Biên cương Đại Chu và Liêu quốc nối ngang đông tây, kéo dài mấy ngàn dặm, Đông Bắc chư châu địa thế bằng phẳng, giao chiến có lợi cho Liêu quân thiết kỵ, nguyên nhân trước kia Liêu quân nhiều lần xuôi nam, đều là từ khu vực Đông Bắc tập kích, Tuyên Đức Đế cũng an bài trọng binh canh gác ở đây, giao cho uy danh viễn dương Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt tọa trấn. Khu vực Tây Bắc nhiều sông núi, dễ thủ khó công, bởi vậy triều đình chỉ an bài tám vạn binh mã.
Ai cũng
không
nghĩ tới, lần này Liêu quân vậy mà suốt đêm từ Tây Bắc đánh lén, tấn công tướng sĩ Đại Chu chưa chuẩn bị sẵn sàng, thế như chẻ tre lấy được cứ điểm đệ nhất Tây Bắc là Linh Châu. Chiến báo truyền vào kinh, Tuyên Đức Đế giận dữ, hạ lệnh chém đầu Thủ tướng Linh Châu bỏ thành mà chạy, đề bạt Phó tướng làm chủ tướng, cũng chỉ thị Vệ Quốc Công Quách Bá Ngôn tự mình dẫn mười vạn cấm quân tiến đến trợ giúp.
Quách Kiêu cũng ở trong cấm quân chờ sai phái.
một
người Quốc Công gia,
một
là Thế tử, hai cha con đều phải
đi
chiến trường, Thái phu nhân lo lắng trùng trùng, sớm mang theo Đình Phương đến Lâm Vân Đường chờ, như vậy con cháu hồi phủ, bà liền lập tức có thể gặp được. Lâm thị, Tống Gia Ninh tự nhiên phải phụng bồi, mấy người nhị phòng, tam phòng cũng đều đến.
một
canh giờ sau, Quách Kiêu về trước, người mặc khôi giáp.
đi
vào nhìn
một
vòng mọi người chung quanh, vẻ mặt Quách Kiêu nghiêm túc
nói
với Thái phu nhân: "Tổ mẫu, sáng mai giờ dần đại quân
sẽ
xuất phát, phụ thân đêm nay ngủ ở quân doanh, phái con trở về thông báo người
một
tiếng, bảo ngài và mẫu thân, thúc phụ thím cũng sớm nghỉ ngơi,
không
cần lo lắng cho chúng ta."
"không
trở lại?" Thái phu nhân kinh ngạc
nói, có chút
không
cách nào tiếp nhận, bà còn có
thật
nhiều lời muốn dặn dò nhi tử.
"Quân tình khẩn cấp, phụ thân thoát thân
không
ra." Quách Kiêu đơn giản
nói, sau đó nhìn Lâm thị: "Mẫu thân, kính xin người vì phụ thân thu dọn mấy bộ quần áo."
Lâm thị tâm hoảng ý loạn, nghe vậy vội vàng liền
đi
hậu viện an bài.
Biết
rõ
Thái phu nhân có chuyện
sẽ
nói
với Quách Kiêu, nhị phòng, tam phòng mọi người chia ra dặn dò Quách Kiêu
một
phen, trước giải tán. Đối với bọn họ mà
nói, Quách Bá Ngôn cách hai năm
sẽ
mang binh
một
lần, mỗi lần đều bách chiến bách thắng, mọi người cũng
không
lo lắng.
Bọn họ vừa
đi, Lâm Vân Đường lập tức lộ ra quạnh quẽ, Thái phu nhân
không
phải rất lo lắng con trưởng, nhưng sợ trưởng tôn còn trẻ khinh suất,
trên
chiến trường bị thương, liền kéo tay Quách Kiêu dặn dò rất nhiều. Quách Kiêu nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, ánh mắt mấy lần xéo qua lườm nhìn về hai muội muội ở
một
bên.
Đình Phương khẩn trương cực kỳ, khuôn mặt trắng bệch, lông mày nhuyễn nhíu
thật
sâu, trong mắt tất cả đều là huynh trưởng.
Tống Gia Ninh khẽ khẽ cúi đầu, thấy
không
rõ
rốt cuộc là vẻ mặt gì, nhưng khuôn mặt nha đầu béo trong trắng lộ hồng, Quách Kiêu theo bản năng suy đoán, kế muội giống như
một
chút cũng
không
lo lắng cho
hắn.
