Là quốc sư của triều Đại Chiêu, từng một thời hô phong hoán vũ, khí chất của Dung Cảnh đã sớm thấm nhuần vào cốt tủy.
Dù bây giờ anh có gọi một tiếng "Vương thiếu", nhưng Vương Nhất Chu nghe lại chẳng thấy chút tôn kính nào, ngược lại còn có cảm giác mình đang bị đè ép.
Hắn tức giận đến mức bật cười: "Ồ? Là chuyện gì? Cầu xin tôi tha cho các người à? Không ngờ Dung đại minh tinh lại có thái độ này khi xin xỏ người khác."
Sắc mặt Dung Cảnh không đổi: "Vương thiếu dạo này có phải thường cảm thấy mệt mỏi, giữa đêm hay giật mình tỉnh giấc? Nếu tôi đoán không sai, lúc nửa đêm tỉnh dậy, ngài còn nghe thấy tiếng khóc thê lương của cả nam lẫn nữ."
Cả người Vương thiếu chợt khựng lại, nhưng rồi trên môi lại nở nụ cười lạnh: "Ồ, Dung đại minh tinh chuyển nghề làm thiên sư rồi sao? Tiếc là tôi đã điều tra lý lịch của cậu kỹ càng, không nghe nói cậu có tài năng gì trong lĩnh vực này."
Hắn cười khẩy: "Chẳng lẽ, cậu tưởng mình cùng tên với vị quốc sư lừng danh kia thì cũng có thể tùy tiện phán đoán số phận của người khác sao?"
Quốc sư thật bị nhắc đến bất ngờ: “…”
Bùi đại sư ngồi bên cạnh Vương Nhất Chu, từ đầu đến giờ chỉ nói một câu, cũng mở mắt ra.
Ông chẳng nhìn Dung Cảnh, chỉ nói: "Vương thiếu."
Vương Nhất Chu vội đáp: "Phải phải, tôi không nên so sánh lão nhân gia với những người không liên quan, Bùi đại sư đừng để ý, miệng tôi không biết giữ mồm giữ miệng."
Bùi đại sư lại nhắm mắt, trở lại trạng thái tĩnh lặng.
Dung Cảnh: "..." Ai gọi ai là lão nhân gia vậy?
Khi đến đây, Dung Cảnh đã nhớ lại khoảng sáu, bảy phần ký ức của nguyên chủ, nên cậu biết, dù thế giới này có phát triển theo cách kỳ lạ, nhưng giới huyền học vẫn còn rất thịnh hành.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng liên quan đến bản thân cậu.
Quốc sư triều Đại Chiêu, Dung Cảnh, năm chưa đầy hai mươi tuổi đã có thể nghịch thiên cải mệnh — mà cải mệnh đây là thay đổi cả vận mệnh quốc gia, thủ đoạn quả thực khó lường!
Chính nhờ vào việc đó mà giới huyền học một mạch liền trở nên phồn vinh, mặc dù sau đó hai triều đại vì lo sợ một thiên sư tài giỏi như cậu xuất hiện và lật đổ vương triều mà ra lệnh cấm toàn bộ huyền thuật.
Nhưng dù bị cấm, nó vẫn không ngừng phát triển cho đến ngày nay. Dù nhiều truyền thừa đã thất lạc, huyền học vẫn rất được tôn trọng và theo đuổi.
Đây cũng là lý do vì sao Dung Cảnh đến đây và chỉ ra vấn đề của Vương Nhất Chu — để áp chế trước.
Chỉ có điều, bên cạnh Vương Nhất Chu dường như cũng có một người cùng giới nên hắn mới không mấy tin vào lời của "minh tinh nhỏ" này.
Dung Cảnh cũng không bất ngờ. Chủ nhân cũ trước đây quả thật chưa từng thể hiện có liên hệ với huyền học, người có tâm muốn điều tra cũng không khó.
Nhưng... Ánh mắt Dung Cảnh lướt qua mặt Vương thiếu: "Vương thiếu có tướng mạo đường nét đầy đặn, tai lớn miệng vuông, chắc hẳn xuất thân từ gia đình giàu có; cung cha mẹ sáng sủa, cao rộng, biểu hiện rõ sự tài ba, sự nghiệp song thân hẳn rất thành công."
Ban đầu Vương Nhất Chu còn tưởng cậu định nói gì, nghe tới đây mới thấy những lời này tuy có vẻ huyền ảo nhưng ai trong giới mà chẳng biết gia thế của hắn?
Lừa đảo cũng không thể qua loa đến mức này.
"Nhưng, tướng mạo đầy đặn lại có một vệt đen xuyên qua, cung cha mẹ sáng sủa cao rộng nhưng có phần tối tăm." Dung Cảnh nhẹ nhàng ngước mắt, giọng nói thanh thoát như tiếng suối chảy vào lòng người, "Quỷ thần nhiễu loạn, tà ma nhập trạch, không quá ba ngày, chắc chắn tai họa sẽ xảy ra, liên lụy đến cả song thân."
Căn phòng bỗng chốc yên lặng.
Bùi đại sư mở mắt: "Tiểu hữu nói chuyện có phần quá cay nghiệt."
Ông nhìn Dung Cảnh, nhíu mày: "Tôi ở nhà họ Vương đã mười năm, từ phong thủy đến trận pháp đều do sư môn tôi bố trí, trước giờ chưa từng có tà mà nào có thể vượt qua trận pháp mà vào trong Vương gia.”