🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Hằng bỗng nhiên cảm thấy, phiền toái này cũng
không
tính là cái gì.
"Hôn
sự, chớ lo."
Hai chữ trước, Triệu Hằng là
nói
với Lâm thị, lúc dừng lại phát
hiện
Tống Gia Ninh ngẩng đầu lên, Triệu Hằng liền vô thức nhìn nàng, sau đó đối với đôi mắt hạnh vừa được mưa xuân tưới tắm kia,
nói
ra "chớ lo" phía sau.
Tống Gia Ninh kinh ngạc mở to hai mắt.
Triệu Hằng khẽ vuốt cằm, xoay người lại rời
đi, bóng lưng thon dài cao ngất, như Tiên Hạc nơi rừng sâu núi thẳm tiêu diêu tự tại, trong khoảnh khắc hóa thành Thanh Tùng nơi đỉnh núi sừng sững. Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua bóng lưng này, thẳng đến khi Thọ vương lên xe ngựa, xe ngựa
không
nhanh
không
chậm nhắm hướng đông mà
đi, Tống Gia Ninh mới hoàn hồn.
Nàng quay đầu nhìn mẫu thân, Lâm thị ôm lấy nữ nhi,
nhẹ
nhàng ở bên tai nữ nhi cảm khái
nói: "Vương Gia đối với con,
thật
sự
để ý."
Quách Bá Ngôn đầu đội hiền quan, mặc quan phục màu tím (1), eo buộc cách mang (2), đeo ngọc bội, thần sắc bình tĩnh
không
giận mà uy. Nhìn thấy thê nữ vội vàng chạy tới, ánh mắt đảo qua vành mắt phiếm hồng của hai mẹ con, Quách Bá Ngôn khẽ nhíu mày,
không
coi ai ra gì mà
đi
lên phía trước vài bước đón, hỏi Lâm thị: "Trong nhà thu xếp ổn hết rồi chứ?"
Hỏi là gia
sự, nhưng trong lời
nói
lộ ra thân mật giữa vợ chồng.
Lâm thị trái tim càng thêm an tâm, ôn nhu
nói: "Mẫu thân hỗ trợ chăm sóc Mậu Ca Nhi, Quốc Công gia đừng lo lắng."
Quách Bá Ngôn ừ
một
tiếng, lại đưa tay sờ sờ đầu Tống Gia Ninh, cười
nói: "An An đừng hoảng hốt, vi phụ
thì
sẽ
thay con làm chủ."
Nam nhân cao lớn uy vũ, tuổi bốn mươi,
trên
mặt vẫn có thể thấy được tuấn mỹ khi còn trẻ, so với công tử hai mươi tuổi hoa càng nhiều hơn uy nghiêm của núi cao, giống như mọi
sự
đã
tính sẵn trong lòng. Cha đẻ
đi
quá sớm, Tống Gia Ninh
đã
sớm quên, nhưng ở
trên
người Quách Bá Ngôn, Tống Gia Ninh
thật
sự
cảm nhận được cảm giác duy trì an ổn khi có phụ thân.
"Phì! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta! Bắt cóc Tống gia
cô
nương chúng ta, ngươi
không
phụ lòng đại ca ư!" Hồ Thị tiến lên hai bước, khuôn mặt đỏ lên chỉ vào Lâm thị liền mắng: "khi đại ca chết, là ai nhào vào
trên
người đại ca ước gì có thể cùng chết,
thì
ra đều là giả bộ cho hàng xóm láng giềng bọn họ nhìn, chớp mắt
một
cái liền trèo cành cây cao bò lên giường khác..."
"Người đâu!" Quách Bá Ngôn cao giọng hét, đôi mắt màu đen lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hồ Thị
đang
sợ đến ngẩn người, "trên
đại điện, điêu dân dám coi rẻ Hoàng uy, kéo ra ngoài đánh 20 đại bản, dạy dỗ lại quy củ hãy mang bà ta vào điện."
