- Đại môn?
Oleguer nhìn theo ánh mắt Tôn Phi và lập tức hiểu ra, rồi nhanh chóng trả lời:
- Bẩm báo bệ hạ, Thiết ngục thủy lao cũng không phải là toàn bộ hang đá ngầm trong mê cung này, sau đại môn kia còn có một đường gạch sâu không thấy đáy, ai cũng không biết được con đường đó thông đi đâu. Trước đây cũng đã từng có người đi vào đó thăm dò nhưng đều không thấy trở về, vô cùng nguy hiểm. Có người nói rằng phía sau đó là một mê cung bốn hướng thông suốt, cũng có người nói bên trong có ác thú ăn thịt người ẩn nấp. Dù sao thì trước đây mỗi ngày đều có những tiếng gào thét, tiếng rống phát ra từ bên trong, thậm chí có khi bên trong còn đột nhiên truyền đến một lực hút, hút lấy những người bên ngoài vào. Sau đó để bảo toàn tính mạng, tiền quốc vương đã phái người xây dựng một cánh đại môn bằng thép, niêm phong con đường đó lại, bất luận ai cũng không được phép đi vào.
Oleguer nói xong, hướng về phía cánh cổng sắt đen phía này, trong ánh mắt hiện lên một nỗi lo sợ bất an.
Bên ngoài Tôn Phi tỏ ra thản nhiên mà gật đầu nhưng thực chất trong lòng cũng vô cùng bất an. Theo như Oleguer nói thì tòa thiết ngục thủy lao có quy mô lớn này rất có thể chính là một bộ phận trong hang đá ngầm mà thôi, hơn nữa rất có thể chỉ là một bộ phận nhỏ.
Điều này thực sự làm cho người ta muốn phát điên lên, hang đá ngầm này rốt cục thì do ai tạo ra? Tôn Phi đem quy mô của tòa mê cung hang đá ngầm này liên tưởng tới kiến trúc hùng tráng của Hương Ba Thành, trong lòng hắn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: phải chăng cổ nhân kiến tạo ra Hương Ba Thành lại chính là người đã khai lập ra tòa mê cung hang đá ngầm lạ lùng này?
Tôn Phi có một cảm giác mơ hồ - Hương Ba Thành và hang đá ngầm này có điều gì đó giống nhau, chỉ là lộ ra một góc núi băng, giống như một bảo tàng thần bí không muốn để người khác biết đến, còn có biết bao nơi thần bí kỳ lạ bị chôn vùi lặng lẽ trong cát bụi của lịch sử, chỉ là hiện tại chưa có người phát hiện ra mà thôi, chỉ đợi tự bản thân đi thăm dò khai quật. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenHDGiờ khắc này, lòng hiếu kỳ của Tôn Phi bị điên cuồng thu hút.
Hắn hạ quyết tâm, có cơ hội nhất định phải vượt qua tấm cửa sắt kia, vào xem con đường đằng sau đó, nhất định phải làm rõ trong chốn mê cung hang đá ngầm này rốt cục ẩn dấu bí mật gì.
Trong lúc nói chuyện, Oleguer đã đưa Tôn Phi đến một thạch thất rộng lớn trong tầng thứ nhất của ngọn núi. Bên trong được bày biện đủ loại dụng cụ, đèn đuốc sáng trưng, mang đến chút cảm giác ấm áp. Tôn Phi tiến vào rồi ngồi tại chiếc ghế da thú mềm mại sau chiếc bàn gỗ lim màu đen, trong lòng suy ngẫm một số chuyện lúc trước hắn đã bỏ qua.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động ầm ầm, cùng đó là thanh âm vang giòn từ xích sắt kéo trên mặt đất va đập vào nhau, chỉ thấy Brooke đi lúc trước bây giờ cuối cùng đã quay lại, theo sau còn có một người đi cùng.
- Bệ hạ , Peter Cech được đưa tới.
Brooke khom người nói.
Tôn Phi chăm chú nhìn lại, cựu đội trưởng quốc vương vệ đội được Brooke vô cùng quan tâm sùng kính là một người cao lớn thân hình vượt qua một mét chín, quần áo rách rưới với đôi chân trần, có lẽ hắn đã bị giam rất lâu, đầu tóc thì rối tung dính đầy cát bụi giống như đầu những cây lau nhà bẩn thỉu vậy, cơ thể gầy yếu, hai tay và chân đều bị khóa xích trên cổ tay, chỗ tiếp xúc giữa vòng sắt và tay chân đã bị mài ra thành những vết sẹo dày, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, giống như một tên ăn mày.
