Chương 18: Thay người lo nghĩ
Sáng sớm ngày thi, cả Nhạc Đô đặc biệt náo nhiệt, văn nhân đến khảo thí muôn hình vạn trạng, cao thấp mập ốm loại nào cũng có, đủ cả từ kẻ đầu xanh đến người tóc đã hoa râm.
Hôm đó, mới tinh mơ Hạ Vũ đã đến đập cửa phòng Ân Tịch Ly, “Tịch Ly, hôm nay ngươi đi thi, tốt xấu gì cũng cố mà hành xử cho giống thí sinh a?”
Gõ cửa hồi lâu, cuối cùng Hạ Vũ phát hỏa, một cước đá văng cửa phòng xông vào, chỉ thấy Ân Tịch Ly vừa tỉnh giấc, đang mơ mơ màng màng ngồi ngáp ở đầu giường, ở đầu giường là hai quyển sách cùng một vò rượu rỗng, Hạ Vũ lắc đầu, “Dậy nhanh lên, còn một canh giờ nữa là đến giờ thi rồi! Không đi ngay thì sẽ muộn!”
“Ân?” Ân Tịch Ly chậm rãi nhìn sắc trời, một hồi lâu sau mới tỉnh táo, chỉ vào Hạ Vũ nói, “Nghiệp chướng, nghiệp chướng, vốn ta không có cảm giác muốn thức dậy, nếu bị lỡ thi thì cũng là ý trời đã định, thế mà ngươi cứ ngoan cố gọi, can thiệp vào việc của người khác… Ai nha.”
Hạ Vũ bị Ân Tịch Ly chọc cho uất ức, tiến đến túm hắn lôi ra ngoài, “Hay là ta trói ngươi thảy xuống giếng, cho ngươi tỉnh rượu.”
“Buông.” Ân Tịch Ly giãy ra, chỉnh lý lại trang phục, “Có ném thì hãy ném ta vào vò rượu.”
“Còn chưa tỉnh
sao?”
Lúc này, Viên Liệt và Viên Lạc đích thân chuẩn bị xe ngựa để đưa Ân Tịch Ly đi thi, cũng đã vào đến sân, trông thấy bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ của Ân Tịch Ly, đều phát cáu lên. Nhất là Viên Liệt, nếu không phải biết hắn có thực học, đã sớm đè ra đánh cho một trận thê thảm thì mới tiêu tan được mối hận trong lòng a.
Sau khi bị thúc ép thay đổi xiêm y, Ân Tịch Ly lấy bản số báo danh Quý Tư đưa cho hắn, rồi lại chờ đến khi bị Viên Liệt tống lên xe ngựa, thẳng tiến đến trường thi.
“Ân huynh, đừng căng thẳng, ngươi chắc chắn có khả năng được đề tên bảng vàng.” Viên Lạc thấy Ân Tịch Ly phân tâm, tưởng rằng hắn đang hồi hộp, hảo hảo nói lời trấn an.
“Ha hả.” Ân Tịch Ly cười cười, “Đa tạ những lời quý giá của ngươi.”
Hạ Vũ hiển nhiên hiểu rõ
Ân Tịch Ly, nên dặn dò, “Ngươi nên nhận thức rằng đây là lúc khảo thí nghiêm túc, đừng để thi có một khoa cử mà cũng gây chuyện thị phi, tác quái ở trường thi coi chừng bị chém đầu”
Ân Tịch Ly sờ sờ cái cổ, bực bội nhìn hắn, miệng lẩm bẩm, “Từ trước tới nay ta luôn an phận thủ thường.”
Tất cả mọi người nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi, đột nhiên Ân Tịch Ly vỗ tay một cái, “A!”
“Quên cái gì à?” Viên Lạc cả kinh, “Bảng báo danh?”
Ân Tịch Ly xoa xoa bụng, “Ta còn chưa có ăn sáng.”
Cả đám á khẩu nhìn hắn, Viên Lạc nhảy xuống xe mua cho hắn bánh bao cùng một bình đậu tương.
Ân Tịch Ly ăn uống no nê xong, dựa vào đầu xe ngủ thêm một chút, chờ đến khi trường thi mở cửa, các thí sinh khác đồng loạt tiến vào.
