Chương 3: Nghe nói quốc sư bị hộc máu?

Trên người Thượng Quan Yên Uyển đắp một tấm chăn mỏng, tựa vào vách xe ngựa, hai mắt hơi nhắm lại, dường như đang nghỉ ngơi.

“Công chúa, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, sau khi trở về sẽ liền chịu phạt.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, Xích Ly có chút khó chịu.

Thượng Quan Yên Uyển chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang chút âm u khó hiểu, nàng không bắt chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm người trước mắt nàng, ám vệ của nàng, người đứng đầu của nhóm ám vệ.

Cho đến giây phút nàng chui ra khỏi quan tài, được hắn ta nhẹ nhàng bế vào lòng, nàng như cũ vẫn không thể quên được cảnh tượng khi đó, đại sảnh nhuốm đầy máu, Xích Ly máu me hỗn độn chảy la liệt trên nền gạch vàng.

Xích Ly là ám vệ lớn lên cùng nàng, không ai hiểu Thượng Quan Yên Uyển hơn hắn ta, bất kể nàng đưa ra lựa chọn nào, hắn ta vẫn ở bên cạnh và không bao giờ làm trái ý nàng.

Đến tận bây giờ, nàng không thể nào quên được cảnh tượng đó, không thể quên được thân thể của thiếu niên quật cường bị nhuốm đầy máu.

Thượng Quan Yên Uyển khẽ giơ tay, giọng nói có chút khàn khàn: "Không sao."

Xích Ly dừng một chút, ánh mắt có chút mơ hồ, luôn cảm thấy đáng nhẽ không phải như vậy.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn ra nghi hoặc trong lòng của hắn ta, khẽ cười nói: "Ngươi đang nghi ngờ sao bổn cung lại không trách phạt các ngươi đúng chứ? Nếu là bình thường, chỉ sợ đã tát ngươi mấy cái rồi phải không?"

Sắc mặt Xích Ly mang chút hơi phức tạp, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm nàng rồi gật đầu.

Người trước mắt hắn ta bây giờ chính là kim tôn công chúa, là nữ nhi mà hoàng hậu sinh ra, là cành vàng lá ngọc được hoàng thượng sủng ái, cưng chiều từ nhỏ đến lớn nên đương nhiên sẽ có chút bướng bỉnh, ương ngạnh.

Ngay cả đối với bốn tên ám vệ đã ở bên cạnh nàng từ nhỏ, mỗi khi nàng nổi giận cũng rất tàn nhẫn, không chút lưu tình. Giống như hôm nay, nàng bị bắt cóc, sau đó chôn ở nơi ngoại ô hoang vu, loại oán hận nàyđại khái là chưa từng có.

Vốn tưởng rằng công chúa sẽ nổi giận lôi đình mà trừng phạt nghiêm khắc, lại không nghĩ tới việc nàng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói hai chữ "không sao", nhìn thế nào cũng thấy chuyện này khá kỳ quái.

Thượng Quan Yên Uyển vẫn dựa vào vách xe ngựa như cũ, ngón tay vuốt ve hình thêu trên chăn, mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian này ở kiếp trước.

Đó cũng là một đêm mùa đông lạnh giá, mưa to gió lớn, sau khi bị bắt cóc, bị bỏ vào quan tài và ném ở vùng hoang vu.

Khi đó nàng chỉ là một công chúa độc đoán hư hỏng, chưa từng trải qua chuyện kinh khủng, đáng sợ như vậy, sợ tới mức nằm trong quan tài khóc một mình.

Mãi cho đến khi có người nhấc tấm ván quan tài và khiêng ra ngoài, nàng mới như được sinh ra lần nữa. Nàng đặc biệt nhớ lúc được bế ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy người đó, nàng chỉ cảm thấy nước da hắn sáng sủa, khuôn mặt nghiêm nghị và thanh tú.

Hành động anh hùng cứu mỹ nhân đó hoàn toàn chiếm được trái tim của Thượng Quan Yên Uyển, từ đó nàng quyết không gả cho ai, nhưng nàng vốn dĩ đâu biết rằng, đó là mối hôn sự được an bài một cách cẩn thận, mà nàng lại không chút do dự mà lọt vào cái bẫy đó, dẫn đến kết cục thảm hại, rơi vào cảnh nước mất nhà tan, thân tàn, dung nhan bị phá hoại, bị ném đến bãi tha ma.

Khi đám người ám vệ đuổi tới nơi, nàng đang được Tôn Khải Yến ôm trong lòng, khi nhìn thấy họ, nàng đã rất tức giận và tát bọn họ mấy cái liền.

Khóe miệng Xích Ly có vết máu, nhưng hắn ta vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, giống như một thân cây cao lớn thẳng tắp.

Khi đó nàng thật ngây thơ và bốc đồng biết bao, hai mắt hoàn toàn bị che đến mù, trong mắt chỉ có Tôn Khải Yến, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ, “Nếu biết cứu giá đã muộn, vậy các ngươi cứ ở đây quỳ gối đi, khi nào đủ mười hai canh giờ thì trở về."

