chương 17. Ôm tức phụ, mặc đồ mới

Mạc Ly đương nhiên đồng ý, đè nặng tiểu tức phụ liền hôn lên.

Mạc Ly thật sự nghẹn tàn nhẫn, nam nhân vừa mới khai trai, ngày ngày đêm đêm trong đầu tất cả đều là việc này, nhìn thấy bóng dáng tiểu tức phụ còn có thể dựng cây gậy lên, nhưng ngày đó nháo tiểu tức phụ đến tàn nhẫn, mấy ngày mới hồi lại, mấy đêm này hắn niệm thanh tâm chú đến mức môi sắp rách ra rồi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cảm thụ được hắn vội vàng, cảm thụ được hắn hôn bừa bãi, cảm thụ được tay hắn thô lỗ, xiêm y đều bị hắn vội vàng xé rách, càng đừng nói cái yếm nhỏ chỉ có hai sợi dây buộc bẽ xíu, bị hắn kéo đứt một dây, treo ở trên cổ nàng, lắc a lắc.

Còn không lắc được hai cái, đã bị hắn nhấc lên, vùi đầu cắn một viên núʍ ѵú hồng diễm diễm, mạnh mẽ mυ"ŧ vào.

Thu Nhuyễn Nhuyễn ôm đầu hắn, nhịn không được túm lấy tóc hắn, thấp thấp rêи ɾỉ.

Mạc Ly vừa thô lỗ dây dưa cùng hai luồng thịt mềm, vừa sờ vào đũng quần tiểu tức phụ, bàn tay bao bọc lấy bánh bao thịt ấm áp, dùng ngón giữa không ngừng vuốt ve khe thịt ướŧ áŧ, ngón cái trêu đùa tiểu đậu đậu phía trên đỉnh, nghe tiểu tức phụ mất khống chế rêи ɾỉ.

Chờ bánh bao thịt ướt đẫm, lúc này Mạc Ly mới cắm vào một ngón tay, ở bên trong sờ soạng trêu chọc bánh bao thịt, chọc đến bánh bao thịt ngăn không được run rẩy co rút, phun ra từng lớp từng lớp nhân thịt trong suốt trơn ướt.

Thấy tiểu tức phụ chuẩn bị không sai biệt lắm, Mạc Ly mới buông núʍ ѵú bị hắn hút cắn đến sưng đỏ, đỡ cây gậy lớn cọ cọ khe thịt, chọc đến tiểu tức phụ run rẩy một trận, lúc này mới vừa lòng, chậm rãi đưa cây gậy lớn vào bánh bao thịt, đẩy ra nhân trong suốt ở bên trong.

Thu Nhuyễn Nhuyễn hơi thở không xong, đẩy đẩy hắn, nhẹ giọng nói: “Quá… Quá sâu, trướng không chịu được…”

Mạc Ly tên đã trên dây, lại vẫn chịu đựng xúc động, lui lui ra bên ngoài, chờ tiểu tức phụ thích ứng trong chốc lát mới bắt đầu chậm rãi động.

Chờ hắn thoáng động hai cái, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới hoãn lại, gắt gao ôm cổ hắn, phập phồng theo động tác của hắn.

“Nhuyễn Nhuyễn… Nhuyễn Nhuyễn bên trong thật thoải mái…”

Giọng hắn dễ nghe nỉ non ở bên tai nàng, Thu Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng muốn duỗi tay che miệng hắn, sao lại chán ghét như vậy!

“Nhuyễn Nhuyễn thoải mái sao?” Mạc Ly không thuận theo không buông tha, liên tục không dứt, Thu Nhuyễn Nhuyễn chỉ đành hừ nhẹ gật gật đầu, động tác còn chưa làm xong, nàng đã cảm thấy hắn vào càng sâu, đâm bụng nàng phát đau.

“Tướng công… Quá sâu… Quá sâu, đi ra ngoài chút…”

Tiểu tức phụ kêu đau, Mạc Ly ngoan ngoãn lại lui ra ngoài một ít, chờ tiểu tức phụ hoãn lại thì lại tiếp tục bắt đầu động tác.

“Nhuyễn Nhuyễn có muốn thử tự mình động? Như vậy thì không cần lo lắng tướng công chọc vào quá sâu.” Mạc Ly dụ dỗ tiểu tức phụ làm tư thế mới.

Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, thay đổi vị trí với hắn, cưỡi ở trên người hắn, cây gậy lớn cắm thật sâu ở trong cơ thể nàng, loại cảm giác này thực kỳ… diệu…

“Nhuyễn Nhuyễn, động đi.” Mạc Ly đẩy đẩy eo, chọc đến Thu Nhuyễn Nhuyễn một trận kinh hô, vội đỡ lấy tay hắn ổn định thân hình.

Thu Nhuyễn Nhuyễn thử giật giật eo, nâng nâng mông, phun ra nuốt vào hai lần.

“Chính là như vậy, thực thoải mái, Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn hừ hừ hai tiếng coi như đáp ứng, bắt đầu chậm rãi động, quyền chủ động ở trên tay mình cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng không được chốc lát Thu Nhuyễn Nhuyễn liền không nghĩ như vậy nữa, tự mình động quá mệt mỏi, cũng không biết làm thế nào hắn có thể lợi hại như vậy, liên tiếp có thể tới nửa canh giờ cũng không ngừng lại.

Mạc Ly như vậy thực thoải mái, còn có thể nhìn tiểu tức phụ, duỗi tay là có thể nắm giữ ngực mềm nhảy lên trước mắt.

Tuy nói tiểu tức phụ mặt nhìn còn non nớt, nhưng chỗ nên có thì một chút cũng không ít, một tay còn nắm không hết, theo động tác của nàng nhẹ nhàng nhảy lên, làm người ta không rời mắt nổi.

Mạc Ly duỗi tay ước lượng phân lượng hai luồng này, nắm tiểu đậu đỏ trên đỉnh, nhịn không được ngồi dậy, há mồm cắn một viên, Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn dọa như vậy, chưa kịp ổn định, ngã ngồi xuống, ăn toàn bộ cây gậy lớn vào, tận cùng bên trong bị đâm mở, đau đến nàng thiếu chút nữa khóc ra.

Thu Nhuyễn Nhuyễn đau đến đập bả vai hắn, làm hắn mau lui ra ngoài.

Mạc Ly thấy tiểu tức phụ khó chịu như vậy, còn tưởng rằng nàng bị thương, vội rời khỏi, thấy trên cây gậy không có máu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bẻ ra bánh bao thịt nhỏ nhìn kỹ một lần, lại dùng ngón tay đi vào dò xét một vòng, thấy không có việc gì lúc này mới yên tâm, trấn an hôn hôn môi tiểu tức phụ, lại chậm rãi đưa cây gậy vào, nhẹ nhàng đâm thọc vài cái, tìm chỗ nhô lên nho nhỏ bên trong, bắt đầu dùng sức.

Không đến hai lượt, Thu Nhuyễn Nhuyễn đã mềm thành một bãi nước, theo động tác của hắn lại lần nữa lên mây.

Vợ chồng son mới biết nhân sự, dù thế nào cũng không đủ, vừa mới xong việc không được chốc lát, ôm một cái hôn lên lại dây dưa một chỗ.

Ngày hôm sau Thu Nhuyễn Nhuyễn đỡ eo xuống giường, hai chân phát run, thiếu chút nữa bị ngã, cũng may Mạc Ly tay mắt lanh lẹ ôm lấy nàng.

Cuối cùng Thu Nhuyễn Nhuyễn ở trên giường một ngày không xuống, một ngày không phản ứng người nào đó, ngồi ở trên giường làm xiêm y cho người nào đó.

Người nào đó lập tức liền thay vào, ở trước gương soi một hồi lâu, vừa lòng đến không được, ôm tiểu tức phụ hôn lại hôn.

“Còn không phải là một bộ xiêm y sao, đáng giá cao hứng như vậy?” Thu Nhuyễn Nhuyễn duỗi tay xoa xoa nước miếng hắn bôi trên mặt.

“Trước khi gặp được sư phụ, ta chưa từng mặc y phục mới, mẹ kế không làm cho ta, chỉ làm xiêm y cho con ruột bà ấy và cha ta, ta đều mặc y phục cũ của cha ta, không vừa người, thường xuyên bị ngã, từ khi đó liền có chút chấp niệm với y phục.” Mạc Ly bình tĩnh nói, phảng phất đang nói chuyện của người xa lạ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên y phục mới.

Thu Nhuyễn Nhuyễn không biết nên nói cái gì, khó trách lần trước nàng nói xiêm y của hắn đều là nàng làm, đột nhiên hắn lại nói như vậy, Thu Nhuyễn Nhuyễn đang nghĩ ngợi, Mạc Ly đi đến mép giường ngồi xuống, nâng mặt nàng cười nói: “Giờ có tức phụ làm xiêm y cho ta, thật tốt.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn gương mặt hắn tươi cười, nhịn không được duỗi tay ôm lấy eo hắn, lẩm bẩm nói: “Chàng thích thì ta sẽ luôn làm cho chàng.”

“Vậy Nhuyễn Nhuyễn vất vả.” Mạc Ly vuốt mái tóc của nàng, nhịn không được cong môi cười.

Hai vợ chồng bên này tình chàng ý thϊếp, bên kia phủ Thừa tướng rối loạn, đại công tử của Thừa tướng nhiễm bệnh hoa liễu. Không bao lâu lục tục phát hiện có người mắc phải bệnh hoa liễu, đều là người từng có da thịt thân thiết với Tam tiểu thư. Nhất thời phủ Thừa tướng đều truyền ra là tam tiểu thư nguyền rủa, Thừa tướng tự mình tới phủ quốc sư mời Mạc Ly đi xem.

Mạc Ly giơ đôi tay đầu hàng, cũng không có cách nào, hắn lại không phải là đại phu, nào biết trị bệnh hoa liễu, bọn họ làm loạn như vậy, không bị bệnh mới là lạ đó.

Phủ Thừa tướng nháo ra gièm pha lớn như vậy, truyền tới tai hoàng đế, lập tức bị hái mất mũ cánh chuồn, quan hạ ba cấp, biếm ra khỏi kinh thành.

Trưởng công chúa gần đây bởi vì thám hoa lang chết cũng bị hoàng đế giáo huấn một trận, cấm túc đủ một tháng, một tháng sau trưởng công chúa đưa tạ lễ tới cảm tạ Mạc Ly, chẳng qua tạ lễ này là hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc, Mạc Ly nhìn lướt qua, liền đưa ngay cho Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ sung sướиɠ nhận lấy hai đại mỹ nhân này, nghe nói hai ngày không ra khỏi phòng.

Nói đến trưởng công chúa và Lưu Kỳ, giữa bọn họ còn từng có một đoạn triền miên, tuy ngây ngô, nhưng không quan hệ đến tình yêu.

Lúc ấy Lưu Kỳ được Thái Hậu ban thưởng hai cung nhân dạy dỗ, vừa mới khai trai, đầy đầu đều là chuyện da^ʍ uế nam nhân nữ nhân dây dây dưa dưa, lại không khéo lúc ấy đúng là dịp Thái Hậu đại thọ 50, hắn và các hoàng tử công chúa theo lệ bồi Thái Hậu đi chùa Hộ Quốc ăn chay niệm phật nửa tháng, làm cho hắn một tiểu tử mao đầu mới vừa khai trai làm sao nhịn được.