Nhưng chính hán tử vô cùng đáng thương này, dưới đầu tóc rối tung kia là một đôi mắt khiến Tôn Phi phải chấn động- đôi mắt sáng lạ thường, từ sâu trong con mắt đó phát ra một tia sáng thần kỳ khiến cho người ta có cảm giác như thần long ngủ trong khe núi, mãnh hổ nghiêng mình về bình dương, trong ánh mắt mang một sự tự tin và ung dung khó có thể nói được. Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào đôi mắt ấy, thì sẽ chẳng ai mang hắn ra mà liên tưởng tới một tên tù mang trọng tội.
- Peter Cech bái kiến quốc vương bệ hạ!
Sau khi tiến vào thạch thất, Cech cẩn thận lướt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt của hắn tập trung ở Tôn Phi, không nhiều lời mà thấp người quỳ trên mặt đất, xích sắt trên người hắn cũng theo đó mà tạo ra những tiếng rầm rầm, rồi cúi đầu hành lễ với Tôn Phi.
- Mau đứng dậy đi! Người đâu, mau tháo xích trên người đội trưởng Cech ra, mang ghế đến đây.
Tôn Phi nói rồi đứng lên đi tới, tự mình đến trước mặt dùng hai tay đỡ Cech đang quỳ, quan giám ngục Oleguer bên cạnh khi nhìn cảnh tượng này lập tức hiểu rằng vị cựu đội trưởng quốc vương vệ đội này một lần nữa lấy lại uy thế là một sự thực không thể ngăn cản, đừng cho là vì đang mang trên mình tội danh phản quốc, nhưng việc này thì chỉ cần một câu nói của bệ hạ không phải có thể giải quyết được sao? Quan giám ngục đại nhân giỏi quan sát lời nói sắc mặt, nhanh chóng tự mình mang một cái ghế nệm da thú đến, sau đó lấy chìa khóa từ tên lính ngục, tận tay mở xích trên tay chân Cech.
Tôn Phi vươn tay một cái liền chuyển rời chiếc bàn gỗ lim đến trước mặt Cech. Chiêu thức này làm lộ ra rõ ràng sức mạnh của người man rợ cấp 16. Hắn chỉ vào đồ ăn đã được Oleguer chuẩn bị trên bàn, cười nói:
- Peter, ăn no trước đã rồi chúng ta nói chuyện sau.
Trong ánh mắt Cech lộ ra vẻ kinh hãi lạ thường, hắn nhìn Tôn Phi, im lặng một lát cũng không khách sáo, hắn liền cầm một đùi heo nướng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại uống thêm một ngụm rượu, ăn một cách say sưa giống như trước mặt bày những mỹ vị tuyệt nhất thế gian, rồi nhanh chóng ăn hết thức ăn có thể đủ cho bốn đến năm thanh niên ăn, cuối cùng hắn liền một hơi mà uống hết rượu trong bình. Sau đó hắn đứng dậy ợ một cái rồi xoay người quỳ trước mặt Tôn Phi, cúi đầu lớn tiếng thề rằng:
- Bệ hạ, thần Peter Cech thề trung thành với người, nguyện vì người mà dâng hiến tất cả, bao gồm cả mạng sống này.
Tôn Phi có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng sau khi Cech ăn một bữa no nê, không nói lời nào liền tuyên thề nguyện sẽ trung thành. Vỗn dĩ đã rất nhiều lời hắn đã chuẩn bị giờ đều chưa kịp nói ra. Trong lòng hắn bỗng nhiên một hồi đắc ý mà nghĩ rằng: lẽ nào mình đã có được một khí phách anh hùng bá vương vô hình.
Nhưng Tôn Phi đâu biết sự tích về Alexander bệ hạ, sau một hai ngày hồi phục lại bình thường liền phát ra thần uy trên chiến trường, liên tiếp gϊếŧ vô số kẻ địch, sau đó ở bữa tiệc chúc mừng thắng lợi, dưới cơn giận dữ lại liên tục chém gϊếŧ đám kỵ sĩ đế quốc Zenit, sự tích này sớm đã được lan truyền trong Hương Ba Thành, ngay đến những tên lính canh Thiết ngục thủy lao kia những lúc nhàn hạ cũng lôi chuyện này ra bàn tán. Việc này đã sớm được truyền tới tai Cech qua miệng đám gác ngục. Hơn nữa vừa rồi trên đường Brooke đã dặn đi dặn lại không ít lần với Cech. Vị cựu đội trưởng quốc vương vệ đội này cũng là người thông minh, biết rằng thời cơ chuyển mình đã đến, hơn nữa sau khi quốc vương trở lại bình thường quả thực vô cùng đáng để bản thân nỗ lực, đương nhiên phải ngay lập tức tuyên thệ trung thành.
