Chương 23: Phụ Hoàng! Nhi Thần Xin lỗi!

Thượng Quan Húc nói xong, được một lúc lâu, thấy Thượng Quan Yên Uyển hoàn toàn không có ý định hành động, trong lòng có chút nóng nảy, lại tiếp tục nói: “Nha đầu, ta làm như vậy đều là vì muốn con hết giận ta, con không thể đối xử với ông của mình như vậy.

Hai đứa nha hoàn đó thật sự vô tội, nói ra cũng coi như là bị ta làm hại, làm sao ta có thể đứng nhìn được, con mau chóng nghĩ cách, không thể để cho hoàng muội con tức giận mà gϊếŧ chết hai người bọn họ!

Năm mươi trượng, thân thể nhỏ bé của họ sao có thể chịu đựng nổi, chắc chắn họ sẽ mất mạng!

Nếu họ vì ta mà chết, ta không những không giữ được công việc của mình ở cõi âm, mà còn có khả năng sẽ bị đem vào cõi súc sinh vì đã hại chết sinh mạng của hai nữ tử vô tội!

Nha đầu, con nhất định phải giúp hoàng gia gia a, ở nơi hoàng cung rộng lớn này, cũng chỉ có duy nhất con là người có thể nhìn thấy ta.”

Lúc đầu, trong lòng ông ta vẫn tràn đầy sự căm phẫn, nhưng lúc sau lại liên tục nói, rồi lại than thở khóc lóc, điều này khiến người nghe cũng cảm thấy thương tâm.

Nghe tiếng khóc của ông, Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy thật đau đầu, nhịn không được mà xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu nhìn ông một cái, ném cho ông ta một ánh nhìn cảnh cáo.

Hoàng gia gia, tốt hơn hết người nên tránh xa con một chút, con sắp lạnh đến chết cóng rồi!

Nhìn Thượng Quan Húc đang rụt người lại với vẻ mặt đau khổ, nàng mới quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Yên Phi, cười nói: “Hoàng muội, họ chỉ là hai đứa nha hoàn không hiểu chuyện, cớ sao phải tức giận như vậy.

Nơi này chính là Vô Cực cung của phụ hoàng, nếu vứt bỏ hai người họ ở đây, tin được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm tổn hại tới thanh danh của muội, hơn nữa phụ hoàng nhất định cũng sẽ không vui.

Hay coi như lần này bỏ đi, tỷ nghĩ hai nha đầu kia cũng đã thành tâm hối cải, lần sau nhất định sẽ không tái phạm.”

Thượng Quan Yên Phi nghe vậy, duỗi tay phủi quần áo, ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng nói: “Nếu hoàng tỷ đã cầu xin cho các ngươi, lần này ta bỏ qua, lần sau nếu tái phạm, cẩn thận bộ da của các ngươi!”

Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, Lục Bình và Hồng Đào liên tục dập đầu xuống đất: “Đa tạ công chúa đã thủ hạ lưu tình! Đa tạ công chúa tỏ lòng nhân từ!”

Thượng Quan Yên Phi liếc mắt nhìn hai người họ, mặt mày tràn đầy sự lạnh lùng: “Còn không mau đứng dậy!”

Thượng Quan Yên Uyển nở một nụ cười nhạt, sau khi xem xong trò hay vừa rồi, liền xoay người tiếp tục đi vào trong.

Thượng Quan Yên Phi thấy vậy, vội vàng đi theo: “Hoàng tỷ, chờ muội với.”

Thượng Quan Húc vốn đang lo lắng liền tỉnh táo ngay tức khắc, mỉm cười sung sướиɠ, “Nha đầu, ta biết con không thể nhẫn tâm, con chính là người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp! Hoàng gia gia đều biết!”

Thượng Quan Yên Uyển giả vờ như không nghe thấy gì, chậm rãi đi vào trong, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

“A! Đạt Nhi, mấy chục năm không gặp, sao con lại già đi nhiều như vậy!”

Thượng Quan Yên Uyển vừa nhìn thấy người nằm trên giường, liền mở miệng định gọi phụ hoàng, đột nhiên có một cơn gió thổi đến, khi ngẩng đầu lên, trên long sàng đã có thêm một người, à không, một con quỷ.

Có lẽ cái chết của Thượng Quan Đạt đang đến gần, bao trùm cơ thể ông ta tràn ngập tử khí, long khí từng dồi dào cũng đã trở nên rất yếu, không có chút tác dụng gì khi Thượng Quan Húc tới gần.

Nhìn hai khuôn mặt và đôi lông mày có nét khá giống nhau, trong lòng Thượng Quan Yên Uyển không khỏi cảm động, xem ra hoàng gia gia thật sự rất thích đứa con trai này.

“Quách Bình, Quách Bình, là con sao? Mau đến đây, để phụ hoàng nhìn con một chút.”

Suy nghĩ của Thượng Quan Yên Uyển bị ông cắt ngang, vội vàng tiến đến ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Thượng Quan Đạt: “Phụ hoàng, Quách Bình tới thăm người đây.”

Nhìn khuôn mặt gầy gò bị bệnh tật hành hạ, nàng không khỏi thương tâm, chóp mũi đau xót, đôi mắt đã phủ đầy nước, ấm áp mà dày đặc, chỉ biết khóc lớn mà kêu lên từng tiếng: “Phụ hoàng.”

Thượng Quan Đạt nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn tồn nói: “Quách Bình, phụ hoàng biết rằng bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa, và điều duy nhất khiến phụ hoàng không an tâm chính là con.

Con từ nhỏ tính tình đã ngang bướng, lại luôn luôn ganh đua, chỉ một hạt cát bay vào mắt liền đã không chịu được, phụ hoàng thật sự sợ sau này con sẽ khổ.

Mấy ngày nay khi ta còn tỉnh táo, liền suy nghĩ chuyện của con, muốn trước tang lễ, cho con một phò mã ưng ý.

Có người chăm sóc con, yêu thương con, phụ hoàng cũng an tâm, có thể nhắm mắt xuôi tay không chút vướng bận rồi.”

Thượng Quan Yên Uyển nghe cha nói như thế, trong lòng càng thêm đau thương, nước mắt rơi như mưa, làm nhòe đi đôi mắt nàng.

Nàng ôm lấy cánh tay Thượng Quan Đạt, không nhịn được mà khóc nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thương, khóc như thể ruột gan đã đứt ra từng khúc: “Phụ hoàng, phụ hoàng, Quách Bình thực xin lỗi người.”

Phụ hoàng, thực sự xin lỗi, tất cả đều do con tự ý quyết định, đầu tiên con đã làm cho người đau lòng, sau đó lại chính tay hủy hoại giang sơn của người!

Thượng Quan Yên Uyển hoảng hốt nhớ tới đời trước, dường như trước khi Thượng Quan Đạt, sau hàng ngàn lựa chọn, đã cố ý chọn cho nàng một cuộc hôn nhân.

Nhưng khi đó, vì đã quá mù quáng, trong mắt nàng ngoại trừ Tôn Khải Yến, thì nàng không thể chấp nhận bất kỳ ai.

Trước mặt hoàng hậu và những người khác, liền trực tiếp ngỗ nghịch tuyên bố ngoại trừ Tôn Khải Yến, sẽ không đồng ý lấy bất kỳ ai, và cũng không cần bất kì ai khác!