Chương 23: Binh sĩ bị đánh

Nha đầu này khi ngủ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, xinh đẹp, cực kỳ làm cho người ta yêu thương. So sanh với tiểu nha đầu thường ngày vẫn lao nhao như chim sẻ, luôn cố ý tranh cãi cùng Tôn Phi quả thật khác nhau một trời một vực. Thân thể nhỏ nhắn của nàng run run trong gió rét khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Tôn phi khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng tiến tới nhéo nhéo khuôn mặt xinh xắn của nàng:

- Này, nha đầu kia mau tỉnh lại. Ngươi ở chỗ này làm gì? Trời đã trở lạnh rồi, ngươi mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Không ngờ rằng tiểu nha đầu này quá mức cảnh giác. Vừa nghe có tiếng gió thổi, co lay, nàng lập tức mở to mắt ra, không cần phân biệt tốt xấu, đúng sai, cũng không cần biết là ai, nàng lập tức đánh ra một quyền. Tôn Phi lúc này hoàn toàn không kịp phòng bị, bị một quyền của nha đầu này nện thẳng vào mắt.

- Bụp!

Một con gấu đen hình người ngay lập tức xuất hiện.

- Alex...! Alexander, là ngài sao?

Đợi đến khi đánh xong, nhìn rõ đối phương là ai, nha đầu tóc vàng mới cúi đầu xấu hổ, len lén nhìn trộm về con mắt tím bầm của Tôn Phi, nhịn không được mà bật cười:

- Hì hì, ta cứ tưởng là địch nhân mò tới nên mới thế. Nhưng mà ngài dường như cũng không có việc gì nhỉ, hi hi.

Tôn Phi cảm thấy rất uất ức. Nhưng nghĩ đến bộ dáng rét run trong gió đáng thương của nha đầu này, một chút tức giận vừa mới nhen nhóm lên cũng sớm bị dập tắt. Đưa tay ra vỗ nhẹ đầu nàng ta mấy cái, lại vòng tay đem tấm áo choàng sau lưng phủ lên thân thể xinh xắn kia, hắn mới cười nói:

- Được rồi, không sao cả, ngươi nhanh về phòng mà nghỉ ngơi đi. Khi nào trời sáng, ngươi cùng Angela tranh thủ trở lại cung điện đi, nơi này gió lạnh, lại ẩm ướt, không phải là nơi phù hợp cho mấy nữ tử xinh đẹp như các ngươi.

Nha đầu tóc vàng ngẩn ngơ cả người, nàng có chút ngây ngốc nhìn Tôn Phi. Đột nhiên vành mắt đỏ lên, nàng vội cúi đầu xuống dưới. Tiểu nha đầu cũng không tranh cãi cùng Tôn Phi như mọi khi, mà cực kỳ nghe lời mà hướng về bên trong Địch Lâu tiến tới.

- Alexander bệ hạ, ngươi sẽ đối xử tử tế với Angela tỷ tỷ phải không?

- À, điều này…

Tôn Phi sững người, còn chưa biết phải nói gì thì tiểu nha đầu đã tiếp tục:

- Chuyện trước đây không nói, bây giờ ngài đã trở lại người bình thường, nhất định phải đối xử với Angela tỷ tỷ tốt một chút. Alexander bệ hạ, ngài có biết rằng, tại ba năm vừa rồi Angela tỷ tỷ vì ngài mà phải bỏ đi những gì không? Ta thề rằng, trên thế giới này, ngoại trừ tỷ tỷ ra, không ai có thể đối xử với ngài tốt như vậy cả.

Tiểu nha đầu nói tới đây, khẽ lấy tay vuốt vuốt đôi mắt vốn đã đỏ hoe, rồi đem đôi bàn tay nhỏ bé, trắng như tuyết của nàng hươ hươ về phía Tôn Phi uy hϊếp nói:

- Ngài bây giờ đã bình thường, nhất định phải bảo vệ tốt tỷ tỷ như lúc trước nàng bảo vệ ngài, ngài biết chưa đó. Nếu mà để ta biết được thì… ta sẽ… ta sẽ cho con mắt còn lại của ngươi đoàn tụ với con kia, hừ hừ.

Từ trước tới nay, đối với hắn Ji Ma luôn luôn tồn tại một ít địch ý. Tôn Phi không phải người ngu, hắn tự nhiên biết tại sao, đoán chừng là vì cái tên Alexander trước kia đã làm cho Angela chịu không ít uất ức. Mà Ji Ma trên danh nghĩa chỉ là người hầu, nhưng lại xem Angela như tỷ tỷ ruột thịt của mình, quan hệ của hai người tựa như tỷ muội, cực kỳ khăng khít. Ji Ma trong mấy năm vừa rồi đã chứng kiến hầu như toàn bộ những ủy khuất mà Angela phải chịu đựng, do đó nàng tồn tại địch ý đối với Alexander quốc vương là điều quá đỗi bình thường.

