Tài xế đã đợi sẵn dưới nhà.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Dung Cảnh bắt gặp ánh mắt do dự của Vương Bác Duệ, liền tiện tay đưa cho Vương Thành Minh hai lá bùa trừ tà. Dù chúng không phải do cậu vẽ khi ở trạng thái đỉnh cao, nhưng cũng chứa đủ linh khí để bảo vệ ông ta khỏi những tà khí thông thường trong một thời gian.
Những thứ kia có lẽ sẽ không còn để tâm đến Vương Thành Minh khi đã có mục tiêu rõ ràng như Vương Nhất Chu.
Khi ra khỏi khu vực bệnh viện, Dung Cảnh đột nhiên dừng bước, cảm thấy có điều gì đó, rồi nhìn về phía xa.
Một bóng người cao lớn đang chuẩn bị bước vào xe dưới chiếc ô đen. Cậu chỉ kịp nhìn thấy một nửa khuôn mặt của người đó khi cúi xuống: nghiêm nghị và anh tuấn, mang theo chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng sát khí quanh người đối phương quá nặng, đến mức tụ lại xung quanh mà không tan ra. Người mà cậu quen biết lại là kẻ mang mệnh đế vương, cho dù không còn triều đình hay ngai vàng, lẽ ra cũng phải có Long khí vây quanh, phúc khí dồi dào.
... Hẳn là nhận lầm rồi.
Dung Cảnh lại nhìn theo hướng đó một lần nữa, rồi quay người tiếp tục bước đi.
“Thưa ngài, bây giờ chúng ta về nhà cũ hay đến công ty?” Tài xế trong chiếc Lincoln sang trọng cẩn trọng hỏi khi thấy người đàn ông phía sau đang trầm ngâm qua cửa sổ.
Tạ Huyền khẽ lay động ánh mắt, thu lại suy nghĩ, bình thản đáp: "Về nhà cũ."
"Vâng, thưa ngài."
.
Biệt thự Vương gia nằm trong một khu biệt thự cao cấp bên ngoài thành phố, từ xa đã có thể thấy cánh cổng sắt chạm khắc đầy hoa văn, quấn quanh là những dây leo tươi mát, toát lên vẻ thanh nhã.
Sau khi quét mã xe, cánh cổng từ từ mở ra. Tài xế xoay vô lăng, từ từ lái xe vào trong.
Không còn bị cây cối bên ngoài che khuất, toàn cảnh khu biệt thự hiện ra trước mắt Dung Cảnh.
Những ngôi biệt thự mang phong cách châu Âu được bố trí khéo léo giữa khu vườn, tòa trung tâm đối diện thác nước chảy ra từ ngọn núi giả, dòng nước liên tục luân chuyển tạo thành âm thanh róc rách, như thể đang đổ dồn về phía cổng lớn của ngôi nhà.
Phong thủy thường nói rằng tài vận như dòng nước, nước tượng trưng cho tài lộc, và thiết kế này rõ ràng là một cách tinh tế để thu hút tài vận vào Vương gia, với dòng nước không ngừng đổ vào nhà họ.
Núi giả như chiếc mũ quan, biểu thị cho "quan vận" (con đường thăng tiến), nước sử dụng là nước chảy, ý muốn nói đến sự sống động, hóa giải sát khí từ biểu tượng mũ quan, tạo nên một thế cân bằng hài hòa, không gây hại cho chủ nhân ngôi nhà.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là vị trí của những tòa nhà trong khu biệt thự này. Chúng được bố trí dựa trên đồ hình nhật nguyệt tinh đồ, phối hợp với bát quái luân hồi, khiến tài vận như dòng nước liên tục chảy vào nhà, trong khi sát khí bị ngăn cản lại. Thậm chí còn có dấu ấn của một trận pháp tinh xảo, giúp khu biệt thự này tránh được tà khí, luôn yên bình.
Đây quả là một nơi ở lý tưởng.
“Cũng có chút thú vị.” Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua toàn bộ cục phong thủy, trầm ngâm nói.
Nghe thấy vậy, Bùi đại sư lập tức hiểu rằng Dung Cảnh đã nhìn thấu cục phong thủy này. Trong lúc cảm thấy ngạc nhiên vì cậu còn tinh thông cả lĩnh vực phong thủy, ông cũng không khỏi tự hào—
Chẳng trách, bởi vì người thiết kế cục phong thủy này không ai khác ngoài sư thúc của ông—một đại tông sư phong thủy trong môn phái của họ.
Thế nhưng sư thúc của ông phải mất hơn nửa tháng để bố trí trận pháp, còn Dung Cảnh chỉ cần một cái nhìn đã thấu tỏ…
Không cảm thấy khó chịu là nói dối, nhưng sau một ngày bị Dung Cảnh liên tục làm cho choáng váng, Bùi đại sư cũng dần chấp nhận, lặng lẽ để nỗi lòng lắng xuống.
Vương Bác Duệ cũng biết rõ phong thủy trong nhà mình, nghe Dung Cảnh nhận xét “cũng có chút thú vị,” trên mặt hắn lộ vẻ hài lòng.
Nhưng chưa kịp nói gì, ánh mắt của Dung Cảnh đã dừng lại ở căn biệt thự bên cạnh: “Nhưng cũng có câu, phong thủy luân chuyển. Trận pháp này đã tồn tại mười hai năm, đến lúc bắt đầu xuất hiện sơ hở rồi.”