Quyển 1 - Chương 9-1: Thượng

Mặt trời trên cao chói chang, cát vàng bốc lên nhiệt khí, trên mặt đất người người mồ hôi tuông như mưa, hoạt động một chút liền mồ hôi ướt đẫm, không khí khô nóng làm người ta kêu khổ thấu trời.

Nhưng tiểu hồng lâu trong Quốc sư phủ thì dây leo xanh biết, xanh đỏ xen lẫn tạo ra cảm giác thú vị, bên cạnh là tế trúc lay động theo gió, lá trúc sàn sạt đung đưa, tiểu hồng lâu bị cái bóng xanh che đi phân nửa ánh nắng, chẳng những không nóng, còn tăng thêm vài phần mát mẻ.

Nguyệt Quý nằm trên giường một ngày mới tỉnh, y hô khát, người bên cạnh liền vội vàng dâng nước, y uống vài hớp, lần thứ hai nhắm mắt lại ngủ, mà giấc ngủ này, lại là một ngày.

Đầu của y hỗn loạn, một lúc nghe thấy tiếng nước vẩy, một lúc lại nghe thấy giọng trẻ con non nớt khoa trương nói.

“Ha, ta sau này nhất định sẽ làm đại quan, kiếm thật nhiều tiền, sau đó đem tất cả nơi này đều mua, đem mấy đại thụ chặt hết, để thần tiên không còn chỗ ở phải chuyển nhà, như vậy thôn chúng ta sẽ không còn lo nghĩ ba năm phải chọn một người để hiến cho sơn thần nữa.”

Một giọng nũng nịu trách mắng: “Nguyệt Quý, ngươi hảo ngu nha, chờ ngươi làm đại quan, kiếm được nhiều tiền, đã sớm rời đi nơi này, khi đó ngươi sẽ không quay về.”

“Nếu ta không quay về, cũng là bởi vì ta mang ngươi đi rồi, bằng không chính là sơn thần đem ngươi mang đi.” Hắn hớn hở vui đùa.

“Ngươi miệng quạ đen, không thèm nói chuyện với ngươi, ngu ngốc!”

“Ta không có ngu ngốc!”

“Ngươi có, ngươi rất ngu, không biết đánh cá, cũng không biết săn thú, mẹ ta nói, trong nhà này ngươi là kẻ ăn không ngồi rồi, ha ha ha, nhìn ngươi, ngu muốn chết, ngay cả tảng đá cũng không trèo lên được.”

Một thân ảnh nhanh nhẹn nhảy lên tảng đá, mà y tay chân không lanh lẹ, trèo lên không được, chỉ có thể đứng ở dưới bị người châm biếm…

Nguyệt Quý mở mắt, từ trong mộng tỉnh lại, bốn phía bài trí hết sức xa hoa. Y đã không còn là hài đồng phụ mẫu đều mất hết, bị thân thích đẩy vào thôn nữa.

Làm đại quan?

Kiếm thật nhiều tiền?

Mua hết ruộng đất khắp núi?

Một bài đồng dao, đích xác là cất dấu loại tâm tư gì?

Hiện tại nhớ lại vẫn cảm giác một trận đau đớn. Kỳ thật y làm gì mong làm đại quan, kiếm thật nhiều tiền, y muốn những thứ đó là vì y sợ, vạn nhất nàng bị tuyển chọn, sinh mệnh trẻ tuổi của nàng liền chết.

“Ngươi tỉnh, Nguyệt Quý.”

Thanh âm thô ráp vang lên, chính là người được coi là Quốc sư tuyệt thế mỹ nam tử.

Hắn không phải người, mà là một ma thú được độc chú sáng tạo ra, lại phủ thêm lớp da người, học được cách vận dụng quyền thế ở nhân gian khoái hoạt, hắn kinh ngạc về sinh mạng cùng trí tuệ con người, luôn làm cho hắn khăm phục không thôi.

“Ta kêu hạ nhân nấu chút cháo dược, uống đi.”

Ma Ngạo đem bát đưa cho Nguyệt Quý, y tay chân vô lực, Ma Ngạo không biết y phải có người uy, thấy y không đưa tay tiếp, trừng mắt to nhìn y.

Nguyệt Quý thở dài, “Ta không đói bụng.”

Y đích xác không muốn ăn, nhưng chủ yếu nhất là, y không có khí lực cầm chén.

“Mau ăn, ăn mới có thể lực.”

Ma Ngạo ít nhất cũng biết con người không ăn cơm sẽ không có sức khỏe, thân thể Nguyệt Quý đã quá suy yếu, đương nhiên phải nhiều ăn một chút mới được, nhưng y vì sao không ăn?

Nguyệt Quý lại thở dài. Bộ dáng ma thú y như nếu y còn không ăn, hắn sẽ đập nát bát cháo kia tại chỗ, thuận tiện gϊếŧ luôn người nấu cháo, chắc hắn đang hoài nghi người nấu cháo nấu không ngon, mình mới không ăn.

