Chương 11

Cửa lớn oanh một tiếng mà khoá lại, có vẻ muốn tùy ý ba thiếu niên tự sinh tự diệt.

Nửa ngày sau, Lam Niệm từ trên bàn leo xuống, hai người bạn bên cạnh nó kia càng là co quắp ngồi trên đất, nặng nề thở dài.

"Vậy phải làm sao bây giờ đây, thiếu chủ."

Lam Niệm trấn định nói: "Cao Ngất, Vạn Hồng, đừng lo lắng, phụ vương nhất định sẽ trở về."

"Nhưng lỡ như chúng ta chết đói..." Cao Ngất lo âu nói.

Vạn Hồng vuốt vuốt cánh tay: "Thiếu chủ, ta mập hơn Cao Ngất, nếu thực sự không được thì ngài cứ ăn ta!"

"Cút mẹ mày đi." Lam Niệm trong nháy mắt phát hoả, mắng to, "Ta con mẹ nó là kẻ man rợ sao? Đánh chết ngươi cái tên cá chết!"

Vạn Hồng không cam lòng yếu thế: "Vậy mẹ nó cũng còn tốt hơn chết đói đó!"

Lam Niệm hừ một tiếng, khóe miệng đắc ý câu lên, nó chạy tới một cái bình hoa lớn bên cạnh, loảng xoảng một tiếng đập nát, một đống lớn thịt khô cùng rượu ào ào rơi ra từ bên trong, nó đứng ở trước núi thịt, chống nạnh, dương dương đắc ý nói: "Xem! Các ngươi không phải đói bụng à, thế mà không biết tích góp một chút mà ăn."

"Oa, thiếu chủ ngươi lại vậy rồi, ngươi thật sự không sợ quốc chủ đánh ngươi à?"

"Đánh chứ, hắn đánh ta có ít đâu. Lại nói, ta đây nếu không phòng ngừa chu đáo, chúng ta chẳng phải là thật sự đói bụng đến ăn Vạn Hồng rồi!" Lam Niệm dửng dưng như không, cầm một miếng thịt khô ném qua, "Thật không biết cái đức hạnh kia của hắn làm sao có thể tìm được vợ từ đô thành về."

"Tìm một đại gia khuê tú*, quản tốt cái tên miệng đầy thô tục nhà ngươi!"

*con gái đại gia, ý chỉ mấy tiểu thư đài các

"Cái rắm, nói cứ như là ngươi không nói thô tục! Hơn nữa, đại gia khuê tú có thể coi trọng cha ta sao? Hắn cũng nói thô tục, chứ không ngươi cho rằng ta học từ ai." Lam niệm trừng hai mắt, "Ta cảm thấy, hắn khẳng định lại tìm về một ả giỏi đánh gϊếŧ, ta đánh cược một tháng tiền tiêu vặt với các ngươi."

"Sao ta lại cảm thấy thiếu chủ ngươi đã thắng..."

...

Đô thành Thiên Diễn vào đêm vô cùng náo nhiệt, bởi vì Xuân Yến còn chưa kết thúc, chỉ là, tối nay đặc biệt "Náo nhiệt".

"Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi —— "

Một tiếng kêu thảm thiết sắc bén vang lên, thiết vệ áo đề sẽ không vì trời tối người yên liền bớt phô trương thanh thế, bọn họ khoác cương đao chạy như bay mà qua, tiếng vó ngựa cộc cộc chấn động đến mức toàn bộ đô thành cũng vì đó mà kinh động. Đình úy Trương Phong Ngọc bị phát hiện thất khiếu* chảy máu, chết thảm ở thư phòng của chính mình, phu nhân gã gào thét một tiếng thê thảm, cơ hồ đánh thức cả nửa cái đô thành.

*là hai mắt, hai tai, miệng, hai mũi

Vụ án liên quan đến thích khách và quân dân khởi nghĩa đều sẽ bị giao cho thϊếp thân thị vệ* của thánh thượng, bọn họ một thân áo bào đỏ sậm, thân hình thoáng qua mờ ảo không rõ, như một loại máu khô cạn nào đó, khiến cái đêm mây đen gió lớn chết chóc này nhiều thêm một tia lạnh giá.