- Tốt, tốt quá rồi! Peter, thời gian qua khiến ngươi chịu ấm ức rồi… Brooke, lập tức truyền lệnh của ta, chiêu cáo toàn thành, sau khi quốc vương điều tra rõ sự việc, tội phản quốc của cựu đội trưởng quốc vương vệ đội là không có, tất cả đều do tên quan truyền lệnh tiền nhiệm Barzel hãm hại. Từ hôm nay oan khuất đã được rửa sạch, phục chức, tiếp tục đảm nhiệm chức đại đội trưởng quốc vương vệ đội!
Brooke mừng rỡ, hắn không ngờ rằng mọi việc lại được tiến hành dễ dàng như vậy, rồi nhanh chóng kéo Cech quỳ xuống tạ ơn.
Bên kia giám ngục quan Oleguer cũng liên tiếp chúc mừng Cech. Từ một tên tội phạm nguy hiểm trở thành một đại đội trưởng quốc vương vệ đội, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Cech đã một bước lên mây xanh, một lần nữa quay lại với trung tâm quyền lực của vương quốc. Tên nịnh hót Oleguer này tuy không phải giỏi giang gì nhưng tài quan sát sắc mặt người khác của hắn quả thực lợi hại, hắn có thể nhìn ra sự coi trọng của quốc vương bệ hạ đối với Cech, đã coi Cech như một nhân vật đáng để thân thiết.
Cech tạ ơn Tôn Phi xong, sau khi đứng dậy, thật khiến người khác phải ngạc nhiên khi hắn quay lại cảm ơn quan giám ngục Oleguer nói:
- Mấy ngày nay thực đa tạ người chiếu cố, nếu không thì ta sớm đã bị hành hạ đến chết nơi Thiết ngục thủy lao này rồi, ơn cứu mạng Peter Cech sẽ mãi không quên, nhất định có ngày báo đáp.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến cả Tôn Phi và Brooke cùng đưa mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là Brooke đã là một trong hai đầu sỏ chính trị và quân sự của Hương Ba Thành, hắn biết rõ tính cách của Cech, trước đây đối với tên tiểu nhân nịnh hót Oleguer này Cech chẳng thèm để ý đến, thật không ngờ hôm nay lại cúi đầu cảm ơn hắn, mối kinh ngạc trong lòng này khó mà diễn tả được. Mà Tôn Phi trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn tên nịnh hót Oleguer này từ đầu đến chân giống như đã phát hiện ra đại lục mới vậy.
Sau khi Cech nói lời cảm ơn thì dường như hắn cũng cảm giác được sự khác thường trong ánh mắt mọi người, sau một hồi giải thích, thì ra hắn bị hãm hại tống vào ngục, theo ý đồ của Barzel, hắn sợ sự việc bại lộ gây thêm phiền phức nên đã không muốn đợi đến ngày công khai xử quyết mà âm thầm hãm hại hòn đá cản đường này trong Thiết ngục thủy lao này. Muốn tại đây hại chết một người, phương pháp quả thực nhiều lắm, nhưng đối với tên quan giám ngục Oleguer luôn nghe lời Barzel này thì không biết có dây thần kinh nào bị rối loạn không mà lại bỗng dưng có lòng tốt, lần đầu tiên trong đời làm trái lại mệnh lệnh của Barzel, cũng không dùng cực hình tra tấn Cech, trái lại còn chiếu cố Cech nhiều hơn. Như vậy đội trưởng quốc vương vệ đội này mới có thể giữ được tính mạnh đợi ngày rửa sạch oan tình, nếu không chỉ sợ Cech đã sớm trở thành một cái xác rồi.
Đây thực là chuyện không ai có thể ngờ đến.
Càng làm cho Tôn Phi và Brooke cảm thấy khó hiểu đó là Oleguer tưởng chừng như không nghĩ sẽ nhận được lời cảm ơn từ Cech ngay trước mặt mọi người nên cũng có chút ngượng ngùng, chỉ biết gật cái đầu bóng loãng mà cười cười.
Tôn Phi cảm thấy có phần thú vị, nhất thời cười lớn.
Sau đó để cho Brooke dẫn Cech ra khỏi Thiết ngục thủy lao trước, lâu nay vị đại đội trưởng quốc vương vệ đội ở trong ngục tù tuy rằng may mắn tránh được khổ hình nhưng sống trong môi trường như vậy trong một thời gian dài, cơ thể đã có phần suy nhược. Nếu không có sức mạnh của một nhị tinh võ sĩ sợ rằng đã sớm không dậy nổi. Cho nên tốt nhất vẫn nên nhanh chóng ra ngoài hấp thụ ánh mặt trời tiến hành tu dưỡng.
