Tôn Phi gặp một giấc mộng kỳ quái.
Hắn mơ thấy Hương Ba Thành bị bầy ong không biết từ nơi nào ùa tới, mặc dù chính mình là người man rợ giơ đại phủ điên cuồng chém gϊếŧ một trận, nhưng địch nhân thật sự là quá nhiều, như thế nào cũng gϊếŧ không hết, đến cuối cùng, hắn kiệt sức ngã xuống đất, bị địch nhân bắt dùng dây thừng treo lên, sau đó không biết từ nơi nào chui ra một tên lưu manh pháp sư không biết xấu hổ, cười cợt nhả dùng quả cầu lửa đốt cái mông của mình…
Tôn Phi giãy dụa kịch liệt.
Sau đó hắn tỉnh dậy.
Ngẩng đầu lên nhìn, nào đâu thấy cái gì địch nhân cùng lưu manh pháp sư, nhưng thật ra là mình đã ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, ánh nắng nóng hầm hập theo cửa sổ trong đại điện chiếu vào, chiếu thẳng lên cái mông trơn nhẵn của mình…
- Ta kháo, sao lại thế này? Ta lại có thể ngủ khỏa thân?
Tôn Phi ngay lập tức giật mình tỉnh giấc, một chút buồn ngủ cũng không có.
Hắn vỗ vỗ cái ót hồi tưởng lại đêm qua điên cuồng ở trên quảng trường, chỉ nhớ rõ chính mình bị nhóm bình lính cùng bình dân nhiệt tình vây lại chúc rượu, hắn cũng là một người tính khí nhiệt tình, chỉ cần chúc tới, mặc kệ bao nhiêu chén ai đến đều cũng không cự tuyệt, cuối cùng uống tới thiên hôn địa ám, sau đó không biết làm sao lại về tới đây, tiếp tục sau đó chính là bộ dạng hiện tại, không ngờ toàn thân trần như nhộng, tiểu đệ đệ ở giữa hang vênh váo đắc ý dựng thẳng lên. (ND: Nhất trụ kình thiên )
Tôn Phi dứt khoát học theo hành động của những thiếu nữ hai tay che trước ngực hét lên một tiếng xúc động:
- Lần này lỗ lớn, phải biết rằng ta mặc dù là nam nhân, nhưng hiện tại cũng không phải lúc a… Không biết có hay không bị người khác nhìn thấy tiểu đệ đệ.
Ngồi yên nửa ngày, gió nhẹ theo ngoài cửa sổ thổi tới.
Tôn Phi nhìn bốn phía không người, lần này xuống giường, rón ra rón rén gỡ y phục của mình xuống từ giá áo đằng xa, tay chân luống cuống mặc vào, có lẽ chỉ làm một quốc vương cao cao tại thượng, mỗi ngày tùy tiện ở trong vương cung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì không có vấn đề gì, nhưng Tôn Phi cũng không tà ác biếи ŧɦái đến như vậy, bất quá trong quá trình mặc quần áo, Tôn Phi đã phát hiện thiếu một món đồ khiến hắn suýt tí nữa hỏng mất: thế giới khác người này như thế nào lại không có quần.
Lúc trước một hai ngày bởi vì thời gian cấp bách, Tôn Phi không có rỗi rãi chú ý tới việc này, hôm nay để ý, mới phát hiện cách ăn mặc của mọi người trong thế giới này, có chút điểm tương đồng với Châu Âu cổ đại trước công nguyên, rất nhiều dân nghèo đều là toàn thân bọc một mảnh vải, dùng dây thừng quấn vào, bên ngoài nhìn vào giống như là một bộ trường bào, nhưng bên trong lại trống rỗng, càng nhiều người thậm chí để trần thân trên, quý tộc cùng kẻ hơi có tiền một chút----trên người bọn hắn bọc hai mảnh bố, đến nỗi có hay không mặc qυầи ɭóŧ, Tôn Phi cũng không biết, nhưng Tôn Phi phát hiện, chính hắn là một quốc vương cũng chỉ có một mảnh vải tơ mềm mại hình tam giác ở hạ bộ, trừ lần đó ra, đừng nói là quần ống thẳng, rất nhiều bình dân váy liền cũng không mặc, đùi trần, chỉ có nhóm quý tộc cùng kẻ có tiền mới mặc "Quần", bất quá cũng chỉ là miếng vải bọc ở hạ thân giống như là váy nữ nhân, dùng sợi tơ màu vàng cột lại bên hông, cho dù là quần, cũng bị gió lùa tứ phía.
