*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tính cả Tống Gia Ninh ở bên trong, tổng cộng trăm vị tú nữ thành công thông qua hai đợt tuyển chọn dung mạo, thân thể, tiếp theo lại xuất
hiện
một
vị nữ quan phẩm cấp cao hơn, ở trong nhóm tú nữ tới tới lui lui hai lần, ở trong
một
trăm tú nữ này, cuối cùng chọn ra năm mươi vị dung mạo tốt nhất, tất cả những người khác
thì
đều đưa xuất cung.
Năm mươi tú nữ, được an bài ở trong năm viện tử, ban ngày
đi
theo nữ quan học quy củ, buổi tối thành thành
thật
thật
ngủ, hầu như
không
có thời gian
nói
cười bắt chuyện. Bởi vì đám nữ quan ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, nhất cử nhất động của tú nữ có thể ảnh hưởng đến ấn tượng trong mắt nữ quan, cuối cùng trước khi chọn, nữ quan
một
khi
không
hài lòng, hoàn toàn có thể đưa tú nữ xuất cung, quyền lực lớn lắm.
Trong tiểu viện Tống Gia Ninh ở, có hai tú nữ bởi vì sau lưng
nói
xấu nàng, bị nữ quan nghiêm khắc đuổi xuất cung rồi.
Tống Gia Ninh
không
biết hai tú nữ
không
được tuyển chọn này nghĩ như thế nào, đêm đó nàng ngủ
không
được ngon, đầu óc luôn đung đưa ánh mắt căm hận của hai nữ nhân ném lên người nàng trước khi
đi. Tống Gia Ninh oan uổng quá mà,
rõ
ràng là các nàng cười nhạo khi dễ nàng nàng béo trước, bị phạt lại
không
chịu suy nghĩ lại, ngược lại lại oán hận lên khổ chủ nàng đây.
Tống Gia Ninh lần đầu tiên gặp được
cô
nương như vậy.
"Mộc Lan tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Tống Gia Ninh
nhẹ
giọng hỏi.
Giọng
nói
nàng giọng
nói
mềm mại, cũng
không
làm dáng giống như các khuê tú khác, nghe mà nổi cả da gà, Lý Mộc Lan liền cười, nhìn Tống Gia Ninh giải thích
nói: "Trong phòng buồn bực
không
có ý nghĩa, toàn bộ trong nội viện ta nhìn vừa mắt nhất là ngươi, liền tới đây tìm ngươi
nói
vài lời,
sẽ
không
có quấy rầy ngươi chứ?"
Chẳng hề làm gì liền được nữ trung hào kiệt ưu ái, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, vội vàng cười lắc đầu, mời Lý Mộc Lan ngồi xuống, lại bảo cung nữ Trân Nhi
đichâm trà.
"người khác mong lớn lê gầy
đi
một
chút, làm sao ngươi..." Lý Mộc Lan nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh hỏi.
Tống Gia Ninh xấu hổ, lúng túng
nói: "Ta sợ đói, ăn
không
đủ no liền khó chịu, nương ta liền mặc kệ ta."
Lý Mộc Lan cười vang, may mắn
nói: "May mắn ngươi sợ đói, bằng
không
thì
ngươi cũng giống các nàng ấy mỗi bữa chỉ ăn hai phần cơm,
đi
vài bước đường mà bắt đầu thở gấp, ta ở kinh thành
thật
sự
tìm
không
ra tỷ muội có thể
nói
chuyện."
Nàng có chút tự quen thuộc, Tống Gia Ninh còn chưa
nói
gì, nàng trước tiên xem Tống Gia Ninh làm tỷ muội, nhưng Tống Gia Ninh
thật
sự
thích Lý Mộc Lan thẳng thắn cởi mở, thuận thế nhận biết tỷ muội với Lý Mộc Lan. Lý Mộc Lan có rất nhiều chuyện lý thú về luyện võ, trong nhà Tống Gia Ninh
thì
có đệ đệ hoạt bát đáng
yêu, hai người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác hàn huyên cả ngày.
một
ngày nghỉ ngơi chấm dứt, các tú nữ lại bắt đầu học điều giáo trong cung.
Tống Gia Ninh nhu thuận, cũng
không
gây phiền toái, Lý Mộc Lan bướng bỉnh
khôngtuân thủ quản giáo, nữ quan biết
rõ
Tuyên Đức Đế coi trọng Lý Mộc Lan điểm này, cho nên đối với nàng phá lệ nới lỏng quy củ. Thoáng chớp mắt lại đến tuần ngày nghỉ thứ hai, Lý Mộc Lan hẹn Tống Gia Ninh đến dưới tàng cây hoè trong viện hóng mát, hai người
đang
trò chuyện, Tây Sương phòng bên kia
đi
tới
một
cô
nương, Tống Gia Ninh theo tiếng
nói
nhìn lại, là Đàm Hương Ngọc.