*thị vệ thân cận

Thiết vệ đã được điều động, đây tuyệt đối không phải một vụ án nhỏ, Trương Phong Ngọc là đình úy, trong hậu cung của hoàng đế có một ả là con gái gã, cho nên liền dính một chút ánh sáng hoàng thân, toàn bộ quảng trường thực hành khá là nghiêm ngặt việc cấm đi lại ban đêm, đội trưởng thiết vệ Bạch Tĩnh An mang binh đến hiện trường.

Tối nay là Trương Đình Uý tổ chức tiệc rượu trong nhà, các quý tộc đến không ít, giờ khắc này đều bị thiết vệ yêu cầu ngồi lại tiền thính, Bạch Tĩnh An bốn phía đề ra nghi vấn, các quý tộc cũng không dám nói vị thị vệ lôi lệ phong hành này.

Hắn hỏi nữ quan: "Phát hiện Trương đại nhân tử vong lúc nào?"

Nữ quan nơm nớp lo sợ trả lời: "Là sau khi các vị đại nhân đến, chuẩn bị khai yến, lão gia vẫn chưa đi ra, nên sai người đi gọi, kết quả người đó phát hiện lão gia đã bị người ám sát."

Bạch Tĩnh An tiếp tục hỏi: "Tối nay có gì khác thường không?"

"Không... Không có gì lạ ạ." Nữ quan khúm núm.

"Phủ đệ có những ai ra vào?"

"Ngoại trừ... Ngoại trừ các tân khách, chỉ có nhóm đầu bếp Tuý Tiên Phường, còn có... Úc, còn có nhóm vũ nương Sơn Đình."

Nữ sĩ Sơn Đình, toàn bộ đế đô đều đã nghe tên kỹ nữ quán này, trong đó mỗi vũ nương hoa khôi tự thân mang tuyệt kỹ, thậm chí thường thường qua lại các yến hội của quý tộc, tiệc rượu của Trương Đình Uý mời vũ nương Sơn Đình, cũng là không kỳ quái.

Bạch Tĩnh An nói: "Vũ nương Sơ Đình ở đâu?"

Bọn nữ tử chen chúc co rúm lại thành một đoàn ở góc đại sảnh, trang dung diễm lệ của các nàng cũng khó có thể che giấu tâm tình sợ hãi, có người nhỏ giọng khóc nức nở, có người tựa vào vách tường, cả người run rẩy.

—— trường hợp xuất hiện sự kiện ám sát này, kẻ thứ nhất bị hoài nghi tự nhiên là mấy vũ nữ có thân phận địa vị hỗn tạp đó, so với quý tộc đại nhân, thích khách đương nhiên càng có khả năng lẫn ở giữa bọn họ, hơn nữa, thiết vệ đế đô nooir tiếng đãm máu, bọn họ thà gϊếŧ lầm, cũng sẽ không bỏ sót.

Bạch Tĩnh An rút cương đao ra, nhóm vũ nương thấp giọng kinh ngạc thốt lên, sau đó che miệng lẫn nhau.

Thanh âm hắn trầm thấp, như là tiếng nổ vang từ trong l*иg ngực phát ra, hắn nói: "Trong các ngươi, có lẽ, có một sát thủ ẩn núp đã lâu, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ta hi vọng chính ngươi đứng ra, không có cần khiến hết thảy tỷ muội vô tội cùng ngươi chết."

Hắn vừa dứt lời, nhóm vũ nương khóc thành một đoàn.

"Nếu như không có người đứng ra, vậy ta không thể làm gì khác hơn là khiến cho tất cả đều ở lại." Bạch Tĩnh An nói.

Một thiết vệ báo cáo với hắn: "Đại nhân, đầu bếp cùng những người khác trong dinh thự đều đã kiểm tra qua, ở nhà bếp đầu bếp đều có nhân chứng, không ai tiếp xúc với Trương đình úy."

"Khám nghiệm tử thi nói thế nào?"