“Ngươi không phải nói sẽ ngoan sao? Như thế nào mới nói hai câu, đã bày ra bộ dáng muốn lật bàn.”

Mặt Ma Ngạo trướng thành màu xanh, hiển nhiên vì mấy lời nói lúc trước mà thấy hổ thẹn, nhưng nước đổ khó hốt, lời đã bị Nguyệt Quý nghe qua, mà mấy nhân chứng cũng chưa gϊếŧ, Nguyệt Quý hắn càng không hạ thủ được.

Biết hắn không hiểu, Nguyệt Quý nhỏ giọng giải thích, “Ta không phải không ăn, mà là không có khí lực cầm chén, ngươi một là tìm người đến uy ta, hoặc cho ta ngủ tiếp, chờ sau khi tỉnh lại, không chừng có thể khôi phục khí lực một chút.”

“Ngươi ngay cả cầm chén cũng không có sức?” Ma Ngạo kinh ngạc.

Bát này nhẹ như vậy, Nguyệt Quý lại không thể cầm lên, còn cần người khác uy thực.

Từ từ, uy thực?

Sắc mặt hắn biến thành đen. Ai dám đút Nguyệt Quý ăn, hắn sẽ gϊếŧ kẻ đó, sau đó băm thành từng khối, ném mỗi nơi mỗi khúc, để kẻ đó chết không toàn thây.

“Ta uy!” Thanh âm từ cổ họng phát ra, hỗn loạn một cỗ phẫn nộ.

Nguyệt Quý bật cười: “Ngươi ngay cả đứa nhỏ cũng chưa ẳm qua, còn nói muốn uy ta, ta nghĩ ngươi đừng làm khó chính mình, kêu một tỳ nữ lại đây đi.”

Hắn sắc mặt ngang ngược, “Không được, ta sẽ uy, ta sẽ.”

Hắn không biết, cũng nhất định phải học được, tuyệt không thể để cho người khác tới uy Nguyệt Quý, tiện nghi của Nguyệt Quý chỉ có hắn mới có thể chiếm.

“Ta —— ”

Hắn hét lớn: “Câm mồm, ta nói ta muốn uy chính là muốn uy.”

Ai nha, một khắc trước còn luôn mồm cam đoan mình sẽ ngoan, hiện tại lại bày ra bộ dáng xấu tính, ai mà thật đem hắn nuôi, chỉ sợ còn bị hắn cắn ngược lại vài cái.

Trong đầu Nguyệt Quý đang lung tung suy nghĩ, cùng lúc đó Ma Ngạo cũng cầm chén đưa lên trước mặt mình, lầm bầm uống ngay một hơi, Nguyệt Quý kinh ngạc nhìn hắn, Ma Ngạo làm gì vậy? Cháo thuốc này không phải cho y uống sao? Hắn như thế nào lại uống trước?

Còn đang nghi hoặc, Ma Ngạo đã nâng cằm y lên, đè lại hai gò má y, miệng Nguyệt Quý đương nhiên mở ra, hắn liền để sát vào, đem một miệng dược cháo đút cho y.

Uy uy uy!

Hắn cho rằng uy thực là làm thế này sao?

Nguyệt Quý một lần nữa không biết nên cười hay nên giận, từ khi gặp gỡ ma thú này tới nay, cuộc sống của y thường xuất hiện một loại “Kinh hỉ” không biết nên khóc hay nên cười.

“Ngô.”

Y mới nuốt vào một ngụm, Ma Ngạo lại lập tức uống vào một ngụm khác, sau đó đút cho y.

Nguyệt Quý vỗ vỗ bờ vai của hắn, muốn nói hắn lấy muỗng là được rồi, không cần “Miệng kề miệng” như thế.

Nhưng cái vỗ này lại làm Ma Ngạo hiểu lầm, tưởng mình uy quá chậm, vì thế hắn nuốt vào một ngụm to hơn, hơn nữa tốc độ đút cũng nhanh hơn, làm Nguyệt Quý vội đến không kịp nói chuyện, chỉ có thể liều mạng nuốt vào.

Không lâu sau bát cháo dược liền cạn, vài hớp cuối cùng làm Ma Ngạo bắt đầu tìиɧ ɖu͙© đại phát, toàn bộ thân thể hắn chuyển ngồi lên giường, sau đó đem Nguyệt Quý ôm chặt cứng, nửa người dưới không tự chủ ma sát vào bắp đùi y.

Đồng thời, hắn bắt đầu hút đầu lưỡi Nguyệt Quý, một bàn tay to tham tiến vào vạt áo, nhẹ nhàng niêm lộng đầu v* hồng nhạt vài cái, chóp mũi hướng cổ của y cọ cọ.

Nguyệt Quý cả người không có khí lực, nhưng thân thể lạnh băng bị Ma Ngạo liếʍ ngược lại có chút nóng lên.

