Chương 99

Trời còn chưa sáng, Tống Gia Ninh liền tỉnh, khuê phòng

một

vùng tăm tối, bên ngoài yên lặng như tờ,

một

lát sau, có tiếng gà gáy sáng loáng thoáng phiêu qua. Tống Gia Ninh nằm trong ổ chăn ấm áp, suy đoán

hiện

tại có thể ngay cả giờ mẹo cũng chưa tới, đổi thành mùa hè, ngoài cửa sổ

đã

tảng sáng rồi, mùa đông lạnh lẽo này, hừng đông

sẽ

chậm hơn

một

canh giờ.

Tống Gia Ninh nằm

không

nhúc nhích, thời gian dần trôi qua, nghe được Thọ vương phủ bên cạnh tựa hồ có chút động tĩnh.

Thọ vương, tỉnh chưa?

Nghe những tiếng vang kia dường như xa

không

thể chạm, Tống Gia Ninh nghĩ tới Thọ vương giống như Thần Tiên, sau đó quỷ thần xui khiến, nghĩ tới tối hôm qua mẫu thân ở bên tai nàng

nhẹ

giọng nhắc nhở. Mẫu thân muốn dạy nàng, Tống Gia Ninh còn tưởng rằng có gì đứng đắn phu nhân nên học, nghiêm túc chăm chỉ nghe xong, kết quả cùng nàng trải qua

không

có khác biệt quá lớn,

nói

chung giữa nam nữ là những chuyện này. Nhưng, đêm nay nam nhân cùng nàng động phòng

không

tầm thường, chính là Đế Vương tương lai.

Hoàng Thượng a, nam nhân tôn quý nhất đời này, nàng

một



nương Giang Nam huyện thành

nhỏ

ra tới, thế nhưng có may mắn gả cho

hắn

làm vợ.

không

cần mặc vào giá y, chỉ là suy nghĩ

một

chút, Tống Gia Ninh cả người đều lâng lâng, giống như uống rượu say.

Giờ mẹo vừa đến, nữ quan trong cung phái tới dẫn theo mấy cung nữ, Song nhi cùng nha hoàn tiến vào, đều đâu vào đấy hầu hạ nàng rửa mặt. Mới từ ổ chăn

đi

ra, Tống Gia Ninh có hơi lạnh, nhưng trong lòng nàng vừa đốt

một

đám lửa, ánh mắt luôn nhịnkhông

được nhìn những cung nữ nâng giá y kia. Vương Phi xuất giá, lễ phục tổng cộng 12 lớp, phải đợi chải tóc xong hết mới mặc thêm vào.

Song nhi nâng

một

kiện áo kép viền lông cáo màu đỏ chót tới, bảo nàng trước mặc chống lạnh.

Mặc xong, Lục nhi bưng

một

chén canh quế viên hạt sen táo đỏ, đây chính là điểm tâm hôm nay của Tống Gia Ninh. Canh táo đỏ có hơi nóng, ngọt ngào rơi vào trong bụng, cảm thấy mọi người

không

rời mắt khỏi nàng, khuôn mặt Tống Gia Ninh chậm rãi đỏ lên,



ràng có thể ăn xong

một

chén, cũng

không

có ý ăn hết, thừa lại hơn phân nửa.

Bụng lấp đầy rồi, Tống Gia Ninh được nữ quan đỡ đến trước bàn trang điểm, tóc dài như thác nước toàn bộ được chải ra phía sau, xe lông mặt trước.

Tống Gia Ninh chưa có se qua bao giờ, kiếp trước trước khi nàng bị đưa

đi

huyện nha của Lương Thiệu, thím mời hỉ bà, Tống Gia Ninh tâm bất cam tình bất nguyện, nằm sấp

trên

giường khóc,

nói

cái gì cũng

không

chịu, cuối cùng thím

không

có bắt buộc nàng, chỉ phái hai nha hoàn nhét nàng vào kiệu hoa. Nàng là thϊếp nhà lành, Lương Thiệu đơn giản làm bàn tiệc, nhưng kiệu hoa là từ cửa hông

đi

vào, cũng

không

có bái đường đợi lễ.

"cô

nương kiên nhẫn

một

chút, khả năng có đau

một

chút." Trước khi động thủ, nữ quan năm mươi tuổi ôn nhu

nói.

Tống Gia Ninh nhìn nhìn thứ đồ vật trong tay bà, khẩn trương nhắm mắt lại.

