CHƯƠNG 2: THẾ GIỚI MA PHÁP

Sau khi nằm một lúc, Khang Tiểu HInh khó khăn ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra thân thể của mình.

Ngoại trừ vết thương chí mạng trên ngực hiện tại đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, trên đùi cùng cánh tay bị trầy chút da, chỉnh thể mà nói cũng không có gì đáng ngại.

Không biết có phải là do trước khi trước khi chết nàng là huyết tộc thuần huyết hay không, giống như sau khi linh hồn nàng tiến vào cơ thể của Khang Tiểu Hinh, thuận tiện đem năng lực tái sinh của huyết tộc thuần huyết đưa đến bên trong cơ thể này hay không.

Đối với cái hiện này Khang Tiểu Hinh tương đối hài lòng, ít nhất cũng không cần lo lắng bởi vì thương thế quá nặng mà chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này một lần nữa.

Khang Tiểu Hinh nhìn xung quanh một chút.

Một rừng cây rậm rạp, dương quang len lỏi giữa các khe hở nhỏ của những nhánh cây mà chiếu tới mặt đất. Chung quanh ngẫu nhiên có mấy con vật nhỏ trốn trong bụi cỏ tò mò mà nhìn qua, nàng hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ.

Còn sống thật là tốt.

Gào –

Một tiếng rống từ xa truyền tới, Khang Tiểu Hinh giật mình một cái, vỗ trán một cai.

Như thế nào lại quên thi thể chung quanh đây tản mát ra mùi máu tươi sẽ hấp dẫn dã thú tới đây chứ.

Vết thương trên ngực bên trong vẫn còn đang tự động chữa trị, vì để tránh cho vết thương lần nữa bị xé rách, Khang Tiểu Hinh cẩn thận từng li từng tí mà đứng lên.

Lúc đứng lên, nàng thuận tay nắm lên một cây trường kiếm trên mặt đất, may mắn một điều chính là bây giờ nàng chỉ là một tiểu Loli, chiều dài của trường kiếm vừa vặn có thể làm quải trượng.

Căn cứ vào kí ức của nguyên chủ, thi thể nằm trên mặt đất đa số đều là người mà tổ phụ phái đến đón nàng, ngoại trừ một thị nữ mà nàng mang theo từ Lâm thành, có thể nói thất cả những người khác nàng cũng không có quen thuộc.

Nàng liếc mắt nhìn đến thi thể của thị nữ cách đó không xa, trong rừng rậm lại lần nữa truyền đến tiếng rống của dã thú.

Nàng khẽ cắn mối, đỡ trường kiếm tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Thật có lỗi.

Khang Tiểu Hinh nói thầm trong lòng, sau đó liền từng bước từng bước rời đi.

Hiện tại nàng chỉ là một tiểu nữ hài tử tay trói gà không chặt, không còn là vua Vampire trẻ tuổi nhất thế kỷ 22 nữa rồi, nàng không thể nào vì thị nữ từ nhỏ đã chăm sóc yêu thương Khang Tiểu Hinh mà nhặt xác.

Đi hơn 1 tiếng sau, Khang Tiểu Hinh nhìn thấy một cây đại thụ che trời, năm, sáu người trưởng thành mới có thể cùng một chỗ nối vòng mà ôm hết quanh thân cây, có một hóc cây có thể chứa được thân thể bé nhỏ của nàng,. Nàng kiểm tra một chút xung quanh, không phát hiện vết tích của dã thú cỡ lớn nào, thế là liền an tâm mà trốn trong thụ động nghỉ ngơi.

“Cơ thể nhân loại này cũng quá yếu đi a.” Khang Tiểu Hinh xoa xao đôi chân nhỏ đau nhức mà nhỏ giọng phàn nàn.

Lúc này vết thương trên ngực nàng đã hoàn toàn kết vảy, trên áo màu trắng như tuyết có một tảng lớn máu màu đỏ thẫm, giống như đoá hồng lớn nở rộ trên ngực Khang Tiểu Hinh.