Tống Gia Ninh nghe vậy, thân thể
không
khỏi cứng ngắc,
một
cử động
nhỏ
cũngkhông
dám, Lý Mộc Lan
đang
muốn thay nàng kiểm tra, Đàm Hương Ngọc
đã
nhanh chóng ra tay, ngón trỏ ở bên mặt Tống Gia Ninh hư hư nắm lại, cũng
không
đυ.ng phải Tống Gia Ninh, sau đó rút tay về, cúi đầu nhìn, cười
nói: "Dưới cây thường xuyên có nhện con nhả tơ rơi xuống, ta
đi
rửa tay, các ngươi cũng vào trong phòng ngồi
đi."
nói
xong liền
đi.
Ngay khi nàng ta đứng dậy, Tống Gia Ninh dường như nghe thấy được
một
mùi thơm thoáng qua.
Chắc là hương Đàm Hương Ngọc dùng
trên
người nhỉ?
Tống Gia Ninh
không
có suy nghĩ nhiều, ngó ngó đỉnh đầu,
không
yên tâm khuyên Lý Mộc Lan: "Chúng ta vẫn là vào thôi."
Lý Mộc Lan cười nàng nhát gan, nhưng vẫn cùng Tống Gia Ninh rời
đi,
trên
đường trở về phòng, Tống Gia Ninh dường như lại nghe thấy được
một
luồng hương thơm, dừng bước lại kỹ càng phân biệt, lại
không
có. Sau nửa canh giờ, Lý Mộc Lan rời
đi, Tống Gia Ninh chuẩn bị ngủ
một
lát, cởi bối tử
trên
người, lần thứ ba nghe thấy được mùi hương nhàn nhạt này.
Tống Gia Ninh ngó ngó bối tử trong tay, hít mũi
một
cái, cúi đầu
nhẹ
ngửi, liền cảm thấy chỗ bả vai bên trái, mùi thơm đậm hơn
một
chút, nhưng
trên
bối tử lại
không
có cái gì.
Ngẫm lại dưới gốc cây hòe Đàm Hương Ngọc ngồi ở bên trái nàng, Tống Gia Ninh rất nhanh liền thoải mái, nhất định là mùi thơm
trên
người Đàm Hương Ngọc nhiễm lên bối tử của nàng. Mùi hương nhàn nhạt này cũng
không
khó ngửi, nhưng Tống Gia Ninh vẫn gọi Trân Nhi tới, bảo nàng ấy giặt quần áo, nàng
không
thích y phục của mình dính hương nhang của người khác.
Quần áo giặt sạch, Tống Gia Ninh liền quên mất chuyện này, nhưng ban đêm
đi
ngủ, Tống Gia Ninh mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác được
trên
mặt có hơi ngứa. Nàng vô ý thức
đi
gãi, ngón tay đυ.ng lên má trái, cảm giác
không
đúng lắm. Tống Gia Ninh
không
dám dùng sức, sờ sờ nữa, sau đó lập tức liền tỉnh, khẩn trương ngồi dậy, hô to gọi Trân Nhi đốt đèn.
Trân Nhi ngủ như chết, sau
một
lát mới tiến vào, dùng cây đốt lửa đốt đèn, còn buồn ngủ
đi
đến trước màn trướng, vừa muốn hỏi chủ tử làm sao vậy, Tống Gia Ninh vừa mới thả tay xuống, làm nàng nhìn thấy
trên
mặt trái của Tống Gia Ninh vốn trắng trắng mềm mềm tựa như đậu hũ, lại có thể nhiều hơn
một
vùng mẩn đỏ, nhìn vô cùng ghê!
Trân Nhi cả kinh, suýt nữa rơi đèn trong tay!
Sau khi nữ quan biết được, lập tức dẫn người
đi
tới gian phòng của Đàm Hương Ngọc, trong trong ngoài ngoài lục soát ba lần,
không
có tìm được bất kì vật gì khả nghi, Đàm Hương Ngọc làm ra bộ dạng hoàn toàn
không
biết gì cả, nữ quan gạ hỏi
không
ra bất kỳ lời nào.
Đợi đến lúc hừng đông, nữ quan báo việc này cho Lý hoàng hậu. Tống Gia Ninh chính là
cô
nương Vệ Quốc Công phủ, lại là người nổi bật trong nhóm tú nữ lần này, Lý hoàng hậu trước phái thái y
đi
xem bệnh cho Tống Gia Ninh, nếu như chứng minh được khuôn mặt của Tống Gia Ninh là độc vật gây nên, liền có thể bắt đám người Đàm Hương Ngọc tiếp xúc qua Tống Gia Ninh thẩm vấn, nếu
không...
Kết quả hai thái y thay phiên bắt mạch cho Tống Gia Ninh, nhìn, nghe, hỏi, tiếp xúc đều dùng qua, chứng minh Tống Gia Ninh
không
có trúng độc,
trên
mặt lên bệnh sởi, là thân thể nàng có vấn đề.