Đau nhói rất

nhỏ

truyền đến, Tống Gia Ninh hít vào

một

hơi, lớp lông tơ mỏng bình thường cơ hồ nhìn

không

thấy bị nhổ ra, đau đến mức cả người nàng căng thẳng. Nhưng

trên

đời có loại đau này, khiến người cam tâm tình nguyện nhận lấy, nữ quan hỏi nàng có thể chịu được

không, Tống Gia Ninh hiểu chuyện gật đầu, khóe môi có chút vểnh lên.

Se mặt xong, Tống Gia Ninh mở to mắt, nữ quan giơ tấm gương bảo nàng nhìn, Tống Gia Ninh quay đầu, trong kính liền xuất

hiện

một

khuôn mặt phấn hồng tựa như hoa mẫu đơn,

một

đôi mắt hạnh long lanh, dường như vừa mới rơi xuống

một

trận mưa xuân.

"Tỷ tỷ cho ta xem

một

chút." Mậu Ca Nhi từ phía sau chen chúc tới, tò mò nhìn

trênmặt tỷ tỷ.

Tống Gia Ninh săn sóc cúi đầu, cho đệ đệ nhìn.

Mậu Ca Nhi

không

chớp mắt nhìn tỷ tỷ chằm chằm, chợt úp sấp

trên

đùi tỷ tỷ, cười hắc hắc

nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp."

Tống Gia Ninh sờ lên khuôn mặt

nhỏ

nhắn của đệ đệ, trời còn chưa sáng đâu, thiệt thòi thằng bé

nhỏ

như vậy có thể thức dậy.

Mậu Ca Nhi nằm ở phía trước, cũng

không

có gì đáng ngại, nữ quan tiếp tục chải đầu cho Tống Gia Ninh, tóc chải thành búi tóc cao phức tạp, lại cài đồ trang sức trâm cài vàng ngọc giống nhau ở phía

trên. Tống Gia Ninh liền cảm giác cái đầu của mình càng ngày càng nặng, thân thể cứng đờ

một

cử động

nhỏ

cũng

không

dám, chỉ sợ

khôngcẩn thận ngã sấp xuống.

"Mậu Ca Nhi

đi

ra thôi con." Phải thay giá y rồi, Lâm thị cười gọi nhi tử, bảo Mậu Ca Nhi trước ra bên ngoài chờ, bà và Thái phu nhân sóng vai đứng ở

một

bên, xúc độngthật

lâu nhìn nữ nhi thay quần áo. Tống Gia Ninh

không

phải lần đầu tiên lột sạch ở trước mặt nữ quan, nhưng khi

một

kiện tiểu y cuối cùng rời khỏi người, nàng vẫn quẫn bách mà nhắm mắt lại, lạnh đến run lẩy bẩy, may mắn các cung nữ động tác lưu loát, từng tầng từng tầng hoa phục mặc lên. Tống Gia Ninh giơ hai tay, hai tay mỏi nhừ, lại bắt đầu nóng lên.

Mặc xong giá y, nữ quan đỡ tân nương ngồi

trên

giường, chỉ chờ tân lang quan tới đón, lại đội mũ phượng nặng trịch lên.

Nhóm nữ khách của Quốc Công Phủ cũng sang đây xem tân nương ăn mặc tề chỉnh, Tống Gia Ninh trong tay ôm bảo bình màu đỏ men, xấu hổ mà hạ mí mắt, bên tai tất cả đều là đủ loại tán dương. Tống Gia Ninh ai cũng

không

có ý tứ nhìn, chỉ đối mắt với đệ đệ ngây ngốc canh giữ ở bên cạnh nàng, chợt Mậu Ca Nhi vứt bỏ tỷ tỷ chạy mất, bổ nhào qua ôm lấy chân mẫu thân làm nũng: "Nương, con cũng vậy muốn cưới vợ!"

Đồng ngôn vô kị, chọc cho nữ khách đầy phòng cười to lên, Tống Gia Ninh cũng cười, cười xong rồi, trong lòng bỗng nhiên bỗng thấy rất buồn.

Nàng sợ Quách Kiêu, sợ ở trong phủ với Quách Kiêu, nhưng nơi này có mẫu thân đệ đệ của nàng, có kế phụ xem nàng như con ruột, có tổ mẫu

yêu

thương nàng, có đôi đường huynh song sinh vừa thích khi dễ vừa khắp nơi bảo vệ nàng. Nàng

không

nỡ bỏ những thân nhân này, hôm nay vừa xuất giá, mọi người liền biến thành người hai nhà, từ nay về sau, nàng là Thọ vương phi.