Tôn Phi hiểu được điều này, nên hắn không bao giờ cũng nha đầu kia đôi co. Nói rõ ra, có thể cùng Angela là quan hệ tỷ muội, thế nên trong mấy năm qua, nàng vẫn cùng tỷ tỷ chiếu cố tới tên đần Alexander, qua đó thấy được nàng thật ra cũng là một tiểu nha đầu lương thiện, mặc dù miệng lưới có chút chanh chua nhưng nội tâm lại mềm mỏng, lương thiện.

Những lời vừa rồi của Ji Ma thực sự làm cho Tôn Phi rất xúc động. Quả thật nàng nói không hề sai, sau khi Tôn Phi biết rõ mọi sự tình, bất kể xuất phát từ lý do gì, hắn đều phải bảo vệ thiếu nữ thiện lương, xinh đẹp kia, cũng có thể nói như Ji Ma:

- Nhất định phải bảo hộ nàng ấy như nàng ấy bảo hộ hắn trước kia.

Còn hơn một giờ nữa sẽ tới lúc hừng đông, thời điểm dài đằng đằng, tối tăm nhất của một đêm chính là lúc này.

Bây giờ đã là mùa thu, gió lạnh thổi qua mặt sông cuốn theo cái cảm giác ẩm ướt tràn tới. Tôn Phi cảm thấy có chút tư lự, dù đến thế giới này chỉ mới một ngày, nhưng là hắn đã tự cho mình chính là người nơi này.

Lặng nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lủng chiếu xuống khắp nơi, ngước nhìn bầu trời tinh quang lấp lánh, hắn cảm thán:

- Chẳng lẽ việc mình tiến đến thế giới này chính là ý chí của các vị thần linh sao?

Tôn Phi đứng trên tường thành trầm ngâm, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, hắn đột nhiên nhớ mấy điều mà lão nương Ankara trong Hắc ám trò chơi đã từng nói, lúc trước tại vì hắn căm ghét lão nương này không có lương tâm, lừa gạt kim tệ cùng trang bị của hắn, nhưng lúc này khi đã tĩnh tâm lại, hắn cảm giác được lời của bà nương này cũng có chút đạo lý.

Đang suy tư mông lung thì hai thân ảnh khôi ngô từ xa xuất hiện, là Brooke cùng Pearce.

Một đầu tóc trắng Pearce tiến đến, không nói lời gì, liền quỳ một chân xuống, hướng về Tôn Phi làm một cái hành lễ theo đúng chuẩn võ sĩ, trên mặt hiện rõ sự xấu hổ nói:

- Chuyện ngày hôm qua, thần thật sự không biết…

Tôn Phi không đợi hắn nói xong đã cất lời, đưa tay nâng vị dũng sĩ này đứng lên.

Đối với hắn mà nói, thật sự trong trận chiến hôm qua, chính Pearce là người đem đến cho hắn sự rung động sâu sắc. Vị dũng sĩ này hôm qua đã xung phong liều chết gϊếŧ địch, một màn này đủ khiến cho Tôn Phi tuyệt đối tin tưởng vị dũng sĩ này. Đối với những người như thế, Tôn Phi đều đối đãi rất thật tâm, giống như Brooke chẳng hạn. Trong tình huống như thế này, Tôn Phi tuy vô ý nhưng đã đả động đến được nhân tâm người khác.

- Vết thương như thế nào rồi? Ổn chứ?

Tôn Phi đấm đấm nhẹ l*иg ngực của Pearce cười hỏi.

Động tác hào sảng này lập tức hóa giải sự gượng ép giữa hai người.

- Tất cả đều rất ổn thưa bệ hạ.

Pearce nói xong, làm ra một cái động tác đầy cơ minh chứng cho lời nói, xong cười ha ha nói:

- Alexander bệ hạ, Brooke đội trưởng đã nói hết thảy cho thần biết, Hương Ba Thành cuối cùng cũng có một vị vua đích thực, Pearce nguyện tuyên thệ thần phục bệ hạ, nguyện vì người xông pha chiến trận, gϊếŧ địch tới hơi thở cuối cùng.

Tôn Phi nhận ra thương thế của Pearce cơ bản đã khỏi hẳn, sắc mặt hắn hồng nhuận. Xem ra "Dược thủy trị liệu sinh mạng" của Hắc ám thế giới tại thế giới này còn hiệu quả nhiều hơn, chỉ cần hơn hai giọt đã cứu được một mạng người bị trọng thương.

- Các ngươi tới rất đúng lúc. Nhìn xem, doanh trại quân địch cho tới bây giờ dường như vẫn không có động tĩnh nào cả. Mấy hôm trước cũng diễn ra như thế này sao?