Ân Tịch Ly nhảy xuống khỏi xe ngựa, trông thấy hai vị giám thị đứng ngay cửa, một vị vẻ mặt lo lắng chính là Quý Tư, vị còn lại tuổi gần lục tuần râu tóc bạc phơ.
Quý Tư thấy Ân Tịch Ly cuối cùng đã đến, lòng thở phào nhẹ nhõm, niệm thầm một tiếng, “A di đà phật.”
“Quý tướng, vị công tử kia là người ngài nói phải không?” Lão đầu nhìn Ân Tịch Ly một chút, hỏi Quý Tư, “Dung mạo đích thực xuất chúng, nhưng sao lại có vẻ tùy tiện bất cần thế kia?”
Quý Tư mỉm cười, giải thích, “Mặc tướng, người này đúng là kỳ tài hiếm có trên thế gian, tuy nhiên bản tính hơi cổ quái một chút.”
Viên Liệt đến nơi liền đi qua hành lễ với hai vị, nguyên lai hai vị lão giả không ai khác hơn, chính là Hữu Thừa tướng Mặc Tây Nhung và Quý Tư Tả Thừa tướng. Có điều tuổi tác của Mặc Tây Nhung đã cao, chỉ chủ trì thay Quý Tư vài thứ lễ nghi và lễ khánh (lễ mừng), chứ không tham gia vào quốc sự, tuy cùng đảm nhiệm cương vị như Quý Tư, nhưng cơ bản không có thực quyền gì, chỉ là hư danh. Tuy vậy, Mặc Tây Nhung lại là cựu thần qua nhiều triều đại, thái độ làm người khiêm tốn, có lễ nghĩa, lại còn quan tâm truyền đạt tri thức cho hạ cấp, nên được mọi người hết mực kính trọng, Quý Tư đối với hắn cũng có chút kiêng nể.
Mặc Tây Nhung vốn đã nghe Quý Tư khen Ân Tịch Ly là kỳ tài độc nhất vô nhị như thế nào, hôm nay diện kiến, trước hết liền bị dung mạo của Ân Tịch Ly khiến cho kinh ngạc.
Mặc Tây Nhung có chút am hiểu về xem tướng, xét dung mạo của Ân Tịch Ly đây mà phán một cách khó nghe, thì so với việc nói hắn trợ giúp bảo vệ xã tắc, chẳng thà bảo hắn hại nước hại dân còn chí lý hơn; nhất thời sinh chút nghi hoặc, tự nhủ không biết Quý Tư có bị gì không? Để một tuyệt thế mỹ nhân thế này làm quan trong triều, gặp thánh thượng lại hảo nam sắc, chẳng khác nào nuôi mầm hậu họa, nghĩ xong vô thức nhìn sang Quý Tư.
Quý Tư cười không nói, chỉ giới thiệu với Ân Tịch Ly, “Ân công tử, đây là Mặc tướng gia, mau hành lễ rồi nhanh chóng vào thi đi!”
Ân Tịch Ly gật đầu, chắp tay hành lễ với Mặc Tây Nhung, tính đi vào, Mặc Tây Nhung ngăn hắn lại, “Từ từ.” Nói đoạn, đưa tay chỉ nơi cộm lên trên ngực áo Ân Tịch Ly, vấn, “Ân công tử, không biết đang giấu thứ gì trong người? Vào trường thi, không được phép đem theo đồ vật này nọ.”
“Nga.” Ân Tịch Ly đưa tay vào trong người, lấy ra món đồ quen thuộc, đích thị là cái trống bỏi của hắn.
Hắn lắc lộp bộp lộp bộp, nhìn Mặc Tây Nhung, nói, “Chỉ là một cái trống.”
“Cứ tạm thời gửi lại bên ngoài, không thể đem vào.” Mặc Tây Nhung quan sát nét mặt Quý Tư, dùng hảo ngôn khuyên bảo.
“Nga.” Ân Tịch Ly cười, cười đến nỗi khiến Mặc Tây Nhung cảm thấy rùng mình, lòng nhủ, yêu nghiệt lại xuất hiện, nam tử thế này làm sao cho vào cung làm quan được, dù hắn đích thực là kinh thế tuyệt tài, cũng không thể nhân nhượng!