Nhưng vào lúc này, trước cửa Thọ vương phủ bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến

mộthồi tiếng kinh thiên động địa pháo, Thọ vương muốn tới đón dâu!

Tống Gia Ninh khẩn trương siết chặt bảo bình trong tay.

Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi cao hứng chạy ra ngoài, muốn

đi

xem náo nhiệt bên ngoài, hài tử năm sáu tuổi, chỉ nghĩ đến pháo tân lang, vốn biết



tỷ tỷ xuất giá. Bọnnhỏ

chạy, nữ quan giơ mũ phượng bước nhanh

đi

đến trước mặt Tống Gia Ninh, cẩn thận từng li từng tí vì đội lên cho nàng. Đầu Tống Gia Ninh lại nặng thêm, nàng vô thức nhìn qua mẫu thân, trông thấy mẫu thân cười với nàng, ánh mắt ôn nhu, sau đó, khăn voan đỏ rơi xuống.

Tống Gia Ninh liền chỉ có thể nhìn thấy

một

chút địa phương phía dưới khăn voan đỏ.

Tân lang quan ở quá gần, thời gian đốt pháo còn lâu hơn thời gian

đi

trên

đường, trước khi

đi

vào Quốc Công Phủ, bên này lại pháo nửa ngày, đùng đùng

không

dứt, chấn động làm trái tim Tống Gia Ninh cũng hỗn loạn theo, vừa chờ mong vừa khẩn trương. Pháo rốt cuộc đốt xong, tiếng ồn ào của nhóm khách nam từng hồi truyền tới, ở bên trong những tiếng lớn giọng ồn ào kia, Tống Gia Ninh chỉ phân biệt ra được đường ca Quách Phù,

một

tiếng khác tự xưng"Lấy thêm hai vò rượu cũng

không

sợ" giọng

nói

vang dội, hẳn là Sở Vương.

Tống Gia Ninh vô ý thức vuốt bảo bình, hiếu kỳ Thọ vương

hiện

tại

đang

làm cái gì, tân lang đón dâu, trong nhà tân nương cũng

sẽ

nghĩ biện pháp khó xử

một

chút, Vương Gia cũng

không

ngoại lệ.

nói

văn vẻ bình thường là đối thơ, Thọ vương có miệng tật, kế phụ chắc chắn

sẽ

không

cho người ta ra đề thơ, võ nghệ mà

nói, xác nhận bắn tên, nhưng, tiễn thuật của Thọ vương...

Tống Gia Ninh nhớ lại

một

năm kia nàng lần đầu gặp Thọ vương, Thọ vương mười lăm tuổi, ba mũi tên tỷ thí, chỉ có

một

mũi tên bắn trúng hồng tâm.

Tống Gia Ninh

không

khỏi lo lắng thay cho nam nhân sắp thành thân.

đang

bất an, Tiền viện bỗng nhiên truyền đến

một

hồi ủng hộ vang dội, trái tim Tống Gia Ninh nhảy phanh phanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nhưng

một

khắc sau, Tống Gia Ninh liền

không

còn tâm tư nghĩ tới những thứ kia nữa, bởi vì nàng nghe được tiếng ồn ào này nhanh chóng tràn vào bên trong Quốc Công Phủ. Tống Gia Ninh nhịp tim càng lúc càng nhanh, lúc trong sân truyền đến bọn nha hoàn trăm miệng

một

lời "Vương Gia", Tống Gia Ninh lại khẩn trương cả người đổ mồ hôi.

một

tiếng lại

một

tiếng Vương Gia, tân lang

đi

vào khuê phòng, rất nhanh, Tống Gia Ninh liền nhìn thấy

một

bộ áo bào màu đỏ,

hắn

đứng ngay trước mặt nàng.

Tống Gia Ninh có chút lung lay.

Nữ quan đưa tới

một

tấm lụa đỏ, Tống Gia Ninh hai tay nhận lấy, lụa đỏ và bảo bình cùng nhau nắm chặt. Nữ quan vừa

nói

lời may mắn vừa vững vàng dìu nàng,

khôngbiết là mũ phượng

trên

đầu quá nặng, hay là điểm tâm ăn quá ít, Tống Gia Ninh có chút chóng mặt, đầu nặng lâng lâng, mỗi

một

bước

đi

đều giống như giẫm lên đám mây hư vô mờ mịt. Loại cảm giác này như nằm mơ, Tống Gia Ninh

không

nháy mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo tân lang bên cạnh, dường như chỉ cần nàng nhìn chòng chọc, dù là nằm mộng, tân lang cũng

sẽ

không

chạy.

thì

cứ như vậy, Tống Gia Ninh từng bước

một

đi

tới chính viện, bên trong phòng, Thái phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm, Quách Bá Ngôn, Lâm thị chia ra ngồi ở hai bên Thái phu nhân.

một

đôi người mới chậm rãi bước vào phòng, nhìn về trưởng bối đàn

gáicáo từ.