Tôn Phi xoay người hướng về phía trận doanh quân địch, chỉ tay mà hỏi.

Brooke cẩn thận quan sát một lát rồi nhíu mày nói:

- Đúng là có chút kỳ lạ, mấy hôm trước đám tạp chủng này đều không lúc nào để chúng ta được yên. Mỗi đêm đều giả bộ công thành vài chục lần quấy rối binh sĩ, trời chưa sáng đã công thành. Hôm nay tình hình lại khác hẳn, chắc hẳn bọn chúng đang có âm mưu gì đó.

- Không quản bọn hắn có âm mưu gì, chỉ cần bọn tạp chủng kia dám tiến tới, ta nhất định dùng thanh búa này đập chúng thành thịt vụn.

Pearce nhìn chằm chằm vào đại doanh quân địch, vỗ ngực nói. Sau khi hồi phục tinh lực, Pearce lại trở về với bản chất dũng mãnh lúc trước.

Brooke cúi đầu yên lặng, còn sắc mặt Tôn Phi cũng trực tiếp biến đổi, suýt biến thành mếu máo. Vị dũng sĩ này trước giờ vẫn cậy mạnh như vậy sao, chỉ sợ cơ bắp phát triển quá nên óc cũng bị chèn ép, đại não hóa ra bắp thịt.

Tôn Phi đã nhận ra, Pearce là điển hình của những người "mãng phu", những người như hắn, trong trận chiến xác thực là một tên hảo thủ, nhưng nếu xách hắn đêm đi tính mưu, bày kế thì không phù hợp chút nào.

Brooke vẫn một mực giữ thái độ bình tĩnh, không hề nóng vội, lộ rõ bản chất của một vị tướng soái. Lúc này, chính Tôn Phi cũng không ngờ, chính là ở nơi này, tình huống này, hắn đã vì hai người tâm phúc của mình mà định ra phương hướng phát triển. Để cho rất nhiều năm sau, một têm thơ rong của Ngã Trạch Tư đại lục không hề sợ ai làm phiền mà mà ngâm nga câu chuyện về mấy vị dưới trướng của Alexander đại đế: Tuyệt thế sát thú Pearce và Mộc đầu trí suất Goethe Brooke.

- Bất kể là âm mưu gì, rồi cũng phải hiện ra thôi.

Tôn Phi suy nghĩ, trong nội tâm hắn, tính cách hung ác, cùng lưu manh lại bắt đầu nổi lên. Ngón tay chầm chậm gõ lên tường những nhịp đều đều nói:

- Pearce nói đúng, bất kể là ai, nếu dám thèm thuồng Hương Ba Thành của chúng ta, bọn hắn đề phải trả giá không nhỏ, ít nhất phải cũng để vài cái răng lại.

Pearce nghe Tôn Phi đồng ý, đắc ý cười ha ha.



Nửa canh giờ trôi qua, những tia nắng ban mai từ chân trời phía xa cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện, đường chân trời hiện lên một màu trắng sáng, ngày mới cuối cùng đã đến. Đúng lúc này, đại doanh quân địch phía đối diện cuối cùng cũng có động tĩnh.

- Brooke, mau ra lệnh cho mọi người chuẩn bị. Hôm nay ngươi đảm đương vị trí chỉ huy, tất cả mọi người đều phải nghe ngươi điều động, kể cả ta.

Tôn Phi cho dù năng lực cá nhân không ngừng tăng lên nhờ vào Hắc ám thế giới, thế nhưng đối với việc thủ thành vẫn là dốt đặc cán mai. Biết rõ điều này, hắn ngay lập tức chuyển toàn bộ quyền điều khiển cho Brooke.

- Nguyện ý vì ngài cống hiến, thưa bệ hạ.

Brooke cũng không hề từ chối.

Biểu hiện của hắn không khỏi khiến Tôn Phi càng thêm đánh gia cao.

- Đúng rồi, chúng ta không phải đã chiêu mộ thêm ma pháp sư học đồ Ge Jier đi tới tham chiến sao? Vì sao ta vẫn không thấy hắn?

Tôn Phi bỗng nhớ tới tên heo mập chết dẫm kia. Truyện được copy tại TruyenHD

- Để hạ thần kiểm tra lại.

Brooke cũng cảm thấy kỳ quái, liền xoay người đi điều tra. Sau một lát, hắn mang theo hai binh sĩ mặt đầy vết thương tới, tức giận nói:

- Binh sĩ phái tới phủ Truyền lệnh quan Barzel bị hắn đánh cho rời đi, nói Ge Jier vẫn mang thương tích, không thể tham chiến.

Tôn Phi nhìn hai binh sĩ trên mặt vẫn còn lưu vết roi da đánh, trông nội tâm hắn lửa giận ùng ùng nổi lên.