Tống Gia Ninh quả
thật
là
không
lo lắng, cũng
không
phải nàng
một
chút cũng
không
thèm để ý sinh tử của Quách Kiêu, mà là nàng biết
rõ, Quách Kiêu lần
đi
này chắc chắn bình an vô
sự. Kiếp trước khi vừa bị Quách Kiêu mang vào kinh thành, Quách Kiêu
không
ép buộc nàng cho
hắn, nhưng nha hoàn an bài hầu hạ nàng
không
biết là
hắn
bày mưu đặt kế, hay là chủ động muốn giúp Quách Kiêu, ở bên tai nàng
nói
rất nhiều lời hữu ích giúp Quách Kiêu, cũng
nói
các loại
sự
tích
anh
hùng của Quách Kiêu, trong đó liền nhắc tới Quách Kiêu mười tám tuổi theo cha xuất chinh, Quách Bá Ngôn cầm binh chính diện chống trả, Quách Kiêu suất lĩnh hai ngàn nhân mã vây quanh phía sau Liêu quân, đốt
đi
lương thảo đối phương, lập công lớn.
Nhưng Tống Gia Ninh cũng
không
có ngốc đến mức
thật
sự
lộ ra bộ dạng mọi việc
không
liên quan đến mình, nàng rất cố gắng giả bộ lo lắng, cũng
không
biết là thiên phú gạt người của nàng quá kém, hay là đôi mắt Quách Kiêu quá độc,
không
thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Thái phu nhân
nói
thật
nhiều
thật
nhiều,
không
rõ
chi tiết cũng dặn dò qua, lúc này mới khiến các cháu
gái
và huynh trưởng bịn rịn chia tay.
Đình Phương sắp khóc rồi, ngẩng đầu nhìn qua thân ca ca, lời
nói
đầy bụng
không
biết nên
nói
từ chỗ nào, trong mắt ngấn nước. Muội muội sợ thành như vậy, Quách Kiêu hiếm khi cười cười, sờ sờ đầu muội muội
nói: "Đình Phương an tâm đợi gả, trở về ca ca cõng muội lên kiệu hoa."
Trong lòng Đình Phương đau xót, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống dưới, bổ nhào qua ôm lấy huynh trưởng, đầu chống lên ngực Quách Kiêu nức nở
nói: "Ca ca huynh phải bảo trọng, có rảnh nhớ
rõ
viết thơ cho muội, còn có phụ thân, huynh
nói
với phụ thân,
nói
muội nhớ ông ấy, bảo ông sớm chiến thắng trở về, tổ mẫu, mẫu thân, muội và muội muội đều chờ."
Quách Kiêu vỗ vỗ vai muội muội, ánh mắt nhiều thêm vài phần ôn nhu: "Được."
Đình Phương khóc
một
lát, đôi mắt đo đỏ đứng thẳng, quay đầu nhìn Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh ngẫng đầu, liền rơi vào đôi mắt màu đen tĩnh mịch của Quách Kiêu, sắc bén như ưng, dường như có thể nhìn thấu trái tim nàng. Tống Gia Ninh vốn chuẩn bị vài câu bịn rịn chia tay, bị Quách Kiêu nhìn chằm chằm như vậy, Tống Gia Ninh lập tức quên mất, lời
nói
tốt đẹp tạm thời soạn
không
ra, liền nghĩ đến cái gì
nói
cái nấy: "Đại ca, huynh, huynh đến chiến trường phải cẩn thận, nghe
nói
người Liêu đặc biệt hung ác, huynh đánh thắng được
thì
đánh, vạn nhất đánh
không
lại..."
nói
đến đây, Tống Gia Ninh bỗng nhiên
nói
không
được nữa, làm sao nghe được có chút ủ rũ vậy hả?
"không
có Liêu Binh nào đại ca muội đánh
không
lại." Nhìn ra nàng cạn lời, Quách Kiêu thản nhiên
nói.
đã
có cái thang, Tống Gia Ninh lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Vâng, đại ca lợi hại nhất." Bịn rịn chia tay nàng
không
có trải qua, khen người đơn giản hơn nhiều. Bởi vì biết
rõ
Quách Kiêu quả
thật
là rất lợi hại, Tống Gia Ninh mông ngựa vô cùng thành tâm, mắt hạnh phản chiếu ngọn đèn, sáng ngời thủy nhuận. Quách Kiêu nhìn sâu
một
cái, ngực rốt cuộc thư thái.
thì
ra kế muội cũng
không
phải là
không
quan tâm
hắn, mà là quá tín nhiệm
hắn.