Trước khi Ân Tịch Ly cầm trống đưa cho Hạ Vũ, còn lộp bộp lộp bộp lắc thêm hai cái, đột nhiên nói với Quý Tư, “Được rồi Quý tướng, hôm nay có đại hung, thỉnh ngài làm theo nha, buổi trưa tầm canh ba lập tức cho người xông vào, không thì sẽ có tai nạn chết người a.”
“Hả?” Quý Tư sửng sốt, Ân Tịch Ly giao trống cho Hạ Vũ, rồi quay mặt lại nói với Mặc Tây Nhung đang ngờ vực, “Mặc tướng, ấn đường của ngài tối đen, cả nhân trung cũng xám xịt, hôm nay sẽ gặp hai đại nạn, nhất phạm thổ – nhị phạm thủy, phạm thổ chính là ngài, phạm thủy chính là con cháu nhà ngài… trong ngày có người nào quan trọng sẽ đến không?”
“Ách…” Mặc Tây Nhung sửng sốt một hồi lâu, nói, “Tôn nữ nhi (cháu gái) của ta sẽ tới Nhạc Đô, phỏng chừng còn nửa canh giờ thì đến.”
“Mau cho người đợi sẵn ở cửa thành, cẩn thận đừng để rơi xuống sông.” Nói xong, Ân Tịch Ly liền sải bước đi, Quý Tư vội vượt lên trước vài bước, ngăn hắn lại, “Ân công tử, ngươi vừa bảo thổ tai (tai họa từ đất) ý là sẽ xảy ra việc gì?”
Ân Tịch Ly chỉ lên trời, nói, “Ai, thổ theo thiên mà đến, nhớ kỹ nhớ kỹ.” Nói xong, chợt nghe bên trong có người khua chiêng, Ân Tịch Ly nhanh nhảu chạy vào, thuận đà lớn tiếng gọi quan giám thị, “Còn một người nữa! Còn một người nữa!”
Kiểu này còn giống đi thi ở chỗ nào, đang vội vàng lên thuyền thì đúng hơn.
Chờ Ân Tịch Ly đi mất, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, bản thân ai cũng vô phương lý giải.
Mặc Tây Nhung trầm mặc một lát, hỏi Quý Tư, “Hắn vừa nói là…”
Quý Tư trả lời, “Việc đó, Mặc tướng, ngài nên cho người đi xem sao?”
“Nga…” Mặc Tây Nhung tuy rằng trong lòng vẫn bán tín bán nghi, nhưng đây là tôn nữ nhi lão yêu thương nhất, đành phải vội vàng phân phó người đến cửa thành đón, đặc biệt để ý bờ sông.
Sau hai hồi chuông, cuộc thi bắt đầu, giám thị phân phát bài thi.
Quý Tư cùng Mặc Tây Nhung cũng vào bên trong trường thi, đại môn loảng xoảng tiếng khóa cửa.
Viên Liệt và Viên Lạc đứng đợi cạnh mã xa bên ngoài, được một lát, Viên Lạc hỏi, “Ca… Chốc nữa có định xông vào hay không a?”
Viên Liệt cũng khá phân vân, Ân Tịch Ly đã dặn đúng thời gian canh ba trưa nay chạy vào, không thì sẽ có tai nạn chết người.
Hai người vô thức quay đầu nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ trái lại rất bình thản, trở lên xe ngồi, nói, “Nếu hắn đã cam đoan như vậy thì tốt nhất nên vào, cơ bản là thật, còn nếu hắn muốn đùa cợt, tiến vào
khó tránh khỏi sẽ bị khiển trách.”
Viên Liệt và Viên Lạc đều không nói nên lời, tên Ân Tịch Ly này, đúng là chân chân giả giả lúc đùa lúc thật, khó mà nói được hắn đang nghiêm túc hay giở trò, kết cục ra sao chưa biết, chỉ hy vọng đừng gây hỏng việc.
