửa lại liền bị thiếu chủ nạt tiếp.

"Lần sau cái thứ võ công hạng bét nhà người gặp tình huống này, tốt nhất là núp sau lưng người khác. Đừng có ngán chân ta!"

Thật ra võ công ta không kém. Chỉ là ta thiện khinh công cùng cung thuật. Tấn công trực diện không phải sở trường.

Ta thành thật đứng một bên chắp tay nghe, lúc dạ lúc thưa, một lời không dám cãi.

Thiếu chủ sau đó liền mở hộc tủ đầu giường lấy ra một bình thuốc nhỏ ném cho ta.

"Cứ xông lên trước rồi bị thương trước. Uổng mất bao nhiêu dược liệu tốt của tông môn!"

Ta cất thuốc vào người, trong lòng có chút ngọt.

**3**.

Thiếu chủ cư xử không để ai vào mắt, thành ra đắc tội không ít người.

Thế nhưng võ công y cao cường, ít ai dám đường đường chính chính đối đầu với y.

Thế nên toàn núp sau lưng đánh lén.

Một lần nọ thiếu chủ đi đến tửu lâu uống rượu, không biết trong rượu bị bỏ cái gì, uống vào một hồi sau liền bất tỉnh.

Kế tiếp có năm tên nam nhân lực lưỡng xông vào. Chúng đặt thiếu chủ lên giường sau đó thì đồng loạt cởi thắt lưng.

Mẹ nó! Ta chợt nhớ ra, thiếu chủ nhà ta ngoài chuyện tài trí vẹn toàn, tâm cao khí ngạo thì dung mạo của y cũng là nghiêng nước nghiêng thành.

Ta lập tức nhảy xuống.

**4**.

Bởi vì khinh công của ta lợi hại nhất Kiếm Tông. Mỗi khi thiếu chủ ra ngoài một mình, ta đều lén lút âm thầm bám theo.

May là ta bám theo.

Ta lập tức giao đấu cùng năm ngã hãn phu. Nhưng bọn chúng cũng là người có võ. Ta dốc hết sức lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự.

Qua một lúc, dược hiệu hình như giảm bớt, thiếu chủ nhà ta đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch ngồi dậy.

Năm tên hãn phu giống như chuột gặp phải mèo. Thiếu chủ còn chưa kịp làm gì, bọn chúng đã dẫm lên nhau mà bỏ chạy.

**5**.

Ta chạy lại xem thiếu chủ, chỉ thấy da thịt y đều phập phồng nhiệt khí. Cặp mắt sắc bén thường ngày bây giờ nhiễm một tầng hồng sắc, bên khóe mắt còn lay láy nước.

Thiếu chủ nhướn người về phía ta, ngoại y nội y đều trượt xuống, để lộ đầu vai trắng nõn.

Y nắm lấy mảnh bạch ngọc ta đeo bên hông, thều thào mềm mỏng nói ra hai tiếng.

"Ta nóng~"

Ta hỏang hồn, giật miếng bạch ngọc nhảy lùi lại.

**6**.

Ta cố bình tĩnh, phân tích tình hình, xem ra thiếu chủ nhà ta là trúng xuân dược rồi.

Trùng hợp thế nào trong phòng chỉ có mỗi hai người.

Ta và y.

Y và ta.

Ta đưa mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng, bờ vai mềm mịn, cai éo thon thon, cái mông tròn tròn.

Ta bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ta vẫn biết thân phận mình. Ta quay lưng ra ngoài, muốn bảo chủ quán gọi tới một cô nương.

Nhưng có người mò từ trên giường xuống, ôm ta từ phía sau.

"Phong~"

Y gọi tên ta.

Ta cảm nhận được đôi gò má nóng hổi áp lên gáy mình.

"Đừng đi~"

Ta chết lặng.

Thiếu chủ từ phía sau cởi vạt áo ta ra.

"Ta muốn ngươi~"

Khoảnh khắc đó lý trí của ta thì bảo ta phải đi khỏi phòng.

Nhưng nơi nào đó thì cứ hướng thẳng về phía giường.

Một hồi sau, ta đã ngồi trên giường, thiếu chủ ngồi trên đùi ta, giúp ta thoát y phục.

Ta mơ màng đưa tay muốn kéo thắt lưng y xuống.

Bất ngờ cổ tay bị thô bạo bắt lấy.

Đè xuống.

**7**.

Đừng ai nói gì cả.

Chính ta cũng không muốn tin.
« Chương TrướcChương Tiếp »