Y thật sự không có tinh lực để nhượng hắn ở trên giường gây sức ép, chân khéo léo co rụt lại, liền đá vào chỗ bắp đùi Ma Ngạo, Ma Ngạo ai nha hét thảm một tiếng, nhảy xuống giường, đau đến trong mắt đã ngấn nước.

“Ngươi —— ngươi —— ”

Ôm lấy bộ vị đau đớn, hắn nổi giận trừng mắt nhìn y. Nguyệt Quý lại dùng chân đá mệnh căn của hắn, đau chết hắn, trên đời này, ai dám làm cho hắn hắn đau đớn như vậy?

Không có ai!

Bởi vì dám làm như vậy, nhất định đã sớm bị hắn gϊếŧ chết.

Giả vờ như không thấy được ánh mắt nổi giận của hắn, Nguyệt Quý lùi sâu vào trong giường, nhắm mắt lại ngủ say. Ma thú động dục thì có thiếu gì chỗ phát tiết, bằng bề ngoài phong lưu tuấn lãng của hắn hiện giờ, còn có địa vị Quốc sư cao quý, muốn bao nhiêu nữ tử liền có bấy nhiêu.

Ma Ngạo nghiến răng nghiến lợi, tức giận khôn nguôi, độc chú xoáy ở trên tay, chậm rãi tới gần Nguyệt Quý, nhưng khi chạm vào người Nguyệt Quý, độc chú trên tay đã biến thành hộ thân chú, sau đó từ tim của y đi vào khắp các cơ quan nội tạng.

Hắn vừa giận vừa uất ức, nhưng ngay cả khi Nguyệt Quý làm cho hắn tức đến đâu, hắn vẫn không nỡ làm tổn thương y dù chỉ một chút.

Nguyệt Quý nhẹ giọng rêи ɾỉ, chú kia uy lực quá mức mạnh mẽ, nếu không phải quan hệ đến sinh tử, Ma Ngạo cũng sẽ không đem hộ thân chú mạnh nhất của mình thi vào người y.

“Ngươi, ngươi ——” y lớn tiếng nói, “Kỳ thật không cần làm như vậy…” Mệnh này chỉ là đang cố kéo dài, không cần lãng phí.

“Ngươi nhanh khỏe lại đi, huynh đệ của ta chờ không được ngươi lâu như vậy.”

Vốn là đang cảm động liền bị câu nói này phá hư tan thành mây khói, đầu Nguyệt Quý dựa vào trên gối, sợi tóc tán loạn che đi ánh mắt, một tay y ôm lấy cái trán, tay kia quải một cái, liền ở ngay đũng quần của Ma Ngạo ngắt một cái thật mạnh, dứt khoát đến một chút tình cảm cũng không lưu.

Ma Ngạo ngao một tiếng, phát ra tiếng tru cực kỳ thê thảm, người không biết còn tưởng rằng có người ám sát quốc sư.

A, không đúng!

Quốc sư là thần nhân đến trái đất, ai có thể gϊếŧ được hắn, nhưng tiếng hét thảm thiết này của Quốc sư, kêu đến người ta cũng thật hốt hoảng. Chúng nô bộc nhìn vào sân phòng Quốc sư, lại không ai có dũng khí bước vào.

Bởi vì Quốc sư đã ra lệnh, trước sân nơi hắn ở, trừ bỏ A Lang, Nguyệt Quý công tử, Vũ Y, những người còn lại không được tiến vào, cho dù là người quét tước, cũng phải thông báo trước rồi mới được vào.

Trong phòng, Ma Ngạo lung lay, cái ngắt này so với một cước kia càng dùng sức, nhượng hắn đau đến nhảy về phía sau một bước dài, đôi chân run rẩy như lá thu trước gió, nếu không phải hai tay chống đỡ cái bàn, đôi chân sớm đã khó coi mà ngồi bẹp xuống đất.

Xem ra hộ thân chú của hắn thập phần hữu dụng, Nguyệt Quý mới vừa rồi còn ốm yếu, hiện tại khí lực mười phần phần còn có thể thưởng cho hắn một cú, nhưng loại này hành vi này của y rõ ràng là lấy oán trả ơn!

“Ngươi —— ”

Hắn gầm như sấm, chấn động ốc ngói.

Nguyệt Quý lại bất vi sở động (không thèm quan tâm), chỉ ra cửa, “Đi ra ngoài, hảo hảo tu thân dưỡng tính.”

“Ta tu cái gì thân, dưỡng cái gì tính, ngươi có tin ta đem ngươi lột sạch, sau đó —— ”

“Ngồi xuống!”

Mông giống như có ngàn cân, phút chốc hắn ngã ngồi trên mặt đất, hết cách hắn lấy tay nện xuống đất, một bên còn hét ra tiếng thét điên cuồng. Tại sao tọa chú chỉ duy nhất một lần không linh, còn lại tất cả thời điểm đều có hiệu lực?

Tại sao ——

Nguyệt Quý giả vờ nghe không thấy, nhắm mắt lại ngủ.

Ma Ngạo tức giận đến phát run, hai tay nện xuống đất càng thêm dùng sức.