Lại nói trong trường thi, Ân Tịch Ly tiến vào quan sát đại viện một chút, không khỏi cau mày, hai dãy phòng bài trí song song nhau, được ngăn chia thành từng gian nhỏ. Thí sinh tham gia chiếm mỗi người một gian, bên ngoài từng gian có một ô cửa sổ nhỏ, đủ để đưa đầu ra trao đổi, nhưng không đủ rộng để ra vào, tựa hồ như giam giữ phạm nhân.
“Nhanh nhanh lên.” Quan giám thị phụ trách coi thi giục Ân Tịch Ly, người này vừa rồi nói chuyện với Quý Tư ở ngoài cửa, giám thị thấy được, nghĩ hắn phải rất có địa vị nên Viên Liệt mới đích thân đưa tới, vì vậy cách xử xự cũng tương đối ôn hòa.
Ân Tịch Ly cười cười đi vào gian phòng, chợt nghe cửa đóng một cái.
Không lâu sau, từ cửa sổ nhỏ cỡ cây quạt, một cuốn bài thi được đưa vào.
Ân Tịch Ly nhận lấy, mở phong bì, kéo cuốn giấy ra xem từ đầu đến đuôi, xong xuôi, bĩu môi, lắc đầu, “Chẳng có gì thú vị.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy tại cửa sổ phía trước, quan giám thị cúi đầu nhìn hắn một cái, nhắc nhở, “Trong lúc thi tuyệt đối không được nói!”
Ân Tịch Ly bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay cầm bút bắt đầu làm bài.
Quý Tư cùng Mặc Tây Nhung đi khảo sát trường thi, kiểm tra kĩ mọi thứ, trên cửa từng phòng thi đều có bảng số báo danh, bởi vậy hai người có thể nhìn tổng quát được biểu hiện của các thí sinh trong khi thi.
Quý Tư nhớ lúc đi qua cửa sổ của Ân Tịch Ly, chỉ thấy hắn đang thoăn thoắt đáp đề cực nhanh, xem ra cũng rất nghiêm túc, liền nhẹ cả lòng, tuy rằng bình thường có chút bất hảo, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
Quý Tư vừa rời đi, Ân Tịch Ly vung tay, ngáp một cái, chẳng biết Quý Tư có con gái hay không, nếu có, cam đoan nhất định là một nghiêm phụ
[16]
.
Thời gian dành cho cuộc thi rất dài, bài thi cũng rất nhiều, phải thi từ buổi sáng đến tận giờ Ngọ, giữa chừng không được nghỉ, sau hai canh giờ, sẽ thu toàn bộ bài trả lời của thí sinh, đương nhiên nếu làm xong cũng được phép nộp bài sớm.
Ân Tịch Ly đại khái chỉ cần một canh giờ đã hoàn thành bài thi, lại chưa đến thời gian được về, đành phải ngồi ngây ra chờ.
Lúc Mặc Tây Nhung đi qua, thấy hắn đã đáp xong hết, cũng hơi bất ngờ, nhanh như vậy sao? Liền cúi xuống xem thử hắn viết gì trên bài thi, rồi thở hắc một cái. Mặc Tây Nhung đột nhiên đến kiểm tra khiến Ân Tịch Ly nhất thời kinh ngạc, Mặc Tây nhung cầm bài của hắn lên xem, nhưng không đọc qua câu trả lời của hắn mà chỉ nhìn chữ hắn viết. Sở trường của Mặc Tây Nhung là thư pháp, nên xem một lát, thích thú không rời tay được, lão giả liền lấy một cây quạt màu trắng trong người ra, đưa cho Ân Tịch Ly, làm động tác viết chữ, ý bảo hắn múa bút lên mặt quạt.
Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, vốn cho rằng Quý Tư là người không quá khuôn phép, nào ngờ Mặc Tây Nhung niên kỷ (tuổi) còn nhiều hơn cả Quý Tư, lại càng vô nguyên tắc hơn.
Bất đắc dĩ chẳng thể làm gì khác đành nhận lấy cây quạt, Mặc Tây Nhung thấy vậy cười cười, chỉ chỉ mặt quạt nói, “ Tiêu diêu du
[17]
.”