Thân muội muội tìm ra manh mối rồi, Quách Kiêu thuận tay cũng sờ lên đầu Tống Gia Ninh, dùng giọng điệu huynh trưởng dặn dò: "Ta cùng với phụ thân
không
có ở đây, muội phải nghe lời của tổ mẫu mẫu thân, có rảnh bồi tổ mẫu nhiều chút, tạm thời đừng nhớ nghĩ đến việc ra bên ngoài
đi
dạo, chờ ta trở lại, đại ca mang bọn muội
đi
ra ngoài."
Tống Gia Ninh rất
không
quen
hắn
đυ.ng chạm, vừa gật đầu vừa dịch qua bên cạnh Đình Phương.
Hai khắc sau, bọc hành lý của Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu cũng thu thập xong, Đình Phương đỡ Thái phu nhân, Lâm thị dẫn Tống Gia Ninh, bốn người cùng đưa Quách Kiêu ra phủ. Quách Kiêu trở mình lên ngựa, sau cùng mắt nhìn nữ quyến trong nhà, ánh mắt trầm xuống, cũng
không
quay đầu lại xuất phát. Trái tim Thái phu nhân nhấc lên, Lâm thị nhìn bóng lưng
đi
xa của con riêng, nhưng trong lòng lại nhớ thương
một
người khác.
Bóng đêm tràn ngập, Lâm thị trước tiễn Thái phu nhân quay về Sướиɠ Tâm Viện, lại nhìn nữ nhi, nhi tử chìm vào giấc ngủ, lúc này mới trở về phòng của mình.
Trong phòng lưu lại
một
chiếc đèn, Lâm thị nằm ở
trên
giường,
thật
lâu khó ngủ.
Nàng rất lo lắng.
Đao thương
không
có mắt, tuy rằng Quách Bá Ngôn là Thường Thắng Tướng quân Đại Chu, nhưng ai có thể bảo đảm
hắn
nhiều lần đều có thể đánh thắng trận? Vạn nhất lần này... khuôn mặt Lâm thị
không
còn chút máu,
không
dám nghĩ tiếp nữa. Nàng
đã
mất
một
trượng phu, duyên phận với Quách Bá Ngôn đầu tiên là đau khổ, sanh xong Mậu Ca Nhi Lâm thị mới nhìn ra, Quách Bá Ngôn đối với nàng cảm động thêm vài phần chân tình,
mộtngười cho hai mẹ con các nàng an ổn,
một
người sau khi cưới nàng liền chỉ làm nam nhân của nàng, ngày qua ngày, Lâm thị bất tri bất giác động tâm.
Nhưng nàng vừa nếm được ngọt ngào, Quách Bá Ngôn phải
đi
chiến trường rồi.
Lâm thị lật người, nước mắt rơi xuống. Chồng trước tuổi còn trẻ, trước kỳ thi mùa xuân vào kinh bỗng nhiên mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, có người
nói
là nàng khắc chồng, Lâm thị
không
biết mình rốt cuộc có khắc
không, nhưng bây giờ, Lâm thị rất sợ, nàng có phải là nữ nhân khắc chồng hay
không, ai cưới nàng đều
không
tốt?
Lâm thị
không
sợ lại làm
một
lần quả phụ, nàng chỉ sợ Quách Bá Ngôn
không
về được, sợ Mậu Ca Nhi của nàng vẫn chưa học được gọi phụ thân liền...
Khóc khóc, Lâm thị ngủ mất, ngủ
không
biết bao lâu, bỗng nhiên nghe được
một
chút động tĩnh, Lâm thị bừng tỉnh, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập đến chỗ nàng. Lâm thị mãnh liệt quay đầu, cách màn lụa hơi mỏng, mượn chụp đèn trước khi ngủ giữ lại, nàng thấy
một
thân ảnh cao lớn, người nọ vén màn, lộ ra
một
khuôn mặt lạnh lùng nàng sớm
đã
quen thuộc.
Còn chưa
nói
lời nào, nước mắt Lâm thị
đã
trào ra trước rồi.
Quách Bá Ngôn ngơ ngẩn, nhìn nước mắt phiền phức khó chịu kia dọc theo khuôn mặt trắng nõn của nàng bỗng chốc lăn xuống,
hắn
đầu tiên là khϊếp sợ, lập tức mừng như điên.
"Lo lắng cho ta?" Quách Bá Ngôn ngồi xuống, vươn tay ôm người vào trong ngực.
Lâm thị ôm chặt lấy sống lưng rộng lớn của nam nhân, cái gì cũng
không
nói.