Lập tức loại bỏ khả năng Đàm Hương Ngọc hoặc Lý Mộc Lan hạ độc.
Các tú nữ khác
không
có vấn đề, trước mắt liền còn dư lại Tống Gia Ninh, theo thái y đánh giá, bệnh sởi của Tống Gia Ninh ít nhất phải dưỡng nửa tháng mới có thể khôi phục như thường, chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, tuyệt
sẽ
không
lưu sẹo.
Tống Gia Ninh lúc này mới thở phào
nhẹ
nhõm, Đàm Hương Ngọc rốt cuộc có hạ độc hay
không, sau khi xuất cung có thể lại nghĩ biện pháp chứng minh, khuôn mặt có thể khôi phục mới là quan trọng nhất.
Đàm Văn Lễ đến nay
không
có khảo thi cử nhân,
hắn
ở trong quan trường chèn ép Đàm gia đều
không
được, còn lại Đàm cữu mẫu và Đàm Hương Ngọc, hai thế hệ nữ lưu, Quách Bá Ngôn đường đường đại nam nhân,
thật
không
hạ thủ được.
"Sau này trong phủ chúng ta có việc,
không
cần đưa thϊếp mời cho Đàm gia." Ôm thê tử, Quách Bá Ngôn chỉ nghĩ đến phương pháp này.
Lâm thị biết ông khó xử, có thể đoạn tuyệt quan hệ cùng Đàm gia, nàng
đã
thoả mãn.
Nhưng Lâm thị
không
nghĩ tới, Quách Kiêu cũng vì chuyện này đến nhận tội với bà, rốt cuộc đứng ở bên bà và nữ nhi, đến tận đây, cơn tức giận của Lâm thị rốt cuộc toàn bộ tiêu tán, chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố nữ nhi.
Quách Kiêu vẫn lo lắng, an bài A Thuận lưu ý động tĩnh Thọ vương phủ bên cạnh.
Thọ vương phủ
không
có động tĩnh, thẳng đến
một
ngày cuối cùng trước khi tuyển chọn, Triệu Hằng mới tiến cung.
Tuyên Đức Đế biết
rõ
nhi tử vì sao mà đến, nghiêm mặt
nói: "Chính là bệnh sởi
trênmặt nàng tiêu
không
hết, ngươi cũng lấy nàng?"
Triệu Hằng mây trôi nước chảy, vuốt cằm
nói: "Nguyên nhân bắt nguồn từ ta." Là
hắncầu phụ hoàng tứ hôn trước, phụ hoàng mới có thể khoan dung xuất thân tú nữ, liên lụy nàng tiến cung, bị tiểu nhân hãm hại.
Tuyên Đức Đế
không
nghĩ tới con của mình quân tử như thế,
không
khỏi bắt đầu trầm mặc. Tống Gia Ninh ở trong cung hai mươi ngày, bởi vì là người nhi tử muốn kết hôn, Tuyên Đức Đế cố ý phân phó xuống dưới, cách mỗi ba ngày liền có người báo cáo hành động của Tống Gia Ninh cho ông. Quan sát hơn nửa tháng, Tống Gia Ninh trong mắt Tuyên Đức Đế, liền biến thành
một
cô
nương đơn thuần tuyệt sắc vô song, an phận trung thực,
không
có dã tâm.
cô
nương như vậy, ban cho nhi tử khác tuyệt
không
thích hợp, bởi vì
không
đủ tư cách hiền nội trợ, nhưng lão Tam được yên tĩnh ở
ẩn, nên phối với Vương Phi an phận.
Tuyên Đức Đế duy nhất bất mãn, là Tống Gia Ninh quá đần, lại có thể đơn giản bị người hại khuôn mặt.
Tuyên Đức Đế
nói
ra điểm bất mãn ấy, bình luận: "Tâm tư đơn giản, dễ dàng chịu thiệt."
Triệu Hằng thản nhiên
nói: "Sau khi kết hôn, con
sẽ
bảo vệ nàng."
Tuyên Đức Đế nhiu mi, phát
hiện
trên
người con trai mơ hồ nhiều hơn
một
tia lăng lệ ác liệt, ông trầm ngâm
một
lát, gật đầu đồng ý.
Cuối cùng chọn ngày hôm đó, Tuyên Đức Đế đích thân đến Trung cung của Lý hoàng hậu, khâm điểm thứ nữ Gia Ninh của Quách Bá Ngôn làm Thọ vương phi, trưởng nữ Mộc Lan của Hổ Uy tướng quân phủ là Cung Vương phi. Ý chỉ truyền tới Vệ Quốc Công phủ, Tống Gia Ninh màng mũ che mặt hoàn toàn choáng váng, vẫn là Thái phu nhân thấp giọng nhắc nhở, nàng mới hoàn hồn, hai tay cứng đờ nhận lấy đạo thánh chỉ minh hoàng kia.