Ân Tịch Ly thở dài, mất cả buổi cẩn thận viết ‘Tiêu diêu du’ theo kiểu chữ thảo* lên mặt quạt. Thấy Mặc Tây Nhung đứng rảnh rỗi ở đằng xa, Quý Tư có chút phật ý, tiến lại gần xem.
Sau khi viết xong, Ân Tịch Ly lấy mộc ấn ra, hà hơi rồi ấn một cái.
Mặc Tây Nhung vừa nhận lấy, liền cười toe toét với Quý Tư, dựng ngón tay cái lên__Chữ tốt nha! Nhân tài!
Lúc bấy giờ hắn rất vui vẻ, triệt để quên ngay cái nhận xét Ân Tịch Ly hại nước hại dân, thừa nhận người nọ là một nhân tài xuất chúng, nhất định phải ở lại trong cung làm quan a.
Ân Tịch Ly viết lên quạt xong, lại nhìn sắc trời một chút, thấy thời điểm cũng sắp đến rồi, chỉ mong chờ có mỗi việc được xem náo nhiệt.
Quả nhiên…
Một tiếng “Rầm rầm” truyền đến.
Cánh cửa gian phòng nào đó bị phá tan.
Tất cả mọi người trong trường thi đều hoảng hốt, hiếu kỳ hướng ra ngoài nhìn.
Quý Tư và Mặc Tây Nhung cũng bị kinh hãi không ít.
Bên trong gian phòng có cánh cửa bị đá văng, một thí sinh mặt mày đỏ bừng, lảo đảo bước ra, miệng quát tháo, “Khảo, khảo, khảo, năm nào cũng khảo thí, trượt thì năm nào cũng trượt, hôm nay ta gϊếŧ sạch các ngươi, để lại một mình ta, có vậy ta mới đỗ được, nhất định phải đỗ!”
Lời hắn nói tuy vừa lằng nhằng vừa không mạch lạc, nhưng mọi người ở đây nghe là hiểu hết tám chín phần, lập tức xôn xao, đích thị có kẻ học thi quá đà mà phát điên.
“Ai!” Mấy quan gác thi giữ trật tự đều phải chạy tới ngăn hắn, không ngờ trong tay thí sinh đột nhiên xuất ra một cây bút lông, cán bút đã được mài sắc nhọn, thư sinh như thể phát cuồng, vung cây bút trên tay, thoáng cái đã đâm vào cánh tay một vị giám thị.
“Á…” Giám thị giật mình đau điếng.
Cả hai quan giám thị canh giữ trật tự trong trường thi đều đeo đao, một khi có người làm loạn là có thể xử lý ngay…Thế nhưng thí sinh phần lớn lại là thư sinh trói gà không chặt, lấy đâu ra người nhiễu loạn trường thi đây, bởi vậy công phu của giám thị chỉ ở mức tầm thường.
Thư sinh kia lanh tay lẹ mắt, bất ngờ… chụp lấy chuôi đao kéo ra, trên tay hắn giờ đây đã cầm một thanh đại đao sáng loáng.
Quý Tư và Mặc Tây Nhung cuống cuồng cả lên, một vị giám thị cũng cầm đao lao tới, che chắn phía trước hai vị cựu thần, cảnh cáo thư
sinh, “Ai, thư sinh, ngươi đừng kích động a, chính là tử tội đó!”
“Tử?” Thư sinh lại càng điên cuồng dữ dội hơn, lẩm bẩm trong miệng, “Vốn đã muốn liều mạng, thà chết đi rồi lại được siêu sinh, sống kiểu này chỉ mang thêm tội!” Nói xong, liền vung đại đao loạn xạ muốn chém người xung quanh.
Mấy vị giám thị bảo vệ cho Quý Tư và Mặc Tây Nhung trốn đông trốn tây, những thí sinh còn lại bị kẹt trong phòng thi, muốn tương trợ cũng không được.
Đột nhiên thư sinh kia một tay giữ đao, nhấc chân lên, tay kia mò mẫm lục trong ống giày… lấy ra một gói thuốc pháo, miệng lải nhải, “Ta đốt chết các ngươi, ta đốt chết các ngươi!”
