Phối hợp với "Tối hậu thư" của Semak, bọn kỵ binh áo hồng phía sau hắn rút ra lợi kiếm của bản thân như tiếng chuông keng, vẻ mặt hung hãn đe dọa Tôn Phi, trên mặt bọn hắn lộ ra sự tàn nhẫn nhe răng cười hài hước, sử dụng chuôi kiếm đập lên giáp trụ trên người mình vang lên một trận loạn hưởng.
Trước kia bọn hắn ở một ít nước phụ thuộc cấp năm cấp sáu, một chiêu này mọi việc đều thuận lợi, cho dù quốc vương thoáng có ý tứ chống cự, cũng sẽ bị sợ tới mức tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Trong nháy mắt này, bọn kỵ binh giống như thấy được quốc vương trẻ tuổi trước mắt này, chịu nhục để cho vị hôn thê xinh đẹp vô song của hắn khiêu vũ bàn tròn rồi.
Thế nhưng
- Nói đi, bọn hỗn tạp các ngươi, muốn chết như thế nào!
Đây là câu trả lời của quốc vương tuổi trẻ.
- Cái gì? Hắn… Hắn nói cái gì?
Bọn kỵ binh đưa mắt nhìn nhau.
Với thái độ cao cao tại thượng của bọn hắn trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, như thế nào… Một cái quốc vương của nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ, thế nhưng lại nói chuyện đối với kỵ sĩ trưởng nước quân chủ cao quý như vây, chẳng lẽ hắn không cần ngai vàng của mình nữa sao?
- Ngươi nói cái gì? Tiểu tử, ngươi biết mình đang nói gì sao? Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenHDChứng kiến kỵ sĩ trưởng Semak mặt đã muốn lạnh xuống, tên kỵ binh trước đó chém đứt yết hầu người trẻ tuổi cảm thấy đây là một cơ hội nịnh nọt tốt, hắn liền khí thế hung hăng càn quấy vọt tới trước mặt Tôn Phi, lợi kiếm chỉ vào cái mũi Tôn Phi, mắng to:
- Ngươi cái đồ thấp hèn liều lĩnh này, lại vẫn thật sự cho rằng mình là quốc vương sao? Mau quỳ xuống, hôn giày kỵ sĩ trưởng giải thích, nếu không…
Phanh!
Một tiếng vang lên cắt đứt tiếng kêu gào của hắn.
Tên kỵ binh còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm giác mình hình như bị thứ gì đó đánh trúng, đột nhiên mát lạnh, hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, một giây sau trên mặt nhất thời xuất hiện biểu tình không thể tưởng tượng nổi, sự sợ hãi trước nay chưa từng có khiến hắn muốn há mồm hét chói tai, nhưng khi miệng hé mở ra, phun ra một mồm máu loãng, căn bản không có thanh âm nào phát ra.
Chỉ một quyền đầu, theo phía sau lưng của hắn xuyên qua, mang theo máu tươi.
Toàn trường kinh hô, hít vào một hơi khí lạnh
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tại…thời khắc kỵ binh này kêu gào, Alexander vẫn luôn không nói tiếng nào đột nhiên một quyền đánh ra, oanh trúng ngực kỵ binh liều lĩnh này, vang giòn một tiếng, sức mạnh người man rợ cấp mười hai không có chút nào giữ lại, toàn bộ bùng nổ, trực tiếp đem thân thể xuyên thủng, mang theo nắm tay đầy màu tươi xuất hiện lộ liễu phía sau lưng tên kỵ binh, nổ nát hoàn toàn nội tạng của hắn.
Tất cả mọi người bị dọa sợ ngây người.
Đây là cái dạng lực lượng khủng bố không thể tưởng tượng nổi a, cũng chỉ là dựa vào nắm tay, nhưng lại không khoan nhượng đem thân người đánh ra một cái lỗ máu, làm cho bọn họ càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy một giây sau cánh tay Alexander đột nhiên chấn động, đã đem thi thể tên kỵ binh chấn thành từng khối thịt nát, rơi trên mặt đất.