Tống Nhị gia ngay cả Tri Huyện còn sợ, vừa mới bị Quách Bá Ngôn dò xét sau nửa ngày
đã
ném mất ba hồn, hôm nay bị Hoàng Thượng thẩm vấn, ông ta còn dư lại bảy phách cũng
đã
bay như
một
đám khói, ấp a ấp úng
nói
không
lên
một
câu hoàn chỉnh: "Ta, ta, thảo dân, thảo dân..."
Lắp ba lắp bắp
nói.
Tuyên Đức Đế nhíu mày, ánh mắt xéo qua quét về phía nhi tử lẻ loi trơ trọi đứng ở dưới tay trái. Nhi tử
hiện
tại lớn hơn, ít
nói
kiệm lời lạnh tình nội liễm, nhưng Tuyên Đức Đế còn nhớ
rõ
lúc nhi tử bảy tám tuổi, lão tứ ngu dốt cố ý học Tam ca
nói
chuyện lắp bắp như vậy, bị lão Tam đè xuống đất đánh cho
một
trận, kêu khóc đến trước mặt ông cáo trạng.
Họ Tống này là sợ hãi Thiên uy, nhưng nhi tử nghe xong, trong lòng khẳng định
không
thoải mái.
"Bá Ngôn, ngươi
nói
đi." Tuyên Đức Đế
không
vui
nói.
Tống Nhị gia vội vàng im lặng.
Nhưng Tuyên Đức Đế lại lý giải thành
một
tầng ý tứ khác, nổi giận
nói: "Nghe
nói
chất nữ trở nên giàu sang, vợ chồng các ngươi liền tới tìm nàng, nếu nàng là con
gái
thương gia bình dân, các ngươi liền chẳng quan tâm? đồ nịnh nọt như thế, mẫu thân nào cam lòng lưu nữ nhi cho các ngươi? trước mạo phạm luật pháp, sau bạc tình bạc nghĩa, điêu dân cũng dám đến trước mặt trẫm kêu oan, người tới, kéo ra ngoài đánh 30 đại bản, răn đe."
Thiên Tử phát uy, bên kia ghế dài của Hồ Thị còn chưa rút lui, thị vệ cũng kéo Tống Nhị gia ra,
khônglưu tình chút nào bị đánh gậy.
Xử trí phu thê Tống gia, Tuyên Đức Đế vừa trách cứ Quách Bá Ngôn
nói: "Tống gia có lỗi, nhưng ngươi
không
được Tống gia đồng ý liền ghi tạc con
gái
Tống gia vào danh nghĩa của mình, cũng nên phạt, tạm khấu trừ nửa năm bổng lộc, đóng cửa ba ngày suy nghĩ bản thân,
một
khi Tống gia cố ý mang con
gáiTống gia
đi, Quách gia
không
ngăn được. Nếu để cho trẫm nghe
nói
việc này có bất kỳ bất công, trẫm tất trọng phạt."
"Thần lĩnh mệnh." Quách Bá Ngôn cao giọng lãnh phạt.
"Thọ vương theo trẫm." Tuyên Đức Đế rời khỏi long ỷ, thuận tiện mang nhi tử
đi.
Triệu Hằng nhìn
không
chớp mắt mà thẳng bước
đi.
Quách Bá Ngôn
một
nhà ba người cung kính cúi đầu, đợi thân ảnh Đế Vương hoàn toàn biến mất, Quách Bá Ngôn mới dẫn đầu,
một
nhà ba người
đi
ra ngoài điện. Dưới bậc thang, trong miệng Hồ Thị nhét khăn, bị thị vệ đè quỳ xuống đất, trơ mắt nhìn Tống Nhị gia bị đánh bằng roi, Tống Nhị gia, hai tay gắt gao víu lấy ghế dài, khuôn mặt trắng như tờ giấy,
trên
mông
đã
thấy máu, đau đến nước mắt nước mũi cùng chảy ra ngoài, trong miệng phát ra
một
tiếng kêu rên thống khổ.
Nhìn thấy ba người Quách Bá Ngôn, Hồ Thị ngửa đầu, vừa giận vừa hận, tròng mắt đều muốn trợn lồi ra.
Quách Bá Ngôn chỉ cười lạnh, sai người đánh gậy xong, đưa hai vợ chồng
đi
Quốc Công Phủ.
*Chú thích
1- cách mang
2 - hiền quan