Dưới áo choàng màu nâu nhạt, Khanh Tiểu Hinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ búp bê, dây thắt lưng bằng da, nửa người dưới mặt một thân váy ngắn chữ A kẻ sọc, trên chân phủ lấy một đôi giày Martin. Trên người nàng có rất nhiều linh kiện bằng kim loại, toàn bộ rất giống phong cách Steampunk trong phim ở Địa Cầu.

Trong trí nhớ của Khang Tiểu Hinh trang phục của Mặc Nhĩ đế quốc cùng phong cách tiền thế steampunk không có gì khác biệt, so với khoa học kỹ thuật phát triển thế kỷ 22, thế giới này còn dừng lại ở thời đại máy hơi nước, bất quá đồng thời đây cũng là một thế giới ma pháp.

Thiên Vũ Đại Lục là một thế giới lấy ma pháp làm vi tôn, ở đây mỗi nhân loại khi đến 8 tuổi đều sẽ bị an bài một nghi thức thức tỉnh ma pháp.

Mặc dù chỉ có 1% nhân khẩu có thể thức tỉnh ma pháp, nhưng điều này không trở ngại đến việc nhân loại sùng bái các pháp sư, ở đây mỗi người đều tự xem việc trở thành một pháp sư là vẻ vang.

Trước mắt, Thiên Vũ Đại Lục đại bộ phận các pháp sư đều xuất xứ từ các gia tộc, có rất ít người bình thường có thể thức tỉnh ma pháp nhưng cũng không thể so sanh được với các pháp sư thế gia.

Khang Tiểu Hinh cảm thất khả năng này cùng huyết mạch có liên quan, giống như huyết mạch huyết tộc kiếp trước vậy, quỷ hút máu thuần huyết vampire thông thường không thể nào so sánh được, cho nên để bảo hộ độ tinh khiết của huyết mạch thuần huyết nên đa số các Vampire chỉ có thể kết hôn với thuần huyết, điều này cũng tạo nên xã hội phân cấp nghiêm khắc trên địa cầu.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, Khang Tiểu Hinh sinh ra trong Khang gia -một trong tứ đại gia tộc ma pháp của Mặc Nhĩ đế quốc, phụ thân của nàng chính là pháp sư thiên tài nổi danh khắp đất nước, 20 tuổi đã trở thành ma pháp sư cao cấp, tại thời điểm trước khi mất tích đã đạt tới cấp bậc ma đạo sư. Mà mẫu thân nàng đến từ một gia tộc khác trong tứ đại gia tộc.

Theo đạo lý mà nói, nàng hẳn là sẽ thừa kế thiên phú của cha mẹ, thế nhưng tại mà năm trước tại nghi thức Pháp giác tỉnh, Khang Tiểu Hinh lại không có thức tỉnh ma pháp, dẫn đến việc nàng trờ thành hài tử duy nhất của Khang gia không có thiên phú ma pháp/

Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, trong một đêm, tin tức Khang gia Bát tiểu thư là phế vật ma pháp truyền khắp Mặc Nhĩ đế quốc.

Cũng may là cha mẹ nàng không vì Khang Tiểu Hinh không thể tu luyện ma pháp mà chán ghét nàng, ngược lại càng thêm yêu thương nàng.

Từ việc đối với nữ nhi chăm sóc, phun thân Khang Tiểu Hinh hung hăn trừng phạt mấy người công khai chế giễu nàng tại Lâm thành, từ đó trở đi không còn bất kỳ người nào ở Lâm thành công nhiên mang chuyện Khang Tiểu Hinh là phế vật ma pháp ra nói nữa.

Kỳ thực cha mẹ Khang Tiểu Hinh đối với việc nàng là ma pháp phế vật tương đối áy náy.

Nguyên lai là do khi mẫu thân của Khang Tiểu Hinh mang thai nàng bị địch nhân ám toán, suýt chút nữa đã sinh non, bởi vì đối phương dùng loại độc dược rất đặc thù, sẽ làm yếu bớt ma lực trong con người đến khi ma lực khô hạn.

