Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quốc Vương Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 3. Vạn Tuế uống sữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không có ý gì đâu, nhưng cô là cô giáo của nhà trẻ Đế Quốc hả?"

Cô giáo nhà trẻ quay lại nhìn thì thấy có thêm một đôi vợ chồng đạp xe đạp kiểu dáng nam nữ. Thoạt hình hơn ba mươi tuổi, người đàn ông anh tuấn nho nhã, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, đều có mắt cười, để lại cho người khác cảm giác cực kỳ thoải mái.

"Bánh xe đạp của chúng tôi bị lăn đi mất." Ba Vạn chỉ chỉ bánh xe bị thiếu phía sau, "Vạn Tuế sợ muộn nên tự mình đạp xe tới, cô gặp con bé rồi hả?"

"Anh nói thẳng tên Vạn Tuế thì cô giáo có thể biết à?" Mẹ Vạn nhẹ giọng trách cứ ba Vạn, "Hôm nay là ngày đầu Vạn Tuế tới trường đó."

"Đúng đúng đúng." Ba Vạn cảm thấy bà xã đại nhân nói quá đúng, mãnh liệt gật đầu. Ông dẹp hết mọi biểu cảm hướng về phía cô giáo, lấy tay chỉ vào mình, "Nói chung em bé có biểu cảm vậy nè."

Mẹ Vạn cũng đóng góp thêm, mặt không cảm xúc giống với ba Vạn.

Cô giáo xấu hổ nhìn hai gương mặt trước mắt, không mất lịch sự mà gật đầu: "Có thấy." Dư vị ngắn ngủi lần đầu xuất hiện của Vạn Vạn Tuế nhịn không được lặp lại, "Thấy rất rõ." Cô chỉ cửa lớn phía sau, "Cô bé đi vào rồi."

Chứng kiến ba Vạn mẹ Vạn dùng ánh mắt lo lắng, trông chờ mòn mỏi nhìn về phía cửa trường, cô giáo an ủi nhỏ nhẹ: "Ba mẹ không cần lo lắng, hôm nay tuy là ngày đầu tiên bạn nhỏ Vạn Tuế tới trường nhưng chúng tôi sẽ nhất định chăm sóc tốt cho bé."

Mẹ Vạn thu lại ánh mắt: "Chúng tôi không lo lắng cho Vạn Tuế."

Ba Vạn cũng quay đầu lại: "Chúng tôi lo lắng cho các bạn nhỏ khác thôi."

Bên ngoài nhà trẻ có cô giáo chào đón, bên trong cũng có cô giáo chờ các bạn nhỏ vào. Cô vừa đi tới để lấy cái gì thì đã nhìn thấy một bánh bao nhỏ đi vào, cô bé còn lấy chân nhỏ mở ra cánh cửa đang khép lại nữa.

Rất nghe lời rất lễ phép.

Cô giáo cong mắt, dùng ngữ điệu cô giáo mầm non hiền lành dễ gần lại hoạt bát đáng yêu phù hợp mở miệng: "Bạn nhỏ này, sao con ngoan ngoãn thế? Tiện tay đóng cửa lại là thói quen tốt đó, cô giáo muốn thưởng cho con..."

Cô lấy từ tạp dề ra một tấm sticker Frozen mà các bạn nhỏ thích nhất.

Giọng điệu cô giáo dâng trào: "Sticker hình người tuyết* nhỏ!" Ngón tay cầm sticker đưa tới bánh bao nhỏ, nghĩ đến bộ dạng vui vẻ dán sticker lên của bánh bao nhỏ, cô giáo cao hứng tự mình cho thêm BGM, "Let it go~Let it go~Can"t hold it any..."

(*): Tiểu Tuyết (小雪): nó là Olaf.

Bánh bao nhỏ quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ không cảm xúc nhìn một cô giáo một lát.

Cô giáo xuân xanh 23 tuổi bị đứa con nít 3 tuổi rưỡi nhìn chăm chú, đột nhiên cảm thấy mình có hơi ồn.

Đáng ra chữ "more" phải lên cao thì lại trầm xuống như quả cân, cuối cùng trầm đến không nghe thấy gì, bị chôn vùi trong đôi môi run rẩy của cô giáo.

Nhưng bánh bao nhỏ còn đang nhìn cô.

Không có bất kỳ cảm xúc gì.

Cô giáo bắt đầu muốn khóc.

Bạn nhỏ chưa từng gặp là là thích hay không thích cô vậy?

Những người kia nói không sai, cô lớn lên đúng là có bộ dạng các bạn nhỏ không yêu thích mà.

Huhuhu, mẹ ơi, nhanh đón con về làm bà chủ cho thuê nhà đi.

Ngay tại lúc mà sự hoài nghi của cô giáo đạt tới đỉnh điểm của sự phong phú, thì bánh bao nhỏ mở miệng, hát lên: "Không đá chó ~ Không đá chó ~ Chó làm gì sai mà phải đá nó ~"

Cô giáo há hốc mồm, sửng sốt một hồi, giật mình.

Có phải bạn nhỏ này nghe Let it go cô hát thành đá chó không?

Cô giáo cố gắng kéo căng môi, nhưng vẫn nhịn không được: "Phụt."

Hóa ra vừa rồi bạn nhỏ nghiêm túc như vậy, là đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối lời mời đi đá chó của "cô giáo xấu xa."