Tê tê tê tê!
Một hơi lãnh khí hít vào.
Tên kỵ sĩ trưởng Semak cao cao tại thượng kia, cũng bị màn huyết tinh này mà cả kinh liên tục lui về sau ba bốn bước, mặt khác mấy tên kỵ binh áo hồng, cũng bị sợ ngây người, trong ánh mắt tất cả đều chấn động không thể tưởng tượng nổi, trên mặt đất là một mảnh thịt nát hình chữ "phiến" còn bốc hơi nóng, trong lúc nhất thời vũ khí bọn hắn cầm trong tay, đều có chút run rẩy.
Trong lúc nhất thời trên quảng trường toàn bộ tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thần a, Alexander quốc vương cư nhiên đánh chết binh lính sắc phong sứ đoàn của Zenit đế quốc, một màn dao động lòng người này làm cho rất nhiều người trong lúc nhất thời trong đại não đều trống rỗng… Bất quá đồng thời lúc này, thần dân Hương Ba Thành lại cảm thấy được trút giận, vô cùng thống khoái.
- Nói, tiểu tạp chủng, các ngươi muốn chết như thế nào?
Một quyền đánh kỵ binh Zenit phát nổ, giống như chụp chết ruồi bọ, biểu tình trên mặt Tộn Phi không có chút nào biến hóa, trên mặt mang chút khinh bỉ lắc lắc nắm tay dính máu loãng, hắn từng bước một hướng tới tên kỵ sĩ trưởng Semak cùng bảy tám tên kỵ binh, ngữ khí lạnh như băng, ánh mắt như đao, đầy sát ý, ánh mắt nhìn thấy đối thủ, giống như là nhìn thấy một đống thịt nát mà ngay cả chó hoang cũng không thèm ăn.
- Ngươi dám gϊếŧ chết binh lính đế quốc?
Khϊếp sợ qua đi, Semak kỵ sĩ trưởng giận tím mặt. Đột nhiên bị so sánh với chó hoang, hắn phẫn nộ run rẩy, chỉ vào Tôn Phi phẫn nộ quát:
- Xong đời! Hương Ba Thành xong đời, ngươi xong rồi! Ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Hương Ba Thành trở thành địch nhân của Zenit đế quốc, run rẩy đi, tòa thành của các ngươi sẽ bị san thành bình địa.
- Là sao?
Tôn Phi trên mặt mang theo vẻ chẳng thèm ngó tới nói:
- Địch nhân thì địch nhân đi, Zenit đế quốc thực giỏi lắm sao? Hương Ba Thành có thể bị san thành bình địa hay không rất khó nói, nhưng là các ngươi một người cũng đừng mong muốn sống sót đi ra khỏi Hương Ba Thành, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Nói tới đây, Tôn Phi quát một tiếng:
- Pearce, Brooke, ở chỗ nào?
Phía sau, từ cuối cùng trong đám người mãnh nam đầu bạc Pearce cùng Brooke đang chen chúc tới nghe được quốc vương gọi, lập tức xông tới quỳ trên mặt đất lớn tiếng đáp lại:
- Alexander bệ hạ, cung kính nghe mệnh lệnh của ngài.
- Sơ tán người dân, tập trung quân đội, đóng cửa thành, phong tỏa giao thông bên trong thành, đem nơi đóng quân của sắc phong sứ đoàn vây chặt cho ta, chờ mệnh lệnh của ta, nếu có người dám phản kháng, gϊếŧ không cần hỏi.
- A?
Nghe được mệnh lệnh như vậy, lão luyện như Brooke nhất thời chấn động, chẳng lẽ bệ hạ cùng với Zenit đế quốc khai chiến? Thậm chí ngay cả một hán tử lỗ mãng như Pearce, trong lúc nhất thời nghe được mệnh lệnh cũng khó có thể tiêu hóa nổi.
Phía đối diện.
