Tiếng hét ngừng lại, trên khuôn mặt tà khí thoáng qua chút lưỡng lự, nhưng rồi nó lại bị oán khí lấn át: "Không... gϊếŧ, gϊếŧ hắn..."
Máu mắt chảy dài xuống khuôn mặt quái dị của tà khí. Dung Cảnh lặng lẽ nhìn nó, rồi lấy khăn giấy từ túi, nhẹ nhàng lau đi.
Tà khí sững sờ, sát khí đang cuộn trào bỗng khựng lại.
"Vì một kẻ như vậy, hồn phi phách tán không đáng." Dung Cảnh vẫn giữ giọng điềm tĩnh, mắt dõi theo khuôn mặt oán khí đã trở nên bình tĩnh.
Khuôn mặt của nó... thật khó để diễn tả.
Con ma oán hận khựng lại, đôi mắt vốn thuộc về hai người khác nhau từ từ hướng về phía Dung Cảnh.
So với con người, những sinh vật âm u như chúng nhạy bén hơn rất nhiều trong việc cảm nhận tu vi của những người trong giới huyền học. Thanh niên trước mắt trông chỉ khoảng hai mươi, dung mạo tinh tế và lạnh lùng, thoạt nhìn như một công tử nhà quyền quý, nhưng trực giác lại mách bảo chúng rằng người này còn nguy hiểm hơn cả Lưu Thiên Sư.
Không, cảm giác đó giống như so sánh giữa ao nước ven đường và biển sâu thăm thẳm, khiến người ta bất giác dâng lên nỗi sợ hãi... và kính sợ.
Con ma lặng im.
Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn tan biến mãi mãi?
Nhưng ngược lại, làm sao có thể chắc chắn lời Dung Cảnh không chỉ là dỗ dành?
Như hiểu được sự nghi ngờ của nó, Dung Cảnh khẽ nói: "Ta không cần phải lừa các ngươi."
Con ma bị mấy tấm bùa dễ dàng trói buộc: "..."
Có lẽ đúng thật.
"Được... chúng ta sẽ không gϊếŧ hắn bây giờ." Cuối cùng, giọng cô gái kia lại cất lên, "Nhưng chúng ta sẽ theo ngươi, tận mắt nhìn hắn... chết."
Khi thốt ra hai từ cuối cùng, giọng cô gái dịu dàng bỗng biến thành lạnh lùng và sắc bén, chứa đựng sự hận thù sâu đậm.
Dung Cảnh khẽ nhíu mày. Thực ra, cậu là người không thích phiền phức, nhưng...
"Được." Cuối cùng, cậu vẫn gật đầu.
Cậu lấy ra một lá bùa dưỡng hồn để con ma trú ngụ. Trên lá bùa vàng nhạt lập tức hiện ra vài vệt máu đỏ thẫm.
Sau khi cất lá bùa đi, Dung Cảnh mới quay sang nhìn Vương Nhất Chu.
"... Cút đi! Đồ hèn hạ, tất cả bọn mày đều là đồ hèn hạ!"
Chỉ một chút nữa thôi, cảm giác cái chết vừa lướt qua suýt đã nhấn chìm hắn ta trong sợ hãi. Dưới áp lực tâm lý đó, không ngạc nhiên khi Vương Nhất Chu sụp đổ.
Giọng hắn khản đặc, lúc thì dập đầu xuống sàn, lúc lại nhăn nhó, lẩm bẩm chửi rủa.
Dung Cảnh nhìn hắn hai giây, rồi giơ tay lên, một ngọn linh hoả bùng lên thiêu sạch mọi tà khí còn sót lại trong phòng, sau đó cậu tiến lại gần, định kéo hắn dậy.
Tuy nhiên, khi cậu vừa tới gần, Vương Nhất Chu bỗng cười lớn, mắt chăm chăm vào bức tường trước mặt.
"Hahaha, đáng đời! Ai bảo tụi bây không biết điều, không chịu nể mặt ông! Dám làm mất mặt Vương thiếu gia thì phải chịu hậu quả!"
"Đêm hôm đó chúng mày đẹp lắm... thật tiếc vì không ngắm thêm vài lần."
Dung Cảnh nhíu mày, nhưng trước khi cậu kịp nói gì, giọng nói đầy phẫn nộ của Vương Bá Duệ từ ngoài cửa vọng vào: "Thằng khốn! Mày vừa nói gì hả?"
Dung Cảnh quay đầu lại, thấy ông Vương mặt đanh lại, chống gậy từng bước tiến về phía Vương Nhất Chu, "Mày vừa nói cái gì?"
Vương Nhất Chu cười điên loạn: "Tôi nói gì à? Hahaha! Tôi nói chúng nó đều là lũ hèn hạ! Tôi gϊếŧ lũ đó thì có gì sai? Tôi không sai!"
"Thằng mất dạy!" Cuối cùng, Vương Bá Duệ cũng hiểu ra Vương Nhất Chu đã làm gì để rước họa vào nhà. Ông giận dữ đến mức mặt mày tái mét, dùng gậy đập liên hồi vào người hắn, nhưng rồi cũng đành dừng lại vì sức đã cạn.
Trong ký ức của ông, Vương Nhất Chu đúng là có phần bốc đồng, nhưng hắn là con út của Vương Thành Minh. Trên hắn đã có anh trai được bồi dưỡng làm người thừa kế, nên việc sống buông thả một chút cũng chẳng phải vấn đề lớn.
Nhưng ông không ngờ, Vương Nhất Chu lại vượt giới hạn đến mức này.
"Ông Vương, báo cảnh sát đi."
Giọng nói nhàn nhạt từ bên cạnh vang lên. Lúc này, Vương Bá Duệ cũng chẳng còn tâm trí để để ý đến cách xưng hô của Dung Cảnh nữa, môi run rẩy, rồi gật đầu mạnh:
"... Phải, phải báo cảnh sát."