Trong suốt hai mươi năm trước khi Vương Nhất Chu tìm đến, Dung Cảnh sống một cuộc sống tầm thường, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến huyền học.
Tuy nhiên, Vương Bác Duệ không nghĩ Dung Cảnh đang lừa dối mình. Không nhắc đến điều khác, chỉ riêng việc cậu nhìn ra vấn đề trong trận phong thủy của nhà họ Vương đã chứng minh kiến thức sâu sắc về lĩnh vực này. Một người không hiểu gì về phong thủy thậm chí còn chẳng phân biệt nổi phong thủy tốt xấu, chứ đừng nói đến việc thấy ngay vấn đề tồn tại.
Nhưng một người suốt hai mươi năm không có dấu hiệu am hiểu huyền học, lại không quen thuộc với tiền bạc, thực sự có thể là Dung Cảnh trước mắt sao?
Vương Bác Duệ đột nhiên không dám nghĩ sâu hơn. Ông cố gắng đưa tâm trí trở lại thực tại, mỉm cười nhìn Dung Cảnh.
Dù ông che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt sắc bén của Dung Cảnh không bỏ sót. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, cậu đã đoán được bảy, tám phần suy nghĩ trong lòng ông.
— Nhưng có sao đâu? Dung Cảnh chưa bao giờ là người làm khó mình. Cậu luôn sống theo ý mình, không muốn và cũng không cần phải che giấu bản tính để chiều theo cái gọi là "hợp lý".
Giống như Vương Bác Duệ có ngàn vạn suy đoán nhưng chẳng bao giờ nói ra. Chỉ cần cậu đủ mạnh mẽ, mọi thứ "không hợp lý" đều sẽ trở thành hợp lý.
Ngón tay Dung Cảnh khẽ vuốt nhẹ lên tấm thẻ mỏng lạnh lẽo. Theo ký ức từ thân thể này, năm trăm vạn trong thế giới này đã được xem là một số tiền khổng lồ.
Suy nghĩ trong giây lát, Dung Cảnh đặt tấm thẻ lên bàn, đẩy về phía Vương Bác Duệ.
Vương Bác Duệ thắc mắc: "Dung tiên sinh đây là…?"
"Ông không phải có một quỹ từ thiện sao?" Dung Cảnh nhàn nhạt nói, "Số tiền này coi như là tôi quyên góp cho quỹ đó. Còn về tên người quyên góp…"
Dung Cảnh yêu cầu quản gia mang giấy bút, viết vài cái tên lên giấy rồi đưa cho Vương Bác Duệ: "Cứ ghi tên những người này."
Vương Bác Duệ nhận lấy, nhìn qua mấy cái tên thấy khá lạ lẫm, không hiểu vì sao Dung Cảnh nhất định phải ghi công quyên góp cho những người này.
Khoan đã. Ánh mắt ông dừng lại ở một cái tên — Lưu Nhược Hân.
— Lưu.
Cả người Vương Bác Duệ run lên, cuối cùng ông đã hiểu ra điều gì đó. Sau một lúc im lặng, ông đẩy lại tấm thẻ cho Dung Cảnh.
"Ý của Dung tiên sinh, lão già này hiểu rồi. Nhưng số tiền này không thể để tiên sinh thay nhà họ Vương chi trả. Tôi sẽ trích ra một ngàn vạn, và quyên góp dưới tên của những người đó."
Dung Cảnh nhìn ông một cái, không phủ nhận suy đoán của ông.
Vương Bác Duệ thấy vậy, biết mình đã đoán đúng. Những cái tên đó… có lẽ chính là những người bị Vương Nhất Chu hại chết.
Ông lại đẩy tấm thẻ về phía Dung Cảnh, nói: "Còn số tiền trong thẻ này, xin tiên sinh nhận lại."
Ánh mắt Vương Bác Duệ kiên định. Dung Cảnh khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng nhận lại tấm thẻ.
Lúc này, Vương Bác Duệ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông tiếp tục muốn mời Dung Cảnh ở lại thêm một thời gian, nhưng Dung Cảnh không thích tiếp xúc quá nhiều với người thường. Hơn nữa, cậu còn phải hoàn thành những mong muốn của thân xác này nên đã khéo léo từ chối.
"Không cần đâu." Dung Cảnh bình thản nói, "Vài ngày nữa tôi còn phải… chạy lịch quay."
Vương Bác Duệ: "…" Suýt nữa ông đã quên mất rằng Dung tiên sinh trước đây vốn là một diễn viên.
Nhưng thấy Dung Cảnh đã từ chối, ông không ép buộc thêm, chỉ giữ lại dùng bữa tối rồi cho người lái xe đưa cậu về.
Dung Cảnh lần này không từ chối.
Trên đường về, trời đã tối, Dung Cảnh xuống xe, tiện tay điều chỉnh cho ngọn đèn hồn trên vai tài xế sáng hơn một chút rồi quay người rời đi.
Người tài xế kính nể nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần trong tòa nhà rồi mới quay xe về nhà họ Vương.
Ngọn đèn hồn sáng rực bảo vệ linh hồn cậu, xua tan những ánh mắt đầy ác ý của những thế lực tà ác đang ẩn nấp trong màn đêm.