Thái phu nhân, Lâm thị cũng răn dạy nữ nhi, muốn nữ nhi sau khi xuất giá tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, giúp chồng dạy con. Chỉ có Quách Bá Ngôn, ánh mắt uy nghiêm rơi vào

trên

mặt tân lang Thọ vương, trầm giọng

nói: "Vương Gia, An An là hòn ngọc quý

trên

tay vi thần, hôm nay vi thần gửi gắm An An cho người, mongVương Gia thương nàng hộ nàng, trân trọng nàng."

Tống Gia Ninh đôi mắt chua xót, ánh mắt mơ hồ, nghe được người bên cạnh

nói: "chuyện thuộc bổn phận."

Thanh

âm

trầm thấp réo rắt, hơi lãnh đạm, rồi lại

không

có gì

không

đúng.

Tống Gia Ninh lại

không

khỏi bắt đầu thấp thỏm

không

yên, Thọ vương

nói

ít, sau này nàng phải ở chung như thế nào với Thọ vương đây?

hắn

không

nói

lời nào, nàng cũngkhông

nói?

Nhất thời

không

có manh mối.

Xong lễ, Quách Bá Ngôn đứng dậy, muốn đích thân cõng nữ nhi lên kiệu. Nam nhân ngồi xổm ở trước mặt nàng, Tống Gia Ninh tận lực bảo trì đầu bất động, chậm rãi nằm sấp lên, giật mình bả vai rộng lớn rắn chắc của kế phụ, đặc biệt mà làm cho lòng người yên tĩnh. Nhớ lại mấy năm nay kế phụ đối với nàng chiếu cố, Tống Gia Ninh chợt dâng lên

một

cỗ xúc động, rốt cuộc khi kế phụ bước ra trước cửa chính Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh

nhỏ

giọng

nói: "Phụ thân công ơn nuôi dưỡng, nữ nhi suốt đời khó quên."

Nếu như

không

phải kế phụ, mẫu thân chỉ sợ

đã

bị nhị thẩm đệ đệ hại, cho dù nhẫn nhục còn sống, cũng

sẽ

cả ngày sống trong đau khổ. Là kế phụ cứu được mẫu thân, là kế phụ cho nàng

một

ngôi nhà, cũng là kế phụ, cho nàng thể diện nở mày nở mặt xuất giá. Người nam nhân này tựa như tán ô kiên cố nhất, vì nàng và mẫu thân che gió che mưa.

Giọng

nói

tinh tế của nữ nhi vang ở bên tai, Quách Bá Ngôn bước chân hơi ngừng lại, trong mắt xẹt qua

một

vòng phức tạp.

Nữ nhi lần này tạ ơn, ông nhận lấy

thì

ngại.

"Nếu như ở bên kia bị ủy khuất gì, cứ

nói

cho vi phụ, vi phụ làm chỗ dựa cho con." Trước khi thả nữ nhi vào kiệu, Quách Bá Ngôn thấp giọng

nói.

Tống Gia Ninh

nhẹ

nhàng dạ

một

tiếng.

Quách Bá Ngôn xoay người lại, nữ quan ở

một

bên đỡ, để Tống Gia Ninh vững vững vàng vàng ngồi vào kiệu hoa.

Màn kiệu rơi xuống, Tống Gia Ninh Liên ngay cả người nhà cũng nhìn

không

thấy, trước mắt chỉ còn kiệu hoa vuông vức, bên trong

một

mảnh màu đỏ.

"Lên kiệu!"

Theo

một

đạo

âm

thanh vang dội, kiệu hoa lung lay

một

cái, trái tim Tống Gia Ninh cũng nhấc lên theo, thẳng đến khi quen với lắc lư của kiệu hoa.

Nàng xốc khăn voan lên, tay cũng nâng lên, cuối cùng vẫn là buông xuống.

Nữ quan

nói,

không

cho nàng lộn xộn, đây là nàng

thật

vất vả chờ đến đại hôn, Tống Gia Ninh cũng

không

muốn xảy ra

một

một

chút lầm lỗi.