Thượng Quan Yên Uyển nghĩ đến kiếp trước, chính mình cũng không khỏi bật cười, nàng thật sự là một kẻ ngu xuẩn, nhưng lại không biết rằng những gì mà nàng nhìn thấy tận mắt cũng chưa chắc đã là sự thật. Nàng không có đáp lại chuyện vừa rồi, mà là nhẹ giọng hỏi, "Làm sao đến bây giờ các ngươi mới tới? Trên đường đến đã xảy ra chuyện gì?"

Xích Ly ngẩng đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt công chúa điềm tĩnh, không một tia sợ hãi, mặc dù trong lòng nhiều nghi hoặc nhưng hắn ta vẫn chậm rãi trả lời: "Vốn dĩ chúng thần có thể tới nhanh, nhưng nửa đường đã bị tập kích, cũng không biết bọn chúng là ai, nhưng võ công rất cao siêu, lại rất ăn ý với nhau.

Trông không giống những tên cướp bình thường, mà giống như những người được huấn luyện bài bản hơn.

Đối phương có hơn mười người, đám thuộc hạ bị trúng bẫy của chúng, nhưng dường như đám người đó không muốn lấy mạng của thuộc hạ, mà dường như muốn ngăn cản việc gì đó thôi."

Ánh mắt Thượng Quan Yên Uyển thâm thúy, nhìn thoáng qua, xem ra kế hoạch tương đối chu đáo, thời cơ vừa vặn, đáng tiếc, nàng đã không còn là công chúa ngu ngốc của kiếp trước.

Tuy là cá trong lưới nhưng lại không cắn câu của chúng, không biết Tôn Khải Yến bây giờ cảm thấy thế nào.

Mấy ngày nay gã đã cật lực bày mưu tính kế nhưng chẳng thu được gì.

Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt một tiếng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ồ, vậy sao, các ngươi không bị thương chứ?"

Trong mắt Xích Ly lóe lên nghi hoặc, công chúa đột nhiên lại quan tâm đến tính mạng của hắn ta, hôm nay nàng bị sao vậy?

Đầu Xích Ly hơi cúi xuống, nói: "Võng Sinh bị kiếm đâm vào cánh tay nhưng may mắn là vết thương không nghiêm trọng, những người khác thì đều ổn".

Thượng Quan Yên Uyển thở dài nhẹ nhõm, dường hồ đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, thấp giọng hỏi: "Ngày ta bị bắt cóc, ở trên kinh thành xảy ra chuyện gì lớn sao?"

Xích Ly suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Hoàng thượng vẫn còn ốm nặng trên giường. Hoàng hậu sợ rằng bệ hạ sẽ bị kích động, nên nương nương chưa cho hoàng thượng biết về chuyện người bị bắt cóc. Thái tử điện hạ phái ngự lâm quân lục soát khắp thành, cả thành đang trong tình trạng thiết quân luật. Cảnh Vương điện hạ cũng phái ám vệ đi khắp nơi tìm tung tích của công chúa."

Thượng Quan Yên Uyển khẽ chau mày: "Chỉ vậy thôi?"

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn ta cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đúng rồi, thuộc hạ nghe nói tối nay quốc sư xem bói ở cung Đông Thăng, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại nôn ra máu rồi ngất đi."

Lúc này, trong lòng Thượng Quan Yên Uyển đột nhiên đau âm ỉ, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự là hắn?”

Muốn trọng sinh, khó khăn thập phần, trừ khi có người lấy mạng đổi mạng.

Thấy sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, Xích Ly vội vàng nói: "Công chúa, người vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, không bằng nghỉ ngơi một lát."

Thượng Quan Yên Uyển nghĩ tới cảnh người nọ nôn ra máu, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đang bị thiêu đốt, đau đớn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đến phủ của quốc sư.”

Trong mắt Xích Ly loé lên vài tia kinh ngạc, nhưng hắn ta vẫn rất nhanh mà đáp: “Vâng, thưa công chúa.”

Một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, có lẽ nàng thật sự rất mệt mỏi và sợ hãi.

Xích Ly nhẹ nhàng đặt người nàng nằm xuống, tựa đầu vào người hắn ta, đắp lại tấm chăn mỏng, một tay thuần thục vỗ nhẹ lên người nàng, tựa hồ đã làm không biết bao nhiêu lần.

Xe ngựa chạy đến cửa thành Chương Dương, lại bị chặn lại, ngoài xe vang lên một giọng nói: "Hôm nay trong thành thiết quân luật, từ canh hai đến canh năm cấm lưu thông."

Nhìn người vừa mới ngủ say, hơi nhíu mày: “Võng Sinh, đi xem một chút, đừng đánh thức công chúa.”

“Vâng.” Một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa xe ngựa truyền vào.

Võng Sinh đi tới trước mặt hai tên thị vệ, đưa tay lấy ra một tấm kim bài hình tròn sáng chói: “Công chúa hồi cung, mau mở cổng thành.”

Hai tên thị vệ nhìn thấy kim bài mà hắn ta đưa ra, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, run rẩy và dập đầu hai cái, "Vâng".