Còn Tôn Phi tạm thời sẽ lưu lại Thiết ngục thủy lao.
- Oleguer, nếu trong Thiết ngục thủy lao có phạm nhân đột nhiên bệnh chết hoặc sau khi bị xử quyết theo luật thì xác bọn họ sẽ được xử lý như thế nào?
Tôn Phi ngồi nhắm mắt trầm tư trên ghế đá rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng hỏi.
- Theo tập tục truyền thống thì nên thiêu hủy nhưng dưới hang đá ngầm này nếu thiêu hủy thì không khí sẽ không thông thoáng cho nên phạm nhân sau khi xử quyết nếu như không có người thân đến nhận thì đều bị ném xuống sông để nước sông cuốn đi.
Quan giám ngục Oleguer không biết quốc vương hỏi điều này là có ý gì, hắn khom người kính cẩn trả lời.
-Ừ...
Tôn Phi hơi thất vọng rồi lại hỏi:
- Trong ngục hiện tại có còn thi thể nào phải xử lý không?
Oleguer cảm thấy khó hiểu, vẫn là không biết mục đích quốc vương hỏi về điều này, chỉ có thể dè dặt mà trả lời:
- Tâu bệ hạ, buổi sáng đại nhân Brooke nói người muốn tự mình chỉnh đốn Thiết ngục cho nên… Cho nên thần đã sai ngục tốt xử lý xong toàn bộ thi thể.
- Ách, trùng hợp như vậy sao, vậy thì gần đây có tử tù nào mang trọng tội cần xử quyết không?
Nghe đến đây, Oleguer phần nào hiểu được mục đích của quốc vương bệ hạ, thận trọng nhớ lại rồi đột nhiên hai mắt sáng lên trả lời:
- Tâu bệ hạ, có ba tên lính đánh thuê vì gϊếŧ người trong thành nên đã bị đại nhân Brooke giam vào ngục nửa tháng trước, vẫn chưa xử tử, hiện đang được giam trong thủy lao. Ngoài ra, còn thi thể Ngân diện nhân hôm trước người mang đến căn dặn bảo quản cẩn thận thì vẫn còn.
Tôn Phi vui mừng.
- Tốt quá rồi, ngươi lập lức sai người đưa ba tên lính kia tới đây… À, còn thi thể Ngân diện nhân kia cũng đưa tới luôn đi, chuẩn bị một thạch thất kín đáo. Đúng rồi, tên hắc y ma pháp sư kia vẫn còn sống chứ? Bây giờ hắn thế nào?
- Thưa bệ hạ, theo mệnh lệnh của người, chỉ cần tên ma pháp sư kia tỉnh lại, thì lính ngục sẽ lập tức đập gẫy xương hắn, làm cho hắn hôn mê. Hiện tại hắn vẫn nằm mê man trong ngục.
Oleguer nghĩ đến mệnh lệnh độc ác này của Tôn Phi trong lòng có chút ớn lạnh.
- Haha, vậy thì tốt, ngươi cho người đưa luôn tên ma pháp sư kia vào thạch thất cho ta, ta có việc quan trọng phải làm.
Oleguer nghe vậy, nhanh chóng quay người ra ngoài tự mình đi đưa phạm nhân đến, bố trí mật thất.
Sau mười mấy phút, Oleguer trở lại, đi trước dẫn đường đưa Tôn Phi đến một gian thạch thất tầng thứ sáu trong núi, bên phải ngôi thạch thất này lại được mở ra một tiểu thạch ốc bí mật rộng khoảng hai mươi mét vuông, bảo mật rất cẩn thận. Ba tên lính bị xử tội chết cùng thi thể Ngân diện nhân kia đã được đưa đến, hắc y ma pháp sư xui xẻo cũng bị lôi vào mật thất giống như một con chó chết.
- Ngươi cùng ngục tốt canh bên ngoài cửa, không cho phép bất cứ ai vào… Nhớ kỹ, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được vào.
Tôn Phi hài lòng gật đầu rồi ra lệnh.
- Tuân lệnh, thưa bệ hạ!
Oleguer mang theo sự nghi hoặc cùng mười mấy ngục tốt xoay người đi ra, thành thành thật thật đứng bên ngoài cửa thạch thất. Tuy rằng Thiết ngục thủy lao vô cùng an toàn nhưng Oleguer vẫn thật cẩn thận canh chừng. Từ vẻ mặt, hắn có thể nhận ra quốc vương bệ hạ đang tiến hành một việc vô cùng quan trọng.