Mặc dù độc dược được giải hết, thế nhưng Khang Tiểu Hinh từ khi sinh ra liền có nhược điểm là rất nhiều bệnh, vốn dĩ nàng sống không quá năm tuổi, không nghĩ tới bây giờ lại có thể sống đến mười tuổi.

Cho nên chuyện Khang Tiểu Hinh không có ma pháp, cha mẹ nàng không kinh ngạc một chút nào, đối với bọn họ nàng có thể vui vẻ an an bình bình sống sót là được rồi.

Nếu như không phải vì bị địch nhân ám toán, Khang Tiểu Hình hẳn là một hài tử kiện kiện khang khang.

Vì tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Khang Tiểu Hinh, cha mẹ nàng tìm khắp toàn bộ Mặc Nhĩ đế quốc, bọn họ thậm chí còn tiến vào Ma Thiên Sơn Mạch nguy hiểm nhất Thiên Vũ Đại lục, cũng ngay tại lần tiến vào nơi này tìm kiếm dược liệu quý giá mà bọn họ mất tích.

Mà Thiên Ma Sơn mạch nằm ở chính giữa Thiên Vũ Đại lục, sơn mạch bao la vô biên, là thiên đường của các loại ma thú. Bởi vì địa thế thẳng đứng, Thiên Ma Sơn mạch trở thành bốn tấm chắn thiên nhiêm mang thiên vũ đại lục chia ra.

Thiên Vũ Đại Lục chia ra làm bốn tiểu đại lục ở bốn phía, không liên quan tới nhau, ngoại trừ một số thương đội to gan cùng dong binh đoàn ra không người nào dám tiến vào Thiên Ma Sơn mạch.

Bắc đại lục là nơi băng tuyết thiên địa, chia cắt thành mười mấy công quốc. Đại lục phía nam là rừng rậm nhiệt đới, khí hậu ẩm ướt, phân tác khắp các quốc gia lớn nhỏ. Tây đại lục lấy vùng núi làm chủ, khí hậu khô ráo, dân phong bưu hãn, bị hai đế quốc Nam – Bắc chia cắt, hai đế quốc chiến tranh không ngừng.

Mà Đông đại lục, chính chính là đại lục nơi Khang Tiểu Hinh đang ở, khí hậu dễ chịu, bốn mùa rõ ràng, thổ địa màu mỡ. Tại ngàn năm trước bị Mặc nhĩ đế quốc thống nhất.

Nhân loại ở thế giới này cùng với nhân loại địa cầu rất giống, không có cùng chủng tốc, bất đồng màu da, bất đồng màu tóc, bất quá thú vị là nhân loại nơi này không phân bố theo khu vực địa lý.

Giống như trong Mặc nhĩ đế quốc có thẻ thấy được nhân loại màu da khác biệt, bất quá nhân loại trên đông đại lục lại rất giống người phương đông ở địa cầu

Đáng tiếc tuổi Khang Tiểu Hinh còn quá nhỏ, tri thức liên quan đến thế giới này cũng chỉ biết đại khái, rất nhiều chuyện cần chính nàng tìm tòi.

Khang Tiểu Hinh tựa vào một thân cây ẩm ướt, nàng có thể nghe được tiếng các loài chim ríu rít kêu, trời mới vừa vào thu không khí không phải là rất thấp, thế nhưng là trong thụ động Khang Tiểu Hinh vẫn cảm thấy chút xíu ý lạnh.

Giơ tay trái lên, bên dưới cổ tay áo sơ mi bị cuộn lại, một cái vòng tay tinh tế treo trên cổ tay nhỏ bé.

Vòng tay thủ công tinh tế, đó là vòng tay không gian mà năm Khang Tiểu Hinh năm tuổi ba mẹ đã đưa cho nàng, mặc dù chỉ nhỏ bằng 3 khối, thế nhưng người bình thường chỉ cần nhỏ máu nhận thân là có thể dùng.