Lới hắn vừa dứt, các thí sinh đều kinh hãi, bọn họ bị giam trong các gian phòng, cửa đều khóa hết, nhỡ mà cháy một cái chỉ có thể ngồi chờ chết a, chứ không cách nào xông ra được, lập tức cố gắng tông cửa mà đào thoát.
Ân Tịch Ly thấy náo loạn, bụng nghĩ, nếu bọn Viên Liệt không vào, chắc chắn là sẽ có tai họa chết người.
Ân Tịch Ly vừa nhắc, bên ngoài liền có một người vượt tường viện nhảy vào, chính là Viên Liệt.
Bọn Viên Liệt đứng sát ngoài kia, nhắm thấy đã đúng canh giờ, đang do dự có nên xông vô không, chợt thấy gia nhân Mặc Tây Nhung phái đi ban nãy cả người ướt sũng chạy về.
“Chuyện gì vậy?” Viên Lạc hỏi hắn.
“Ai nha, thật là nguy hiểm hết nói!” Gia đinh lau mồ hôi nói, “Vừa đến nơi thì thấy xe của tiểu thư bị lật, rơi thẳng xuống sông, nếu không nhờ chúng ta tới sớm một chút, hôm nay chắc là có tang sự rồi!”
Viên Liệt và Viên Lạc đưa mắt nhìn nhau, Viên Lạc giật mình, “Làm thế nào Ân công tử có thể dự đoán được?”
Hạ Vũ ở bên cạnh nhíu mày, Ân Tịch Ly vốn khôn khéo, hoàn toàn có khả năng bịa chuyện để Mặc Tây Nhung cứu người, thế nhưng hôm nay, dường như hắn không ngại để người khác biết hắn có năng lực bói toán … tên này, rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Viên Liệt nghe xong, ngẫm nghĩ một chút, rồi phi thân lêи đỉиɦ tường, quả nhiên thấy ở giữa sân, một thí sinh phát điên đang vung đao truy sát Quý Tư và mọi người, liền vội vàng nhảy vào ngăn cản.
Quý Tư trốn ở mép tường viện chờ, thấy người nọ đã bị Viên Liệt khống chế mới thở phào một hơi.
Mặc Tây Nhung chân tay lọm khọm, lại vừa bị người ta làm cho kinh hãi, núp ra sau tường viện, vừa định lên tiếng…Trên đỉnh tường viện đột ngột đổ xuống một mảng đất, nhắm thẳng lão mà rơi…
Quý Tư chau mày, đây chẳng phải là thổ theo thiên mà đến sao? Rồi nhanh chóng, dùng ống tay áo phủi phủi giúp lão.
Bùn đất phủi đi rồi, chỉ thấy Mặc Tây Nhung mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn, Quý Tư hoảng sợ, nghĩ bụng, hay là bị đập trúng thương rồi? Theo lý mà nói, một tảng đất bùn thôi, chắc là không sao đâu?
“Mặc tướng?” Quý Tư lay lay, lại bị Mặc Tây Nhung túm chặt tay, lão đầu kích động thuyết, “Bất ngờ quá Quý tướng a! Lợi hại thật…Thần toán, thần toán a!”
Chú thích:
*Thư pháp Trung Hoa là phép viết chữ của người Trung Hoa được nâng lên thành một nghệ thuật và có ảnh hưởng sâu sắc đến các nước lân cận như Nhật Bản, Hàn Quốc,Việt Nam.
Ví dụ:
(
http:
/
/
vi.wikipedia.org
/
wiki
/
T%E1%BA%ADp_tin:Chu_Minh.jpg
)
Các kiểu viết chữ minh 明: đại triện, tiểu triện, lệ, khải, hành, thảo (thư pháp Triệu Mạnh Phủ (
http:
/
/
vi.wikipedia.org
/
w
/
index.php?title=Tri%E1%BB%87u_M%E1%BA%A1nh_Ph%E1%BB%A7&action=edit&redlink=1″ o “Triệu Mạnh Phủ (trang chưa được viết)
) đời Nguyên)
Chữ triện. Khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất Trung Quốc, ông đã sai thừa tướng Lý Tư thống nhất các chữ viết giữa các nước trước đó từ đại triện thành chữ tiểu triện. (đã từng nhắc tới trong