Quách Bá Ngôn cọ cọ đỉnh đầu nàng, ánh mắt thay đổi mấy lần.
hắn
nửa đêm chạy về, chủ yếu là muốn trước khi xuất phát gặp nàng
một
lần,
nói
cho nàng biết đừng lo lắng, giờ này khắc này,
đã
gặp nàng rơi lệ vì
hắn, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên muốn
một
đáp án. Bàn tay to vô ý thức luồn mái tóc đen của nàng, Quách Bá Ngôn thấp giọng hỏi: "Sợ ta gặp chuyện
không
may, hai mẹ con nàng ở Quốc Công Phủ
không
dễ chịu, hay là sợ, tương lai
không
có ai ôm nàng như vậy?"
hắn
luôn cho rằng, nàng là vì nữ nhi mới đồng ý tái giá.
Lâm thị
không
nói.
Quách Bá Ngôn nâng cằm nàng lên,
không
muốn nàng
nói.
Ánh mắt dây dưa, hai mắt đẫm lệ mông lung của Lâm thị
đã
tiết lộ đáp án, nhưng nàng vẫn chùi chùi đôi mắt, ra vẻ bình tĩnh
nói: "Đợi Quốc Công gia trở về, ta lại
nói
cho người."
Quách Bá Ngôn nở nụ cười, đè nàng té xuống,
một
hồi mưa rào gió táp.
Hôm sau trời chưa sáng, đại quân xuất phát.
~
Quốc gia có chiến
sự, bất kể triều đình hay là dân chúng đều vì chiến
sự
Tây Bắc mà lo lắng, nhất là dưới chân thiên tử, bất kể là
thật
sự
lo lắng đại cục hay là giả vờ có lệ, quan viên dân chúng đều phải làm ra vẻ, loại chuyện ăn uống mở tiệc chiêu náo nhiệt
rõ
ràng ít
đi, chính là có cũng
không
dám tổ chức gióng trống khua, hôn
sự
tiệc cưới cũng yên tĩnh.
Vệ Quốc Công phủ hai đời trụ cột đều ở tiền tuyến chống lại Liêu quân, ngày kế tiếp từ lúc đại quân xuất phát, Thái phu nhân liền dặn dò, trước khi hai người bình an trở về, Quốc Công Phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, Nhị gia, Tam gia tại triều làm quan tiếp tục làm chức quan
nhỏ, nội trạch nữ quyến trừ phi cần thiết,
không
thể
đi
ra ngoài
đi
đi
lại lại.
Đình Phương Lan Phương cũng ngoan ngoãn, Vân Phương vây khốn trong phủ, chạy tới trước mặt Thái phu nhân nũng nịu mấy lần. Về phần Tống Gia Ninh, chỉ sợ nàng mới là người bảo trì bình thản nhất Quốc Công Phủ, dù sao kiếp trước ở thôn trang vây hãm bảy năm, Tống Gia Ninh
đã
sớm quen đóng cửa
không
đi
ra ngoài, lòng yên tĩnh như nước ở bên cạnh mẫu thân, hỗ trợ chăm sóc đệ đệ.
Tháng ba chiến tranh nổi lên, trong hai quân tất có thắng bại, thẳng đến chín tháng, Quách Bá Ngôn lấy ít thắng nhiều chém gϊếŧ năm vạn Liêu quân, chiến trường lực lượng ngang nhau tình thế mới hoàn toàn thay đổi. Đại Chu thừa thắng xông lên, Liêu quân liên tục bại lui, rốt cuộc ba tháng sau, thu binh mà chạy. Tin chiến thắng truyền tới kinh thành, Tuyên Đức Đế Long nhan cực kỳ vui mừng, Hoàng Thượng cao hứng, mây đen bao phủ gần
mộtnăm ở kinh thành mới tiêu tán, đám dân chúng cũng vui vẻ trôi qua năm.
Liêu quân mặc dù lui, quân phòng biên cương vẫn cần chỉnh đốn, Thượng Nguyên ngày lành, thư nhà của Quách Bá Ngôn
đã
đến,
nói
phụ tử bọn họ đại khái tháng tư hồi kinh.
Thái phu nhân cầm thư nhà, biết được ngày về, cao hứng cực kỳ khủng khϊếp, nếu như hai người đều
không
có việc gì, còn lập được công, Thái phu nhân rốt cuộc mở miệng, giải bỏ lệnh cấm toàn Quốc Công Phủ. Hàn phu nhân của Phủ Trấn Bắc tướng quân nghe tin tức đến nhà,
một
lần nữa thương nghị hôn kỳ của hai hài tử với Quách gia, Thái phu nhân
đã
sớm lật hoàng lịch, định ngày đại hỉ vào tháng năm.
Đàm cữu mẫu nhận được thư từ, dùng lý do gặp cháu ngoại
gái, dẫn nữ nhi Đàm Hương Ngọc tỉ mỉ trang điểm qua phủ làm khách.