Đáng yêu quá đi! Cô giáo lại tập trung sức lực, ôm lấy gương mặt nhỏ của bánh bao nhỏ, hít một hơi thật sâu đã ngửi thấy trên người bánh bao nhỏ này toàn mùi sữa: "Cô giáo không đá chó. Con có phải là bạn nhỏ mới Vạn Vạn Tuế không? Con tốt lắm đó, cô là cô giáo của lớp Cua Nhỏ. Tên cô là Hoa Kiều, con có thể gọi cô là cô Hoa Hoa."

Vốn Vạn Vạn Tuế muốn giãy dụa, nhưng thật sự không chống đỡ nổi cái ôm công kích của cô giáo gấp ba lần mình.

Tay chân thấp béo rủ xuống.

Trở thành một cái máy ôm không có linh hồn.

Rốt cuộc cô Hoa Hoa cũng ôm đủ rồi, cô đưa Vạn Vạn Tuế vào trong lớp học, rồi để cho cô bé chọn vị trí trước khi các bạn nhỏ khác tới.

Mệt quá.

Nửa phần tóc bên trái của Vạn Vạn Tuế đều bị cô Hoa cọ đến nổi tĩnh điện rồi. Một bên tóc mềm mại đã tán loạn, mặt không cảm xúc lấy từ trong cặp ra sữa trẻ em, tự rót cho mình một ly, ngồi phịch ở ghế mầm non hình đóa hoa.

Một bên nghỉ ngơi một bên uống sữa.

Nhờ phúc Vạn Vạn Tuế, các bạn nhỏ phía sau không cần tranh đoạt cũng có thể vào được. Cuộc triển lãm những con xe sang chảnh cũng tự chấm dứt. Các bánh bao nhỏ cũng lần lượt từ trên xe bước xuống.

Những bạn nhỏ khí phách từ trên xe bước xuống vốn rất bình tĩnh, nhưng không hiểu cửa lớn có ma pháp gì, bạn nhỏ đầu tiên đi qua lúc ở ngoài cửa còn mỉm cười chào tạm biệt mẹ, nhưng khi đi qua rồi lại khóc oa lên.

Mấy bánh bao nhỏ ở đằng sau nhìn các bạn nhỏ của mình khóc, tuy không cảm thấy mình có lý do gì nên khóc nhưng cũng nhịn không được mà bắt đầu rơi lệ. Nhìn thử, ồ, bạn nhỏ kia khóc lớn hơn mình, nước mắt cũng càng lăn càng tròn hơn, thật sự cảm thấy thương tâm quá, tiếng khóc cũng vang dội lên.

Có các bánh bao nhỏ từ đầu tới cuối đều duy trì dáng vẻ quý tộc, đi ngang qua các bánh bao nhỏ này không chớp mắt rồi cũng khóc theo thành sinh vật biển luôn.

Loài người và thú nhỏ đều buồn vui không giống nhau.jpg.

Dưới sự nỗ lực của các thầy cô trong trường, họ đã ôm những bánh bao nhỏ đang dừng lại khóc ở cổng trường không chịu đi vào ôm vô nhà trẻ. Cũng không biết âm thanh non nớt của bé nào hô một câu: "Mẹ của chúng mình không cần chúng mình nữa rồi!"

"Oa!"

Vòi nước lại mở ra rồi.

Thậm chí còn có bánh bao nhỏ vì thể hiện quyết tâm không đi vào trong nhà trẻ mà lăn ở cửa ra vào.

Ngoài cửa, tình hình hỗn loạn, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

Bên trong, Vạn Vạn Tuế uống sữa, không tranh quyền thế.

Lúc cô giáo Hoa Hoa trở lại phòng học thì phát hiện cửa bị bao vây bởi rất nhiều bánh bao nhỏ, bộ dạng vừa muốn bước một chân nhỏ vào vừa không.

"Bạn nhỏ Điềm Điềm, sao các con không đi vào lớp?" Cô giáo Hoa Hoa ngồi xổm xuống, một bên ôm lấy Điềm Điềm bên ngoài, một bên vụиɠ ŧяộʍ ngửi bánh bao nhỏ.

"Cô ơi...Trong lớp có một bạn nhỏ, bạn...bạn..." Số lượng từ ngữ của Điềm Điềm không đủ để hình dung bạn nhỏ trong phòng học.

Cô Hoa Hoa biết Điềm Điềm đang nói tới ai, ôm lấy Điềm Điềm, mỉm cười nhìn về phía lớp học: "À, đó là bạn nhỏ hôm nay mới chuyển đến, các con không cần sợ. Bạn cũng như các con vậy, rất đáng yêu, rất thân..."

Lời của cô Hoa Hoa dừng lại, ánh mắt rơi vào anh cả* ngồi ở ghế hình đóa hoa, Vạn Vạn Tuế ôm bình sữa, bánh bao nhỏ đó lại chăm chú nhìn cô, có hơi lườm nguýt.

(*): gangster (大佬): hay được gọi là anh cả, người đứng đầu trong giới xã hội đen.

Cái nhìn ấy, sắc bén như dao.

Trong thoáng chốc cô Hoa như chứng kiến bánh bao nhỏ có nhiều hơn một cái kính râm và dây xích Đại Kim*, sau lưng còn hiện ra thanh long bạch hổ.

(*) Dây xích Đại Kim (大金链子): loại dây xích bảng to, màu vàng, dạng đại ca xã hội đen hay đeo.

Cái cảm giác bánh bao nhỏ xã hội đen tới ngày khai giảng của nhà trẻ thật sự quá mức mãnh liệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »