“A, sư phụ!”
Một tiếng gọi to truyền đến, so với mấy thiếu gia công tử vừa rồi lại càng không xem ai vào mắt, tiểu công tử nhìn thấy hắn liền vội vàng chạy tới, làm mấy nô tài hầu hạ phía sau mặt cũng tái cả đi, chạy so với hắn càng nhanh hơn.
“Tổ tông nha, ngươi đừng vấp ngã, nô tài chịu không nổi nha.”
“Thất hoàng tử.”
Thất hoàng tử một đường tiến vào trong ngực của hắn, kéo tay hắn, bắt đầu nói luyên thuyên bản thân học họa có bao nhiêu nghiêm túc, muốn lấy lòng sư phụ.
Vài cái thế gia công tử quay trở lại, nhìn thấy lại có người ôm lấy sư phụ yêu mến của mình, cũng bắt chước xông lên, đứa ôm tay, đứa thì ôm chân, ôm không được liền kéo vạt áo, trong lúc nhất thời náo loạn ầm ĩ, làm người qua đường đều ghé mắt nhìn vào.
Lâm Vi Hòa bị đẩy sang đứng bên cạnh.
Trong mắt Thất hoàng tử, công tử thượng thư thì tính cái gì, còn không phải lão cha mình ban cơm cho nhà hắn ăn. Nói tóm lại, cũng là nô tài, chẳng qua địa vị cao một chút mà thôi.
Nhìn mấy thế gia công tử đó, Lâm Vi Hòa nở nụ cười, “Nhã Quân, ngươi dạy vẽ được nhiều người yêu thích như vậy, việc này Ấu Quân nhất định làm không được.”
Nói đến Trương Ấu Quân, mấy công tử không e dè tức giận, tuy là lời nói trẻ con, nhưng cũng bởi vì còn nhỏ, nên lời nói càng thật tâm.
“Đúng đó, đệ đệ của sư phụ ngu chết, hỏi y vẽ nhe thế nào, y thế nhưng nói không biết, nghe đến con thiếu chút nữa bóp chết y.”
“Ấu Quân sư phụ không được rồi, y vẽ nhanh thiệt nhanh, sau đó đã kêu con học, con ngay cả y vẽ như thế nào còn không hiểu, làm sao học được, con không thích học Ấu Quan sư phụ đâu, con thích Nhã Quan sư phụ dạy vẽ thật tỉ mỉ, làm vẽ tranh trở nên rất thú vị, con hiện tại rất thích vẽ tranh.”
Nghe mấy đứa nhỏ ngươi một câu ta một câu bàn luận, Trương Nhã Quân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Tranh Ấu Quân vẽ cũng có danh tiếng, đương nhiên là có người mời y đi dạy vẽ, chính là phản ứng tựa hồ không tốt, Ấu Quân đi dạy thập phần thất bại, cũng may y trời sanh tính lạc quan, việc này không có để ở trong lòng, nhưng tháng này cơ hồ không có người thỉnh Ấu Quân đến phủ dạy vẽ, bây giờ hắn mới biết nguyên nhân.
Cũng đúng, tranh của Ấu Quân bút pháp kỳ diệu, khai sáng, sao có thể hiểu được rõ ràng, người lớn cũng không nhất định có thể hiểu, huống chi là hài tử hiểu biết còn kém.
Mà chính mình bất quá cũng chỉ là người bình thường, mỗi một nét bút cũng suy nghĩ hồi lâu, liền bởi vì dụng tâm như thế, người bình thường có thể hiểu được tranh vẽ như thế nào, giúp bọn nhỏ vượt qua cửa ải khó khăn khi học vẽ.
Đến tối, bị một đám nô tài cầu xin, mấy công tủ mới chịu quyến luyến nói lời từ biệt với sư phụ.
Cùng Trương Nhã Quân sánh bước về nhà, Lâm Vi Hòa lặng lẽ quan sát ái nhân. Địa phương hôm nay muốn đi dạo cũng chưa đi, nhưng không quan hệ, bởi vì cước bộ Nhã Quân nhẹ nhàng không ít, gương mặt gần đây thiếu nét cười, cũng nổi lên một nụ cười tao nhã.
Hắn không biết tâm tình Nhã Quân vì cái gì mà chuyển biến, nhưng hắn nhìn ra được, khúc mắt của Nhã Quân đã cởi bỏ không ít, hiển nhiên là vì lời nói của mấy vị tiểu công tử kia, làm hắn như có sở ngộ.
Trương Nhã Quân ngước lên trời nhìn trăng cùng sao, “Thế gian này rộng lớn như thế, ta cần gì phải câu nệ một góc? Vi Hòa, ta thực ngu, Nguyệt Quý công tử nói rất đúng, trên đời này ngàn vạn đóa hoa, mỗi loại đều xinh đẹp, cho dù ta họa kém so với Ấu Quân, nhưng ta vẫn có thể làm nên chuyện của mình nha.”
Lâm Vi Hòa cầm thật chặc tay hắn, thật mạnh gật đầu, nhìn lên bầu trời đêm, không trung rộng lớn, nhưng ánh trăng vẫn chỉ có một vùng, còn sao thì có rất nhiều, chiếm cứ tất cả mọi nơi.
Từ nửa tháng trươc sắc mặt xanh mét bước ra khỏi phủ, Ma Ngạo liền không còn có trở về, làm người trong phủ quốc sư nhân tâm hoảng sợ.
A Lang nhiều lần mang theo Trương Ấu Quân đến chỗ Ma Ngạo ở hiện tại cầu hắn về nhà, Ma Ngạo lại quay mặt qua chỗ khác, cả giận nói: “Có nữ nhân kia, không có ta, có ta, không có nữ nhân kia, ngươi trở về nói với Nguyệt Quý như vậy.”
A Lang trương ra gương mặt đau khổ, “Quốc sư, Ngư Nhi cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, lời như thế, ta nói không được.”
Ma Ngạo đập cái ly trong tay, làm A Lang sợ tới mức ôm đầu chạy.
Hai tay trắng nõn của Vũ Y khẽ vuốt ngực Ma Ngạo, “Quốc sư bớt giận, cần gì vì việc nhỏ ấy mà động khí, ta đến khiêu vũ cho ngươi vui vẻ chút.”
Vũ Y hiến vũ, vòng eo kia thực sự mềm dẻo, kéo xuống bầu ngực tuyết trắng, hơn nữa tư thái xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân sợ sẽ lặp tức đặt ở trên người nàng phiên vân phúc vũ, nhưng Ma Ngạo lại nổi giận đến một hơi uống cạn rượu, uống xong liền đập.
Hắn ở chố Vũ Y hơn nữa tháng, vì cái gì Nguyệt Quý còn không tự thân xuất mã tìm hắn trở về?
Ngô, chính mình sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đi, để Nguyệt Quý cùng Lục Ngư Nhi kia ở chung, vạn nhất Lục Ngư Nhi câu dẫn Nguyệt Quý thì làm thế nào?
Ma Ngạo càng nghĩ càng là phiền lòng.
Kỳ thật hai người cãi nhau, nguyên nhân lại phi thường nhỏ nhặt, hiện tại nhớ tới, hắn còn cảm thấy có chút buồn cười.
Trước đó vài ngày, Lục Ngư Nhi vô duyên vô cớ biến mất, A Lang gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói muốn đem nàng tìm trở về, Nguyệt Quý cũng đồng ý, nói nàng một tiểu cô nương bên ngoài chỉ sợ vất vả khó qua, nhưng nếu nàng kiên trì không chịu, cũng đừng miễn cưỡng.
Không thể tưởng được ngày thứ tư, Lục Ngư Nhi trở về quốc sư phủ, không hướng chủ tử quốc sư phủ là hắn thỉnh tội, ngược lại đi đến tiểu hồng lâu tìm Nguyệt Quý, tối hôm đó, Nguyệt Quý liền nói với hắn, không để Lục Ngư Nhi làm tỳ nữ nữa, y muốn thu nàng làm đồ đệ.
Y ôm lấy thân thể hắn, hơn nữa vì bất an chuyện mình tự tiện trừng phạt vợ chồng Tôn thị, sợ Nguyệt Quý giận, cho nên gật đầu đồng ý.
Sau đó Lục Ngư Nhi liền thường xuyên đến tiểu hồng lâu, có khi Nguyệt Quý không xuống giường được, ở trên giường nghỉ ngơi, nàng liền bên người hầu hạ, dần dần hắn phát hiện, thời gian mình cùng Nguyệt Quý ở chung, thật sự đã bị nữ nhân này chia cắt.
Vì việc này mà hắn phát động tính tình, nhưng Nguyệt Quý mi vừa nhấc, ném cho hắn hai chữ ——
Ngây thơ!
Hắn thiếu chút nữa tức chết, tâm tình càng ác liệt, lại thấy nữ nhân kia ỷ tới giờ học chú thuật, bước vào phòng, Nguyệt Quý muốn hắn rời đi, hắn lặp tức trở mặt.
Học chú thuật thì học chú thuật, vì sao muốn cô gia nam quả nữ ở cùng một chỗ, hắn biết trước khi cùng mình, Nguyệt Quý cũng không có kinh nghiệm ở phương diện kia, nhưng không có nghĩa sau khi cùng mình, y sẽ không muốn cùng nữ nhân cũng thử xem sao?
Tưởng tượng như vậy, hắn nổi lên sát ý, chỉ nói một câu —— “Ta gϊếŧ chết nữ nhân này, xem còn có ai dám cản trở ngươi và ta chi gian.”
Chú thuật của hắn còn chưa xuất ra, chỉ là giơ cánh tay lên, sắc mặt Nguyệt Quý đã muốn đại biến, cầm lấy ấm trà, hất đầy mặt cùng cổ hắn, hắn kinh ngạc không thôi, Nguyệt Quý lại hiếm khi nổi giận mà quát hắn.
“Đi ra ngoài!”
Hắn bị Nguyệt Quý thi chú thuật đánh bay ra khỏi cửa phòng, thiếu chút nữa té chổng vó, ngây người một hồi, lập tức phẫn nộ nổi trận lôi đình, Nguyệt Quý lại vì cái nữ nhân không thân không thích kia, chẳng những hất nước đầy mặt hắn, thậm chí còn đem hắn trục xuất cửa phòng, Ma Ngạo hắn chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Hắn bước ra khỏi quốc sư phủ, tuyên bố Nguyệt Quý không hướng hắn xin lỗi, hắn cả đời cũng sẽ không hồi phủ, sau đó đến ngay Vũ Hương Quán mà ở.
Kết quả nửa tháng nay Nguyệt Quý không có tới thỉnh tội, thậm chí ngay cả nhờ người nhắn tin cũng không có, chỉ có A Lang liều mạng cầu hắn trở về.
Không có đích thân Nguyệt Quý đến xin lỗi, tâm tình của hắn ác liệt, lời nói càng quyết tuyệt, nhưng kỳ thật trong lòng hắn như có lửa đốt, tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Nhịn không được, trong lòng hắn dâng lên sầu lo sâu nhất —— Nguyệt Quý có phải có hay không có hắn cũng như nhau?
Là hắn cưỡng ep bắt Nguyệt Quý hoan ái, cũng là hắn cưỡng ép Nguyệt Quý sống sót, từ đầu tới đuôi, Nguyệt Quý có từng nói thích hay yêu hắn chưa?
Không có!
Y chính là không thể nề hà mà thở dài, dùng ánh mắt tựa như nhìn con cún nhỏ mà nhìn hắn.
Ma Ngạo ngũ tạng câu đốt, càng đến nửa đêm chỗ hổng trong lòng kia càng lạnh, hắn lo lắng phiền não, tâm tình buồn khổ, nhưng ngày hôm sau, vẫn như trước giả thành bộ dạng quốc sư duy ngã độc tôn, trong lòng lại âm thầm khẩn cầu Nguyệt Quý mau tới đón hắn.
Chỉ cần Nguyệt Quý đồng ý tới đón hắn, cho dù y không nói lời xin lỗi, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn cùng y trở về, đến lúc đó đóng cửa phòng, mặc y muốn như thế nào đánh, như thế nào mắng, thậm chí phạt hắn quỳ, phạt hắn cả đời chỉ có thể ngủ ở trên sàn nhà, hắn cũng tuyệt không hai lời.
Nhưng rõ ràng, thượng thiên cũng không nghe được lời khẩn cầu của hắn, bởi vì Nguyệt Quý chưa từng tới.
Hắn làm sai rồi sao? Hay là hắn đã yêu Nguyệt Quý đến mức hồ đồ?
Không biết lần thứ mấy, hắn lặng lẽ thở dài, người không biết nhìn vào, cũng tràn ngập ai oán, vì sao Nguyệt Quý còn chưa đến đón hắn? Y chắc sẽ không tin những lời khó nghe mà hắn nói với A Lang đi!
Có đôi khi ngực cũng sẽ nhịn không được nảng lên một tia hối hận, miệng của hắn vì cái gì không thể thành thực một chút?
Hắn ủ rũ, mặc kệ Vũ Y múa thật đẹp, tay rót rượu thật tốt, hắn cũng không yên lòng, thực không biết vị, mỗi ngày trừ bỏ thở dài, hắn chuyện gì cũng không làm được.
Những ngày như thế này, khiến hắn sắp nổi điên.
Tiểu hồng lâu trong Quốc sư phủ.
Nguyệt Quý biếng nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, gần đây y lại đẫy đà thêm một chút, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, y không khỏi nghĩ thân thể mình biến hóa chắc cùng tâm tình có liên quan.
Lúc theo Chú vương, bất luận thân mang bao nhiêu độc chú, y đều cắn răng kiên cường sống sót, chỉ vì y muốn trở về gặp Vu Thất Nương.
Sau khi gặp Vu Thất Nương, y một lòng muốn chết, thân mình gầy như que củi, bộ dáng dầu hết đèn tắt, thẳng đến khi vào quốc sư phủ, được Ngạo Ngạo đau sủng, y hiện tại đã không còn nôn ra máu, thậm chí bắt đầu có thịt, sắc mặt xanh trắng cũng chậm rãi hồng nhuận lên, y biết cái này không chỉ vì Ngạo Ngạo không ngừng truyền hộ thân chú cho y, mà càng bởi vì mình đã tham luyến thế gian này, quyến luyến hơi ấm cơ thể Ngạo Ngạo, y muốn sống sót, cùng Ngạo Ngạo ở chung một chỗ.
“Sư phụ, người còn giận Quốc sư về chuyện xử lý vợ chồng Tôn thị sao? Cho nên mới làm khó hắn như vậy?”
Ngày ấy sau khi rời đi quốc sư phủ, nàng thủy chung không thể nghĩ thông suốt đề mục sư phụ đưa ra, cho nên lần thứ hai trở về lãnh giáo, nàng muốn biết rõ ràng phụ thân rốt cuộc là chỗ nào không bằng Ma Ngạo?
Sư phụ thấy nàng tuổi còn trẻ lại gan dạ sáng suốt, cũng không muốn nàng một tiểu nữ tử mồ côi bên ngoài phiêu bạt, liền thu nàng làm đồ đệ, nói một ngày nào đó nàng sẽ biết đáp án là gì, không bằng trước hết ở bên cạnh y tôi luyện một phen.
Sư phụ lo dạy dỗ, giảm đi thời gian ở chung với Ma Ngạo mới diễn biến thành cục diện hôm nay.
Nhìn thời tiết cuối thu không được tốt, Nguyệt Quý lắc lắc đầu, “Không, Ngạo Ngạo xử lý như vậy tốt lắm, ta không nghĩ ra có phương pháp nào tốt hơn.”
Ngạo Ngạo không có gϊếŧ vợ chồng Tôn thị, chỉ vạch trần chân tướng, đã là nhìn ra y không thích gϊếŧ người, hắn vì y lấy lại thanh danh, trở về không tranh công, cũng không nói chuyện hai người kia, còn không phải sợ y lại thương tâm.
Hắn đối y hảo, y cũng không phải đầu gỗ, như thế nào không biết.
“Vậy tại sao còn không đi đón quốc sư? Vũ Y cô nương kia cùng với quốc sư nguyên vốn là tình nhân…”
Nguyệt Quý thần sắc khẽ biến.
Lục Ngư Nhi phát giác lỡ lời. Trước kia nàng chỉ biết quốc sư chìu chuộng sư phụ, đợi sau khi nàng trở thành đồ đệ sư phụ, dần dần hiểu được kia không chỉ là sủng mà thôi, hai người cùng giường mà miên, cơ hồ tựa như vợ chồng, quốc sư chưa bao giờ liếc mắt nhìn nữ tử khác một cái, mà ánh mắt sư phụ nhìn quốc sư, luôn luôn có một tia quang mang không thể hình dung.
Nguyệt Quý dấu đi vẻ mặt bi thương, thay thản nhiên mỉm cười, ” Khi ta vào phủ, đã biết mối quan hệ của Ma Ngạo cùng Vũ Y cô nương.”
Lần đó Tĩnh Bình quận vương đưa tới vải dệt, Ngạo Ngạo sai người đem một rương đến chỗ Vũ Y, lần này hắn rời phủ, ở tại hương quán của Vũ Y, bởi vậy có thể thấy được Vũ Y cô nương ở trong lòng Ngạo Ngạo chiếm vị trí không nhỏ.
Việc này rõ ràng minh bạch, tất cả mọi người đều biết, cũng coi như không được cái gì, Ngạo Ngạo thân là ma thú, tính dục tràn đầy, đương nhiên cần có nữ nhân, Vũ Y cô nương diễm khấu thiên hạ, Ngạo Ngạo phong lưu phóng khoáng, hai người đứng chung một chỗ, tựa như trời đất tạo nên một đôi.
Vậy y cùng Ngạo Ngạo tính là cái gì?
Trước kia Ngạo Ngạo hỏi y câu này, y thốt ra hai chữ “Nghiệt duyên”, hiện tại bị hai chữ này vây tử chính mình.
Trước kia Ngạo Ngạo ở bên người quấn nị, giống như không thể tách rời mình, hiện tại nửa tháng ở chỗ Vũ Y cô nương, y mới nửa đêm giật mình cô đơn, khó được mất ngủ.
Không có hơi ấm của Ngạo Ngạo, y lại ngủ không được.
Bọn họ tính là cái gì?
Gần đây này vấn đề luôn nổi lên trong óc, nhiệt độ nóng cháy của cơ thể Ngạo Ngạo, ánh mắt không sợ, hơi thở phun bên tai gắt gao ôm chính mình, nếu là hắn không bao giờ trở về, mình nên làm như thế nào?
Trong bụng từng trận khó chịu như bị bỏng, y hô hấp không xong, thậm chí có chút cháng váng đầu. Mình là đang sợ Ngạo Ngạo vạn nhất không bao giờ trở về sao? Mình tại sao lại sợ hãi, tại sao không nắm chắc?
Bọn họ rốt cuộc tính là cái gì?
Là địch thủ? Lại cùng giường cộng chẩm; là tình nhân? Hắn rời nhà trốn đi, cùng nữ tử kiều diễm ở chung một phòng, vứt bỏ chính mình như thế.
Là cái gì? Giữa bọn họ rốt cuộc là cái gì?
Nguyệt Quý nửa đêm canh ba tự hỏi, lại run sợ thanh ách không trả lời được.
Đôi khi, hiểu lầm chính là từ những chuyện tầm thường mà tạo thành, đôi khi, cử chỉ thiện tâm cũng sẽ trở thành hậu quả sai lầm.
Ma Ngạo ngũ tạng câu đốt, A Lang miệng lưỡi ngu ngốc, nháo đến việc này càng lúc càng lớn, một tháng sau, một chiếc kệu nhỏ màu đỏ đĩnh tiến quốc sư phủ, Vũ Y vén màng mà ra.
Quốc sư phủ thiếu chủ nhân, mấy ngày nay vắng vắng vẻ vẻ, A Lang suốt ngày than thở, Trương Ấu Quân cũng bị hắn lây bệnh đến không có tinh thần, lại không biết nên như thế nào khuyên giải hắn, mà tiểu hồng lâu hơn phân nửa là yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên sẽ truyền ra nói tiếng nói thì thầm, chính là tiếng Nguyệt Quý dạy chú thuật, chỉ là kia tiếng nói nghe tới hiu quạnh tịch liêu.
Lục Ngư Nhi vào phủ trễ, cho nên chỉ nghe thấy qua tên Vũ Y, chưa từng gặp qua bản thân nàng, nàng cho rằng Vũ Y là vì Ma Ngạo tới làm thuyết khách, không thể tưởng được khi dâng trà, chỉ thấy nàng ta từ trong tay áo nhất nhất xuất ra đồ vật, đặt lên bàn.
Vũ Y chăm chú sắp xếp, Lục Ngư Nhi đứng ở một bên, càng nhìn những thứ trên bàn càng kinh nghi, thậm chí còn không khỏi liếc nhìn thần sắc sư phụ mình, nhưng trên mặt y bình bình đạm đạm, không chút nào thấy kinh dị, tựa như y không biết được đồ vật trên bàn có bao nhiêu quý trọng.
Cái bàn to như vậy cũng không còn một khe hỡ, nhưng Nguyệt Quý giống như nhìn không thấy những thứ này, hắn đưa trà lên thổi, không vội không nóng, cũng không kinh ngạc, cũng làm cho Vũ Y có chút nóng nảy.
“Nguyệt Quý công tử, cũng biết những thứ này là cái gì?” Chắc không phải y không biết chữ, hoặc là không hiểu giá thị trường của đất đai ở kinh thành đi.
“A đổ vật.” ( BB: ta bó tay từ này, gần gần với vật gây rắc rối)
Câu trả lời của y nhượng Vũ Y ngẩn ra.
Mà lục Ngư Nhi biết chữ, lại có đọc qua sách, biết được điển cố a đổ vật, không khỏi nhẹ cười ra tiếng, không khí nghiêm túc vừa rồi trong phòng nhất thời trở thành hư không.
Nguyên lai, thời cổ có một người không bao giờ nói ra chữ tiền, cho nên nương tử nghịch ngợm nhà hắn muốn thử hắn, cố ý thừa dịp hắn ngủ, kêu tỳ nữ ở bốn góc giường tung tiền lên, chờ người nọ thức dậy cũng không nói ra chữ tiền, chỉ là hét lớn, mau đem a đổ vật đi ngay.
Cho nên sau đó a đổ vật liền biến thành tên khác của tiền.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vũ Y một trận vặn vẹo. Nguyệt Quý công tử này nhẹ nhàng thản nhiên nói một câu, lại làʍ t̠ìиɦ thế nháy mắt chuyển biến.
Bình phục lại bực mình, nàng dịu dàng nói đi ra ý định, “Cái gọi là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, quốc sư đại nhân không biết quản lý tài sản, đã đem toàn bộ gia sản ủy thác cho ta, vì không phụ quốc sư sự phó thác, ta đem chỗ này đổi thành cửa hàng, đất đai.” Trên bàn bày ra, chính là khế ước mua bán nhà đất.
Một câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội, hơn nữa nàng còn quản tiền của quốc sư phủ, này rõ ràng là đến thị uy.
“Ân, làm phiền ngươi, Ngạo Ngạo quả thật không biết quản lý mấy chuyện vàng bạc tục sự.”
Nhẹ mân hớp trà, Nguyệt Quý đáp lời nhất quán lạnh nhạt, còn dịu dàng nói lời cảm tạ, tựa như nữ chủ nhân trong nhà, nói lời khách sáo với khách nhân.
Nhìn hắn vẫn là vân đạm phong khinh, như nghe không hiểu ngụ ý của nàng, Vũ Y cắn cắn môi, đồn đãi Nguyệt Quý công tử thông tuệ hơn người, lúc này có lẽ là đang giả ngu.
“Nguyệt Quý công tử, chúng ta nói thẳng đi. Ngươi và ta cùng hầu hạ một nam tử, ta là cơ thϊếp, ngươi là luyến đồng, có phải thế không?”
“Luyến đồng?”
Nguyệt Quý ngạc nhiên, tựa hồ đối với người không tư sắc, cũng không có giá trị như mình, lại có thể được xưng là luyến đồng có chút khó có thể thích ứng.”Nguyên lai ở trong mắt người khác là như vậy, nha! Ta đây nếu so tuổi làm luyến đồng thì hình như hơi già rồi.” Hắn tự sữa chửa nói: “Không phải là hơi, phải là quá già rồi.”
Tình huống bỗng nhiên trở nên có chút buồn cười, Lục Ngư Nhi cảm thấy chính mình không nên cười, bởi vì Vũ Y này là ỷ vào quốc sư gần đây ở chỗ này, mới có gan đến quốc sư phủ diễu võ dương oai.
Nhưng nàng vẫn là che miệng nở nụ cười. Rõ ràng nàng nên vì sư phụ mà lo lắng quốc sư rời nhà không trở về, hiện giờ nữ nhân này lại tìm tới cửa, tình huống đối sư phụ quá mức bất lợi, nhưng nàng bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này rất giống —— nữ nhân bên ngoài chạy tới cùng thất sủng chính thê thị uy, mà thất sủng chính thê còn vẻ mặt không rõ, cũng không biết chuyện có bao nhiêu nghiêm trọng, dù sao tướng công là xuất ngoại giải sầu một chút, chẳng lẽ chỉ vì muốn giải sầu, hắn lại có thể viết thư hưu mình sao?
“Ta không phải nói giỡn, Nguyệt Quý công tử.” Vũ Y tức giận không vui, thanh âm trầm xuống, “Ngươi cùng ta, ai mới là hiền thê chân chính, có thể giúp quốc sư một bước lên mây, vinh hoa phú quý hưởng cả đời.”
“Một bước lên mây? Vinh hoa phú quý?” Nghe xong mấy câu nói này của nàng, Nguyệt Quý lâm vào trầm tư.
Vũ Y lúc này mới hơi hơi lộ ra tươi cười.
Nàng dung mạo đẹp hơn Bạch Nguyệt Quý, tâm cơ cao hơn Bạch Nguyệt Quý, nhưng từ khi y đến quốc sư phủ, quốc sư lại chưa từng gọi nàng vào phủ, nàng thất sủng, lại vẫn chờ cơ hội.
Thẳng đến một tháng trước, quốc sư đại phát lôi đình đi vào Vũ hương quán, nói tất cả đều là Bạch Nguyệt Quý như thế nào không biết phân biệt, nàng thản nhiên xảo tiếu, biết cơ hội của mình đã tới.
Một tháng sau, hai người tiếp tục giằng co, trong lòng nàng có chủ ý —— Bạch Nguyệt Quý tri thư đạt lễ, nàng dùng thủ đoạn để y biết khó mà lui, cho nên hôm nay nàng mang khế ước đến là muốn ở trước mặt y khoe khoang, để y biết được quốc sư có bao nhiêu coi trọng nàng, cũng làm cho y hiểu được, nàng mới là chủ nhân của quốc sư phủ.
“Ngươi đi đi, ngươi đối quốc sư trăm hại mà không một lợi, chẳng lẽ muốn để người ta đồn đãi quốc sư nuôi luyến đồng, làm thanh danh thần nhân đến nhân gian của hắn bị ô nhục không đáng một đồng.”
“Chẳng lẽ hắn nuôi một danh kỹ, thanh danh sẽ dễ nghe hơn sao?” Nguyệt Quý mặt mày hoang mang chọn lựa.
“Hồng tụ thiêm hương là phong lưu, hiệp chơi luyến đồng là dâʍ ɭσạи, chỉ cần ngươi chịu đi, quốc sư đại nhân tự nhiên không bị mang danh dâʍ ɭσạи.”
Mày giãn ra như đã được khai thông, Nguyệt Quý bỗng nhiên lộ ra nụ cười đủ để đoạt hồn nhϊếp phách, sắc mặt y vẫn trắng xanh, nhưng so với lúc trước dễ coi hơn rất nhiều, giống như thân thể đã được tẩm bổ, ngay cả tâm tình cũng khác thường ngày rất nhiều, nụ cười này như định liệu trước, nhượng Vũ Y lại có chút bất an.
Nàng luôn mồm đều là vì quốc sư, ngay cả Lục Ngư Nhi đều nghe đến không kiên nhẫn, thấy sư phụ nhẹ nhàng gật đầu, e sợ cho y thực chấp nhận chuyện này, đang muốn xen miệng, lại nghe y thở dài.
“Khế đất, khế ước mua bán nhà này Vũ Y cô nương cất vào túi đi, ta nguyên bản vẫn còn đang nghĩ mình cùng Ngạo Ngạo rốt cuộc là cái gì?”
“Lường trước ngươi muốn cùng quốc sư có quan hệ sâu xa mà, nếu ngươi đối quốc sư đại nhân thực có chút trân trọng chi tâm, thì xin tức khắc rời đi, đừng bao giờ quay về.” Vũ Y vội vàng chen vào nói.
Thấy một bàn đầy vàng bạc, Bạch Nguyệt Quý này vừa không tranh đoạt, cũng không tức giận, cùng những tưởng tượng của nàng trước đó hoàn toàn bất đồng. Nàng nóng vội đứng lên, hận không thể đem người này cấp tốc đuổi ra khỏi cửa, hơn nữa càng nhanh càng tốt, một kẻ khó nắm bắt như hắn càng làm người thấy sợ.
Giống như không nghe được nàng nói, Nguyệt Quý chính là nhìn nước trà trước mắt, lẩm bẩm: “Chúng ta rốt cuộc tính cái gì? Nghiệt duyên sao? Nhưng đó cũng là duyên nha, hắn nếu không có ta, tất còn ăn tươi nuốt sống; ta nếu không có hắn, tất vẫn là cô đơn chờ chết, hai người chúng ta cũng có duyên phận nha…”
Mày y càng thêm nhăn lại, bất quá lần này là nhìn nữ tử trước mặt mà nhăn.
“Ngươi nói dâʍ ɭσạи, luyến đồng, lại nói cái gì vinh hoa phú quý, một bước lên mây, ngươi một chút cũng đều không hiểu tâm của Ngạo Ngạo, Ngạo Ngạo sao lại để ý chuyện này, ngôi vị quốc sư bất quá cũng chỉ là một cái ngụy trang, hắn tùy thời đều có thể bỏ qua, cũng bởi vì ngươi nói những lời này, ta càng không thể đem hắn nhường cho ngươi, người hắn chân chính cần chính là ta.”
Lời này thốt ra, ma tâm lo lắng mấy ngày nay của y lại như sóng nước dần dần trầm tĩnh.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng tới đây thị uy, lại bị phản ngược lại, Vũ Y sắc mặt xanh mét buồn bực nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ quốc sư vì ngươi mà bị ô danh.”
“Ô danh liền ô danh, cùng lắm thì Ngạo Ngạo không làm quốc sư.”
Y nói đến vân đạm phong khinh, tựa như vị trí quốc sư không đáng kể chút nào, nên không cần để ý.
Nguyệt Quý trong lòng biết rõ ràng, vị trí quốc sư này bất quá là vì Ma Ngạo muốn bức y ra mặt mới ngồi lên, hắn đối với vị trí này phiền chán có thừa, nói không chừng không còn nó, hắn chẳng những không giận mà còn thấy vui.
Vũ Y càng thêm kinh sợ. Bạch Nguyệt Quý nhìn như hiền lành, nhưng còn khó đối phó hơn bất kỳ đối thủ nào trước kia, còn muốn thuyết phục quốc sư không làm quốc sư, địa vị dưới một người trên vạn người này, dù phải tranh đến đầu rơi máu chảy ai cũng muốn làm, y sao lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy được?
“Quốc sư không làm quốc sư, chẳng lẽ có thể cùng ngươi sống cuộc sống bình thường sao? Gương mặt kia của hắn người khác gặp qua đảm bảo không thể quên!” Giọng nói của nàng bén nhọn.
“Vậy bảo hắn đổi thành khuôn mặt khác là được.” Hắn nói không chừng còn cảm thấy như vậy tốt hơn.
Nguyệt Quý ngữ điệu bàng quang mà nói, bộ dáng tựa như chiếc đũa vô tình rơi xuống đất, tái kêu hạ nhân đi đổi cái khác.
Vũ Y nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Lục Ngư Nhi chấn động. Quốc sư có thể muốn đổi mặt liền đổi mặt, đây là cái khả năng quỷ dị gì, trách không được lúc trước sư phụ cho ta bốn đề mục.
Đến hiện tại, nàng vẫn là không hiểu nổi bốn người bọn họ có chỗ nào khác người thường, A Lang nàng biết rất rõ, thiếu niên ngây ngô kia gặp nàng liền gọi tỷ tỷ không ngừng, nàng thật sự nhìn không ra hắn có cái gì đặc biệt.
Nguyệt Quý đứng lên nói: “Tục ngữ nói tiền tài là vật ngoài thân, đối với Ngạo Ngạo mà nói thì cũng vậy, trong mắt hắn căn bản không có thứ đó, nếu như ngươi muốn lấy, hắn sẽ giao cho ngươi, ngươi không hiểu hắn, không hề hiểu tâm sự của hắn.”
Trên môi y đột nhiên lộ ra nụ cười, làm khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên sáng bừng, lại thần dật tuấn nhã khôn kể.
“Ta thật sự là ngu xuẩn, hai người chúng ta là quan hệ như thế nào? Chỉ cần chúng ta muốn biến quan hệ thành cái gì, thì sẽ thành cái đó, ta tội gì rối rắm như thế, ưu tư đến hôm nay.”
Cũng không cố kỵ Vũ Y ở đây, y mở cửa phòng, một cỗ thanh tân không khí đập vào mặt, ythật sâu hút vài hơi, chỉ cảm thấy hờn dỗi tồn trữ trong ngực nhiều ngày nay đã trở thành hư không, y lớn tiếng kêu to, “A Lang, chúng ta đi đón quốc sư hồi phủ thôi.”
A Lang y như gió vọt tới, hắn sắc mặt vui mừng, rồi lại lập tức biến thành cái mặt khổ qua.
“Quốc sư nói, nói muốn Nguyệt Quý công tử ngươi hướng hắn quỳ xuống xin lỗi, hắn mới bằng lòng trở về.”
“Phải không? Muốn ta quỳ xuống xin lỗi?” Nguyệt Quý nhẹ ngữ.
A Lang một bên mạnh gật đầu, một bên còn lộ ra thần sắc càng ai oán. Hắn tưởng tượng không được hình ảnh Nguyệt Quý công tử quỳ xuống cầu quốc sư trở về.
“Vậy đành phải… Ai, đây là hạ hạ chi sách nha.”
Như là hạ quyết định rất khó, Nguyệt Quý thanh thanh thở dài, mang theo A Lang ra cửa.
Vũ Y cứng ngắt ngồi trong phòng khách, mặt xám như tro tàn. Nàng cả đời đều cùng người tranh nam nhân, chưa từng thua, cho nên ở kinh thành mới được mệnh danh là đệ nhất danh kỹ.
Bạch Nguyệt Quý sở liệu không sai, khi nàng hướng quốc sư nói chuyện vàng bạc, quốc sư đã đem toàn bộ tiền tài giao cho nàng, giống như hoàn toàn không nghĩ tới số tiền kia rơi vào tay nàng là đại biểu cho chuyện gì.
Là bởi vì hắn không hiểu, hoặc là như Bạch Nguyệt Quý đã nói, hắn chẳng những không hiểu, hơn nữa tuyệt không để ý.
Vì tranh nam nhân, nàng chuyện gì cũng đã làm, hiện nay vì tranh đương triều quốc sư, lại bị một nam tử khác hung hăng quở trách, nàng không chỉ mất hết mặt mũi, còn ghi hận trong lòng.
Miệng nàng nhịn không được lộ ra một tia cười lạnh, Bạch Nguyệt Quý thật có thể quỳ xuống cầu quốc sư hồi phủ sao?
Nàng không tin!
Mà y nếu có quỳ, quốc sư cũng sẽ không dễ dang tha thứ, ngay cả nàng còn không có được nam nhân này, làm sao có đạo lý để nam tử khác cướp đi.
Nàng chậm rãi thu trên bàn khế ước mua bán nhà cùng khế đất, nàng còn chưa có thua, vàng bạc của quốc sư phủ còn bị nàng nắm giữ trong tay, Nguyệt Quý công tử không phải chủ nhà, quốc sư mặc kệ tiền, nhưng quốc sư phủ từ trên xuống dưới chẳng lẽ là không ăn không uống sao?
Bạch Nguyệt Quý thật sự là quá coi thường nàng, nàng đương nhiên có biện pháp gây sóng gió.