Phải biết đại bộ phận loại dụng cụ không gian ma pháp ở Thiên Vũ Đại lục này chỉ có pháp sư mới có thể sử dụng, người bình thường không có pháp thuật căn bản không có cách nào điều khiển loại pháp khí không gian ma pháp này.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, có một bộ phận rất nhỏ của thiết bị không gian ma thuật có thể được sử dụng bởi những người bình thường, những dụng cụ này cơ bản chính là bảo vật vô giá, chỉ cần một cái xuất hiện thôi cũng trở thành bảo vật cạnh tranh khốc liệt của rất nhiều người.

Đám ngươi gϊếŧ chết Khang Tiểu Hinh có nằm mơ cũng không nghĩ đến trên tay nàng có một bảo vật như vậy.

Kiểm tra đồ vật trong vòng tay không gian một chút, đa số cũng chỉ là một số bảo thạch mà hài tử yêu thích, các loại trang phục, bất quá trong gốc có một chút dược mà mẫ thân Khang Tiểu Hinh đã chuẩn bị.

Mẫu thân của Khang Tiểu Hinh, Đồng Nghiên Tịch chính là nhà bào chế thuốc nổi tiếng Mặc Nhĩ đế quốc, từ khi sinh Khang Tiểu Hinh đến nay nàng luôn một mực nghiên cứu thuốc tìm cách để chữa khỏi bệnh cho Khang Tiểu Hinh.

Vì để đề phòng vạn nhất, nàng để trong vòng tay không gian của Khang Tiểu Hinh rất nhiều loại dược tề ma pháp, Khang Tiểu hinh nhìn cũng không nhìn thuốc bên trong, cứ như vậy mà trực tiếp đổ một hơi thuốc ma pháp vào trong miệng mà uống.

Sau khi cất bình vào vòng tay không gian, nàng liếc nhìn bụi cỏ rậm rạp bên ngoài, lông mày nhẹ chau lại.

Lúc bị đuổi gϊếŧ, người của tổ phụ phái tới hoảng hốt chạy bừa vào trong mảng sâm lâm này, mặc dù ở đây không nguy hiểm như Ma Thiên Sơn mạch, nhưng mà đối với một tiểu nữ hài mười tuổi thaan thể yếu ớt thì việc có thể bình bình an an ra khỏi đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Là một đại tiểu thư chưa bao giờ đơn độc ra khỏi Lâm thành, nàng căn bản cũng không biết đường đi đến Mặc đo, huống hồ thể lực trước mắt của nàng hoàn toàn không thể chịu nổi.

Không có điện thoại di động, không có vệ tinh hướng dẫn, không có phương tiện đi lại thay cho đi bộ, Khang Tiểu Hinh cảm thấy mình thật sự đã quá ỷ lại vào khoa học kỹ thuật tiện lợi của thế kỷ 22

Từ từ, dược tề khôi phục thể lực đã bắt đầu có tác dụng, Khang Tiểu Hinh cảm thấy có một dòng nước ấm từ bụng khuếch tán ra toàn thân, cảm giác mệt mỏi từ từ biến mất, cơ bắp không còn cứng ngắt nữa.

Xem ra dược tề ma pháp của thế giới này so với thuốc ở kiếp trước coi bộ là lợi hại hơn nhiều.

Thể lực được khôi phục, như vậy sau đó là nghĩ biện pháp rời khỏi vùng rừng rậm này, tìm người hỏi một chút xem đường đến Mặc Đô.

Khang Tiểu Hinh đã nghĩ kỹ, so với chính mình một thân một mình khắp nơi lang thang còn không bằng đi Mặc Đô nương nhờ tổ phụ của cổ thân thể này, ít nhất là còn có chỗ đặt chân không đến nỗi chết đói.

Đột nhiên, bụi cỏ bên ngoài hốc cây bắt đầu đung đưa kịch liệt phát ra âm thanh ào ào.

Nheo cặp mắt lại Khang Tiểu HInh nhìn chằm chằm bụi cỏ lắt lư ngoài kia, có một cái gì đó đang tiến về phía mình.