Mặc quần áo xong, Tôn Phi cảm giác tiểu đệ đệ hơi lanh, thực không thích ứng.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn là đem bộ giáp trụ kỵ sĩ bằng da mặc lên, bộ giáp này ít nhất còn có bộ giáp da thú che lên hạ bộ, mặc dù mặc vào có hơi đau hạ bộ, nhưng so với trước an toàn hơn rất nhiều.
Trong đại điện im ắng, Tôn Phi xoay người đi tới cửa sổ cung điện.
Nói là cửa sổ, kỳ thật phi thường to lớn, quả thực giống như là một đại môn, tòa đại điện này hoàn toàn xây bằng cự thạch màu trắng mà thành, phi thường to lớn, trong bốn phía đại điện là cột đá cùng tượng thần cao năm sáu thước, trên vách tường có khắc bích họa tinh mỹ, phía tây, mặt đông cùng ngoảnh về phương nam đều mở ra cửa sổ thật lớn, ánh mặt trời cùng gió nhẹ có thể hoàn toàn xuyên qua đại điện, làm cho người ta có cảm giác giống như là sáp nhập vào trong thiên nhiên rộng lớn.
Thế giới này không giống như kiếp trước khắp nơi không khí ô nhiễm mù mịt, sơn minh thủy tú, ánh mặt trời diễm lệ, hoa cỏ màu xanh, chim chóc bay lượn kêu vang, bầu trời trong xanh, phi thường xinh đẹp.
Bởi vì địa thế đại điện cao ráo hơn kiến trúc xung quanh, đứng ở cửa sổ, Tôn Phi có thể xem cả cảnh sắc Hương Ba Thành, cẩn thận quan sát một lúc, đây là một tòa thành cơ hồ toàn bộ đều dựa vào cự thạch màu trắng xây lên, trừ bỏ số ít kiến trúc ở ngoài, phần lớn nơi ở của cư dân đều là cự thạch xây lên, trong thành ngã tư đường rộng mở, toàn bộ mặt phố đều do loại nham thạch không biết tên này tạo thành, nơi nơi là những pho tượng bằng cự thạch cao tới một hai chục thước, đây là lần đầu tiên Tôn Phi tinh tế tỉ mỉ quan sát vương quốc của mình, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, tòa thành này phân ranh giới phi thường rõ ràng hợp lý, hắn loáng thoáng có thể phân chia cả tòa thành ra làm khu nhà ở, khu chợ, quảng trường, diễn võ trường, khu mít-tinh, thần miếu hiến tế… Thậm chí cả một ít khu chồng chất rác rưởi đều đặc biệt phân chia ra.
- Khó có thể tin, tòa thành này thoạt nhìn giống như là phát minh của một nhà thiết kế hiện đại văn minh công nghệ cao… Bạn đang xem tại
TruyenHD - www.TruyệnFULL.vn
Tôn Phi kìm lòng không đậu cảm thán, nhìn phía xa ngoài thành Zuli Giang Nam bờ bên kia là bình nguyên hoa cỏ màu xanh mênh mông bát ngát, Tôn Phi phát giác Hương Ba Thành tựa hồ cất dấu bí mật gì đó, một tòa thành như vậy, chỉ sợ mọi người ở Hương Ba Thành đều là kẻ đến sau, đều không phải là người kiến tạo tòa thành, lấy năng lực trước mắt của dân cư cùng kiến trúc Hương Ba Thành, tuyệt đối không thể kiến tạo thành trì kinh điển như vậy được.
Tôn Phi đang cảm thán, phía sau lại truyền đến thanh âm ngọt ngào của vị hôn thê Angela.
- Alexander, ngươi đã tỉnh, ta đã chuẩn bị xong bữa sáng cho ngươi… hảy ăn đi khi vẫn còn nóng, sau khi ăn xong, chiếu theo lệ thường, quý tộc cùng các đại thần, đều cùng vào hoàng cung bái kiến quốc vương.
Angela bưng một cái khay màu vàng, phía trên đựng một ít hoa quả tươi, còn có một chén sữa dê nóng hôi hổi.
Vừa ăn bữa sáng, vừa nhìn Angela mỉm cười ngồi bên cạnh, tâm tình Tôn Phi tốt chưa từng có, hắn liếc nhìn trộm Angela trong bộ trường bào màu xanh, trong lòng nổi da^ʍ ý. Nghĩ thầm: "Không biết phía dưới có quấn ngực với mặc qυầи ɭóŧ không nhỉ, các nữ nhân Azeroth đại lục, chẳng lẽ trừ bỏ áo choàng ở ngoài, phía dưới cũng chỉ là một mảnh vải tơ hình tam giác quấn lấy, tùy thời đều có nguy hiểm ( lộ hàng )
- Có lẽ ta nên thay đổi trang phục thần dân Hương Ba Thành một chút, ít nhất mỗi người đàn ông cũng phải bảo vệ tốt hạ bộ của mình, cũng làm cho mỗi một nữ nhân ngực không bị rủ xuống sớm
Tôn Phi nhất thời tâm huyết dâng trào, trong đầu nhất thời sản sinh suy nghĩ đại cải cách quốc phục.
- Cái gì, không thấy Barzel cùng Ge Jier.
Một giờ sau, ở đại sảnh nghị sự quốc vương, Tôn Phi có chút không thích ứng ngồi trên thềm đá cao ba thước hình hai ma thú sư tử vây quanh vương tọa bằng cự thạch, nghe được Brooke bẩm báo, lắp bắp kinh hãi.
- Xin tha thứ cho sai lầm của thần, Alexander quốc vương, binh lính phái đi giám thị Barzel cả đêm đều không có phát hiện gì dị thường, nhưng lúc hừng đông, quản gia nhà truyền lệnh quan đột nhiên hốt hoảng chạy đến báo cáo nói, Barzel cùng đứa con Ge Jier, trong một đêm, đột nhiên biến mất không thấy.
Brooke trên mặt xấu hổ, cúi đầu nói.
Tôn Phi hơi sững sờ, dựa theo báo cáo lúc trước của Brooke, truyền lệnh quan Barzel vừa không biết ma pháp cũng không giống người bình thường, Ge Jier cho dù biết ma pháp cũng chỉ là một gã gà mờ, tuyệt đối không có khả năng dưới sự giám thị chặt chẽ cứ như vậy đột nhiên biến mất, trừ phi là…
- Brooke, cái này cũng không trách ngươi…
Đệ nhất cao thủ Lampard luôn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng nói:
- Barzel muốn đi, Hương Ba Thành không ai có thể ngăn được hắn, cho dù là ta cùng Alexander bệ hạ tự mình ra tay chặn đường, chỉ sợ cũng không thể được.
Lời này vừa xuất ra, trong đại điện rất nhiều người kinh hô, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Một tam tinh võ sĩ, một quốc vương có thể chém gϊếŧ tam tinh võ sĩ, lại có thể không ngăn được một lão nhân gầy yếu? Làm sao có thể?
Chứng kiến tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mình, Lampard tiếp tục nói:
- Từ lúc trước, ta đã phát hiện, không biết là nguyên nhân gì, ở bên cạnh Barzel có một ma pháp sư thực lực tam tinh dốc sức vì hắn, ta thậm chí đã cùng ma pháp sư kia giao thủ, cũng không thể chiến thắng hắn… Đối với một ma pháp sư tam tinh mà nói, muốn mang theo hai người thoát được sự chú ý của binh lính rời khỏi Hương Ba Thành, thật sự là rất đơn giản.