Kỵ sĩ trưởng Semak nghe vậy thẹn quá hóa giận, giận quá thành cười:
- Ha ha ha, hả! hảo! Rất tốt! Đồ cuồng vọng vô tri, thế nhưng dám mưu toan đối kháng cùng đế quốc, bao vây nơi đóng quân của sứ đoàn? Quả thực là quá buồn cười, sáu trăm kỵ binh sứ đoàn đủ để quét ngang Hương Ba Thành của ngươi, xem ra, quốc gia này đã không cần phải tồn tại nữa… Ha ha ha, ta trước tiên chặt bỏ đầu lâu của ngươi, sau đó lại giam toàn bộ nữ nhân Hương Ba Thành làm tù binh, gϊếŧ sạch toàn bộ nam nhân các ngươi, huyết tẩy Hương Ba Thành.
Nói xong, Semak rút ra trường kiếm bên hông, quang diễm thổ hệ đấu khí màu vàng bao phủ thân thể hắn, hai hình ánh sao hiện lên ở trán của hắn lúc ẩn lúc hiện, hai sao là dấu hiệu thực lực cấp nhị tinh võ sĩ.
- Liệt Nham bạo!
Trong lòng Semak còn có sát ý, vừa thể hiện ra đấu khí, hét lớn một tiếng động thủ trước, kiếm thế không khỏi tăng vọt, đất dưới chân rung chuyển, cả người chìm trong thổ hoàng sắc đấu khí, mang theo sức mạnh như cự thạch áp đỉnh uy thế vô song, lăng không một kiếm, hung tợn hướng Tôn Phi bổ tới.
- Hừ, chỉ là nhị tinh võ sĩ, cũng dám ở trước mặt lão tử hung hăng càn quấy, quả thực là muốn chết.
Tôn Phi hừ lạnh một tiếng, đứng nguyên bất động tại chỗ, hào quang màu trắng chợt lóe, bạo phong đoản kiếm xuất hiện ở trong tay, theo tay vung lên, đoản kiếm kim sắc không kiêng kỵ chấn động của kỵ sĩ trưởng song thủ nắm chặt thân kiếm chém tới, hoa lửa bắn ra bốn phía, một tiếng kim loại vang lên giòn tan, thổ hoàng sắc đấu khí trên người Semak bị đánh nát, thanh kiếm bản to cũng bị đánh nát, cả người như bị thương nặng, mồm hộc máu bay rớt ra ngoài.
- Ngươi… Làm sao có thể có thực lực này?
Semak hung hăng đυ.ng vào mặt trên một pho tượng ở phía xa, miệng phun máu tươi, vẻ mặt chấn động không thể tưởng tượng nổi, hắn gian nan vịn vào pho tượng đứng lên, run giọng hỏi.
Tôn Phi không hề để ý đến.
Chân vừa bước, thân ảnh rất nhanh lóe lên, đoản kiếm kim sắc trong tay hóa thành từng chuỗi lệ quang màu vàng, chỉ nghe xì xì vài tiếng như cắt đậu hũ bình thường, tám gã kỵ binh áo hồng có bảy tên đang bụm lấy cổ cuồng cuộng phun máu tươi của mình, kêu rên run rẩy té trên mặt đất, tựa như giống với người thanh niên Hương Ba Thành lúc trước, bọn hắn trong phút chốc bị chặt đứt yết hầu, bọt máu sặc vào trong phổi, thừa nhận thống khổ thật lớn, nhất thời chết không xong, điên cuồng giãy dụa.
Gã kỵ binh duy nhất còn lại đã hoàn toàn bị sợ ngây người, không còn vênh vênh váo váo nữa, trường kiếm trong tay" Leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất, hai chân run rẩy lên, một mùi thối theo giữa hai đùi truyền đến, không ngờ là bị dọa đến mức đại tiện tiểu tiện không thể khống chế.
- Lại đây, quỳ trên mặt đất, hôn giày của ta!
Tôn Phi liếc mắt lạnh như đao, lạnh lùng nhìn tên kỵ binh, cao cao tại thượng ra lệnh. Trước kia bọn kỵ binh dùng những lời nói khıêυ khí©h này, hiện tại Tôn Phi dùng trả lại bọn hắn.