"Là bị đánh tới chết, khiến cho thất khiếu chảy máu, chúng ta mới tưởng là trúng độc, chuyên viên khám nghiệm tử thi liếc mắt một cái nhìn thi thể đã biết là bị đánh chết, hơn nữa quỷ dị chính là, từ vết tích, khám nghiệm tử thi nói hình như là bị nắm đấm đánh chết."

"Nắm đấm đánh chết." Bạch Tĩnh An lặp lại, hắn nhĩn mỗi vũ nương tinh tế ôn nhu, chậm rãi cau mày.

"Hơn nữa, nắm đấm hung thủ không nhỏ, hẳn là nam nhân, loại mạnh mẽ đã từng tập võ kia."

Lông mày Bạch Tĩnh An co rút nhanh, nhóm vũ nương trước mặt đều thở phào nhẹ nhõm, ôm thành một đoàn, sợ nha nha gào khóc, nhưng các nàng quả thực không ai có một đôi nắm đấm thép khổng lồ.

Thiết vệ nói: "Ám sát bình thường sẽ không làm như vậy, có lẽ, không phải thích khách, là do quá xúc động, phẫn nộ?"

Một cái thiết vệ khác giờ này mang báo cáo khám nghiệm tử thi tỉ mỉ đến: "Đại nhân, hiện trường phát hiện vết tích đánh nhau, người động thủ cũng không phải tới để ám sát, mà hẳn là trước đó nổ ra cãi vã với Trương đại nhân, mới động thủ, cho nên càng có thể là do tranh chấp khơi ra."

Lúc này, một vũ nương bên cạnh không nhịn được khóc ròng nói: "Linh hồ sen Xuân Yến tất cả mọi người đều tham gia, gần đây cùng Trương đại nhân phát sinh tranh chấp, chỉ có... Chỉ có..."

Tây Đường quốc chủ, Lam Giác.

"Tây Đường quốc chủ không tham dự lần yến hội này." Hạ nhân thấp giọng nói.

"Chính là đánh chết người rồi, mới mượn cớ trốn nên nói không đi, tránh phải lưu lại bằng chứng!"

Bạch Tĩnh An nói: "Tây Đường quốc chủ xác thực có năng lực tay không đánh chết Trương đình úy, nhưng các ngươi cảm thấy, một vị quốc chủ sẽ đánh chết người như tên lưu manh đầu đường?"

"... Đây chính là Tây Đường quốc chủ đấy, còn thật khó nói..." Trong đám người không biết ai lầm bầm một câu.

...

Bạch Tĩnh An mang theo người của hắn gõ cửa dịch quán đến nửa ngày, quan phục đỏ thẫm của đội trưởng thiết vệ bị sương làm cho bịt kín một tầng ẩm ướt, rất lâu sau đó, cửa mở ra một cái khe nhỏ.

Phía sau cửa lộ ra một... Không, nửa bé gái.

Chử Hà Tinh sắc mặt khó coi, quay ra ngoài cửa trực tiếp hỏi: "Tối muộn rồi còn gõ cửa, tật xấu gì vậy?"

Nhóm thiết vệ sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đối mặt một con nhóc như vậy—— đây là thị nữ của Tây Đường quốc chủ? Lỗ mãng đến vật cơ à?

Bạch Tĩnh An giơ lên lệnh bài thiết vệ trong tay: "Thiết vệ đề áo Thiên Diễn, cầu kiến Tây Đường quốc chủ."

Chử Hà Tinh tàn bạo nói: "Ngủ!"

Cương đao của Bạch Tunhx An soạt một cái liền rút ra, may mà Dương Phong nháy mắt vọt ra, vồ một cái lôi Chử Hà Tinh lại, vội vàng nói: "Hiện tại đêm đã khuya, không biết thiết vệ tới chơi để làm gì?"

"Án mạng." Bạch Tĩnh An nói.

...

Mặc dù là thiết vệ đề áo, cũng không thể trực tiếp động tới một quốc chủ, cho dù hiện tại Lam Giác đầy người hiềm nghi, thiết vệ cũng không thể hỏi cung hắn, thủ đoạn tàn nhẫn của họ có thể nghiền ép hoành hành tại đế đô, nhưng quyền lực của một quốc chủ, vẫn cứ chỉ thuộc về vị đế vương một nửa cơ hội cũng tưởng như không có kia.