- Điều này sao có thể?
- Một tam tinh ma pháp sư? Chúa ơi…
- Barzel thậm chí có một ma pháp sư vì hắn phục vụ?
- Thảo nào Ge Jier lại là một ma pháp sư học việc, thì ra là thế…
- Quá kinh khủng, tên kia che dấu cũng thật sâu a…
Nghe được đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành vạch trần bí mật, làm cho rất nhiều người ở đây nhất thời nhìn nhau thất sắc, rất nhiều người trong bọn hắn đều khó có thể tưởng tượng, ở Hương Ba Thành trừ Lampard tam tinh võ sĩ làm cả quốc gia vẫn lấy làm tự hào ra, cư nhiên vẫn còn cất dấu một tam tinh ma pháp sư… Đáng tiếc ma pháp sư này phục vụ cho dã tâm của Barzel, nếu không một ma một võ hai tam tinh cường giả, tuyệt đối có thể làm cho Hương Ba Thành trong nháy mắt trở thành nước phụ thuộc cấp năm, thậm chí trở thành nước phụ thuộc cấp bốn cũng chưa hẳn không thể.
Mọi người cũng trong nháy mắt này minh bạch rồi, vì cái gì lúc trước Barzel quyền hành thao túng vương quốc làm xằng làm bậy, nhòm ngó vương vị của Alexander, nhưng thân là Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ cùng huynh đệ của lão quốc vương, Lampard cũng chỉ là bảo hộ tính mạng của Alexander, ổn định quân đội, lại không ước thúc hành vi của Barzel, rất nhiều người đều từng đối với hành động đó thập phần thất vọng, nguyên lai nguyên nhân chân chính là đây.
Tôn Phi cũng gật đầu.
Hắn ngày hôm qua tại cổng thành đổ nát trong thạch ốc thời điểm thay đổi hình thức pháp sư, cảm nhận được bên người Barzel có một cỗ ma lực kinh khủng dao động, nhất thời minh bạch rất nhiều vấn đề, hiện tại chính mồm Lampard nói ra, càng thêm xác minh suy đoán của mình, chính là, nhân vật nhỏ như Barzel, như thế nào lại được một ma pháp sư tam tinh cao cao tại thượng nguyện trung thành với hắn vậy?
Tôn Phi nghĩ mãi vẫn không có cách giải thích.
- Brooke, ngươi lập tức cho binh lính toàn thành tìm kiếm, xác định Barzel thật sự đã ly khai chưa, mà không phải trốn ở bên trong ngõ ngách nào đó trong thành mà chuẩn bị âm mưu gì đó…
Tôn Phi vung tay lên chấm dứt đề tài thảo luận này:
- Mặt khác, giải tán nô dịch trong phủ Barzel, cho bọn họ tự mưu sinh, cả tòa phủ đệ cùng toàn bộ tài sản, toàn bộ thu vào quốc khố.
Nói xong những việc này, Tôn Phi ngồi ở bảo tọa song thú quốc vương trên cao, tầm mắt đảo qua trên mặt mỗi người trong đại sảnh nghị sự, Pearce, Drogba, Brooke, Torres, Lampard… Còn có lão soái ca Best, cùng với vài vị lão giả đức cao vọng trọng Hương Ba Thành, những người này, chính là chủ yếu tương lai " Lãnh đạo" Hương Ba Thành.
- Đáng tiếc là thành viên nòng cốt thực lực vẫn là quá yếu, xem ra ta phải nghĩ biện pháp mau chóng tăng thực lực của mỗi người lên, không biết có thể theo ta vào trong thế giới Diablo tăng thực lực hay không?
Trong lòng Tôn Phi thầm nghĩ:
- Mặt khác, về chuyện xây dựng quân đội cùng chỉnh đốn quốc gia, cũng phải nhanh một chút đăng lên nhật báo, ở nơi mà chiến tranh liên miên trong thế giới này, từng phút từng giây tăng cường thực lực của chính mình, mới có thể sống sót.