Khi Thượng Quan Yên Uyển mở mắt ra, nàng nhìn thấy chiếc màn quen thuộc, tất cả đều được trang trí bằng ngọc trai và chỉ bạc, đây là khuê phòng của nàng.
Nàng cảm thấy tay mình như bị ai đó giữ lấy, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Trần hoàng hậu với đôi mắt đẫm lệ.
Đôi môi nàng hé mở, giọng nói khàn khàn, chỉ thốt ra hai chữ: “Mẫu hậu.”
Trần hoàng hậu nghe được tiếng của nhi nữ, mừng rỡ khóc rống, nước mắt càng lúc càng chảy dữ dội hơn: “Quách Bình, rốt cục con cũng tỉnh rồi, mẫu hậu cứ tưởng…., cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa."
Thượng Quan Yên Uyển chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, hoàng nhi không sao, người yên tâm."
"Đúng đó mẫu hậu, người đừng khóc nữa, một lát nữa Quách Bình sẽ khóc theo người mất." Phía sau Trần hoàng hậu còn một người nữa, đó chính là Thượng Quan Trạch Mộc, tính tình ôn nhu như ngọc, quyến rũ mê người.
"Quách Bình nhà chúng ta thích nhất là khóc, nếu mẫu hậu cứ khóc mãi như vậy, hoàng muội thật sự sẽ khóc theo đó." Đứng bên cạnh thái tử là một nam nhân cao lớn dũng mãnh, khuôn mặt tuấn tú, chính là Cảnh Vương Thượng Quan Trạch Thần.
Đột nhiên nhìn thấy ba người, nghe bọn họ an ủi, Thượng Quan Yên Uyển cảm giác dường như đã mấy đời xa cách, nếu không phải nàng trọng sinh, ai có thể nghĩ tới, chỉ trong vòng một năm, bọn họ đều lần lượt chết đi, đây rõ ràng là một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nghĩ đến cảnh bọn họ bị gϊếŧ chết, cùng hình ảnh đại sảnh đẫm máu, dường như cả linh hồn nàng run rẩy, trong lòng đau đớn đến thấu xương.
Hai mắt Thượng Quan Yên Uyển đỏ như máu, cảm giác như đang trở lại cái đêm bị ép vào cung đó thêm lần nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, nước mắt cứ vô thức chảy xuống từ khóe mắt nàng.
"Nhìn xem kìa, ta nói Quách Bình sắp khóc, nước mắt liền chảy ra, mẫu hậu đừng đau lòng nữa mà." Thượng Quan Trạch Mộc nhìn người yên lặng khóc không thành tiếng, trầm giọng nói.
Trần hoàng hậu nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt Thượng Quan Yên Uyển, lập tức lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, cũng vội vàng lau nước mắt của mình, dỗ dành nói: "Quách Bình ngoan, mẫu hậu vừa thấy con tỉnh lại liền mừng rỡ không thôi, nhất thời cảm động nên mới khóc, con đừng có mà khóc theo ta."
Thượng Quan Yên Uyển nhịn không được, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, hai tay ở dưới chăn bất giác nắm thật chặt, trong lòng thề rằng kiếp này, nhất định sẽ không để mọi người chết vô ích.
Thượng Quan Trạch Thần nhìn thấy hai người bọn họ đã ngừng khóc, trầm giọng nói: "Quách Bình, muội có biết ai đã bắt cóc muội không? Huynh đã phái những ám vệ mạnh nhất trong cung, nhưng bọn họ không thể lần ra tung tích của muội, huynh vẫn luôn cảm thấy người bắt cóc muội là người rất bất thường.”
Thượng Quan Trạch Mộc nghe vậy thì cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Thật sự là không bình thường, ta đã phái ngự lâm quân tinh nhuệ nhất lục soát khắp kinh thành cả ngày, cũng tìm không thấy.
Không ngờ Thượng Kinh chúng ta lại có một nhân vật lợi hại như vậy, nếu như hắn ta một lòng muốn chống lại hoàng thất, nghĩ tới hậu quả sẽ rất kinh khủng."
Thượng Quan Yên Uyển cười khổ, người kia xác thực là một nhân vật rất lợi hại, hơn nữa, gã có dã tâm rất lớn, gã ta đã lên kế hoạch cẩn thận một cách tỉ mỉ như vậy, cũng sắp khép lại kế hoạch, làm sao mà gã ta cho phép bản thân có thể lộ ra sơ hở được chứ.
Trong lòng nàng đang nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra sự thật, chỉ nhỏ giọng nói: “Lúc đó muội bị đánh ngất xỉu, căn bản không nhìn ra người đó là ai, nhưng có thể bắt cóc muội dưới sự bảo vệ của đám Xích, Mị, Võng, Lượng, thì xác thực không phải là người đơn giản. Lúc tỉnh lại thì trước mắt đã tối đen như mực, và muội thì đã ở trong một chiếc quan tài."
Quan, quan tài? Trần hoàng hậu nghe thấy lời này, suýt chút nữa ngất đi, lại nắm chặt tay nàng: "Quách Bình, Quách Bình của ta, may mắn con không có việc gì, nếu như con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta làm sao mà ăn nói với phụ hoàng con? Bây giờ bệ hạ bệnh nặng chưa khỏi, người mà bệ hạ lo lắng nhất chính là con."
Vừa nói, trong mắt bà đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, nữ nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chuyện như vậy, lại bị cho vào quan tài, nghĩ tới đây, hoàng hậu thật sự sợ hãi, nhất định bị doạ sợ đến chết.
Nếu là Thượng Quan Yên Uyển của trước kia, sau khi trải qua chuyện kinh thiên động địa như vậy, nhất định sẽ khóc sướt mướt, nhưng bây giờ nàng lại vô cùng bình tĩnh mà nói ra, thật sự là không thể tin được, nhất định là bị dọa đến ngu xuẩn.