Thiết vệ trụ lại bên ngoài dịch, đem chủ tớ Lam Giác hai người tạm thời giam lỏng ở trong sân, Chử Tương cùng Chử Hà Tinh bởi vì không ở trong danh sách đăng ký ban đầu, cho nên cũng không bị hạn chế, hơn nữa Lam Giác dù sao cũng là quốc chủ, Bạch Tĩnh An cũng không nghiêm ngặt hạn chế bọn họ ra vào.

Dương Phong rất là bực mình, không nhịn được lén lút tìm Chử Tương. Cũng không phải có kế sách gì, thuần túy vì oán giận mà thôi, Dương Phong là người hầu cận của Lam Giác, trong mắt Chử Tương, khá giống đội trưởng đội nhân viên bảo vệ, cũng chính là chân chạy chuyên để sai vặt kiêm truyền đạt mệnh lệnh, thời khắc mấu chốt thì chặn dao, phương diện chiến thuật chiến lược quả thực không ổn tí nào.

(Đoạn này chém)

Bởi vì Dương Phong đang vô cùng oán giận, Chử Tương không thể hỏi thăm vấn đề từ chỗ Lam Giác cũng có thể hỏi hắn: "Dương tiên sinh, xin hỏi, vị Bạch vệ trường* kia đã nói, giữa quân thượng và Trương đình úy đã xảy ra tranh chấp, đến tột cùng là chuyện gì?"

*vệ trường chắc là đội trưởng thiết vệ

Dương Phong thẳng thắn trả lời: "Lúc trước quốc chủ từng có ý đồ cầu hôn con gái út Trương gia, bị lão già Trương đình úy từ chối."

... Chử Tương không nhịn được sách một tiếng.

Đúng lúc này, Lam Giác vừa vặn từ gian sau đi ra, nghe vậy nói rằng: "Bởi vì trong tay Trương lão nắm hai cái thương đạo* trọng yếu, chọn mua lương thảo cũng có một đường riêng, nước ta nhiều năm liên tục thiên tai, ta không còn lựa chọn khác."

*con đường buôn bán

Chử Tương khom thân hành lễ, nói: "Nhưng mà chuyến này vẫn chưa thành công."

"Ừ." Lam Giác nói.

Chử Tương nghe vậy, cau mày nói: "Chỉ là, ngài chỉ có một người, coi như thành công, ngày sau nếu lại có thêm nạn đói, ngài còn có thể thông gia mấy lần nữa?"

Lam Giác trầm mặc chốc lát, nói: "Vốn là hạ hạ sách, nên không thành cũng không sao."

"Nếu muốn ấm no, vẫn phải là tự thân bắt tay làm mới đúng, quân thượng ngày sau... Vẫn xin đừng lại dễ dàng có cái ý tưởng thông gia này." Chử Tương nói.

Thông gia —— cổ đại khá thích chơi cái này, mà Chử Tương căn bản không phản đối, cứ nhìn vào mấy ngàn năm lịch sử y đã học ở một thế giới khác, không có bất kỳ lần thông gia nào có thể nhất lao vĩnh dật*, giải quyết triệt để vấn đề, đem đại kế quốc gia trói chặt lên vận mệnh của một người con gái, này làm biện pháp thực sự vừa dã man vừa lạc hậu.

*Làm một lần an ổn luôn, giải quyết triệt để vấn đề

Nói xong, Chử Tương lập tức ý thức được, chính mình honhf như đã "Đi quá giới hạn" một chút, đang muốn nói gì đó bù đắp, ai biết Lam Giác cứ như vậy gật gật đầu: "Ngươi nói đúng."

Chử Tương: "... Trước mắt càng quan trọng hơn là, chúng ta cần phải giải quyết chuyện ngài bị vu hại này."

Dương Phong cả giận nói: "Đúng, này đến tột cùng là so ai vu hại quốc chủ!"

"Ai cũng không quan trọng." Chử Tương nói, "Bất kể là ai đều giống nhau, giải quyết đi là được rồi, không phải sao."